Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126:Cơm không ăn thì gạo còn đó
Từ Mạn Nhu vừa tan học, cô xốc lại chiếc túi vải to đùng đeo chéo qua vai, đi về phía cổng trường. Hai hôm nay về lại trại trẻ, ở cùng mẹ Từ và các em, tâm trạng Từ Mạn Nhu rất tốt, khuôn mặt sáng bừng lên, trên môi còn vương ý cười khiến vô số nam sinh ngơ ngẩn.
Đã có vô số người muốn làm quen, nhưng đều bị Từ Mạn Nhu thẳng thắn từ chối, từ đó cô trở thành nữ thần lạnh lùng trong lòng họ, chỉ có thể ngắm nhìn, không thể gần gũi.
Vừa bước ra đến cổng trường, Từ Mạn Nhu nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ vô cùng nổi bật, cô cũng chẳng bận tâm lắm, đang định bước đi thì cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông vô cùng thoải mái, bước đến bên cạnh cô.
“Từ tiểu thư, có muốn quá giang không?”
Từ Mạn Nhu cau mày, nhìn nhìn người đàn ông, cuối cùng cũng nhớ ra, người này chính là em trai của anh rể, tên là Cố... gì đó?
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Từ Mạn Nhu lắc đầu.
Mới hai ngày không gặp, không ngờ cô gái này lại càng xinh đẹp động lòng người. Cố Khang Dật đâu phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
“Vậy thì mời người đẹp đi ăn trưa, được chứ?”
“Tôi không đói.” Từ Mạn Nhu lắc đầu.
“Em đúng là quá lạnh lùng rồi, nhưng tôi thích. Vậy đi, tôi đưa em đến Cố thị thăm chị dâu, được không?”
Từ Mạn Nhu suy nghĩ vài giây, cô cũng không muốn ngày ngày làm bóng đèn cản trở anh rể và chị gái yêu thương thân mật, họ cần không gian riêng, bây giờ sức khỏe cô đã tốt rồi, cô cũng cần có cuộc sống của riêng mình, không thể lúc nào cũng dựa vào chị được.
“Tôi không đến Cố thị đầu. Tôi là trẻ mồ côi, không tiền, không bối cảnh, thiếu gia giàu có như anh quen tôi cũng chỉ là kiểu vui chơi qua đường. Tôi không có hứng thú” Từ Mạn Nhu nói thẳng, không chút quanh co giấu diếm. “Tôi không muốn là trò chơi của mấy người nhiều tiền.Vì vậy anh hãy đi tìm người phù hợp với anh, đừng mất thời gian vô ích lên người tôi”.
Cố Khang Dật không ngờ cô gái nhỏ này lại thẳng thắn như vậy. Mà không ngờ còn nói toạc suy nghĩ trong lòng anh ta ra.Với một cô gái xinh đẹp động lòng người như thế này, ai mà không muốn làm quen, yêu đương một chút, còn chuyện
kết hôn là chuyện tương lai, chưa cần tính tới.
Nhưng tính cách thẳng thắn, không thấy giàu sang mà lóa mắt của Từ Mạn Nhu càng khiến anh ta thấy thích thú, trỗi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
“Tôi sẽ chứng minh cho em thấy là tôi thật lòng muốn theo đuổi em.”
Hai người giá trị nhan sắc cực kì cao đứng cạnh nhau, thu hút vô số ánh nhìn của những người xung quanh.
Từ Mạn Nhu lắc đầu, mặc kệ anh ta, cô đi về phía trước. Cố Khang Dật không phiền lòng, đi theo sau cô. Đi được một đoạn, Cố Khang Dật không phiền nhưng cô thì đã phiền chết đi được rồi.
“Này anh, vui lòng đừng bám theo tôi nữa.”
“Chúng ta cùng chung đường thôi mà.” Cố Khang Dật mặt dày nói.
“Anh...” “Hay là em lên xe tôi đi, tôi đưa em về.”
Từ Mạn Nhu nhìn chiếc xe vẫn đỗ cách bọn họ vài chục mét, suy nghĩ vài giây, ánh mắt linh lợi đảo qua, rồi cố gật đầu.
“Thôi được rồi, phiền anh đưa tôi về”
Anh ta nhíu mày, lái đến chỗ cô vừa đứng, vừa rồi người còn đứng ở đây, sao bây giờ không thấy đâu?
Cố Khang Dật mở cửa bước xuống xe, sốt ruột nhìn khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy người đầu.Anh ta đột nhiên hiểu ra, người như anh ta vậy mà lại bị một cô nhóc vắt mũi chưa sạch lừa.
Cố Khang Dật giận đến mức bật cười, lắc đầu, không tin nổi chỉ chút tiểu xảo vặt vãnh đó cũng lừa được anh ta. Đây có thể coi như “mỹ nhân kế” không? Cô gái nhỏ dùng dáng vẻ xinh đẹp đơn thuần vô cùng thành thật khiến không ai mảy may nghi ngờ gì, rồi khiến anh ta bị hố như vậy.
Nhưng mà... hình như càng hấp dẫn thì phải.
Đàn ông là như thế, những điều càng dễ có được thì càng nhanh chán. Nhưng có chút khó khăn, thử thách thì khiến cuộc chinh phục càng thêm thú vị.
Nhìn quanh một lát, không thấy người đầu, Cố Khang Dật bèn lên xe, lái xe rời đi, cơm không ăn thì gạo còn đó, cô nhóc này học ở đây, lại thường
xuyên ra vào Cố thị và Dao Uyển, Dao Uyển thì anh ta không được tới, nhưng còn Cố thị và trường học, anh ta không sợ không gặp lại được cô.
Từ Mạn Nhu ló đầu ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn chiếc Ferrari đỏ tươi rời đi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, may mà cắt được cái đuôi phiền phức này. Cô xốc lại chiếc túi, vừa định rời đi thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, cùng một giọng đàn ông trầm trầm.
“Mạn Nhu!”
Đã có vô số người muốn làm quen, nhưng đều bị Từ Mạn Nhu thẳng thắn từ chối, từ đó cô trở thành nữ thần lạnh lùng trong lòng họ, chỉ có thể ngắm nhìn, không thể gần gũi.
Vừa bước ra đến cổng trường, Từ Mạn Nhu nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ vô cùng nổi bật, cô cũng chẳng bận tâm lắm, đang định bước đi thì cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông vô cùng thoải mái, bước đến bên cạnh cô.
“Từ tiểu thư, có muốn quá giang không?”
Từ Mạn Nhu cau mày, nhìn nhìn người đàn ông, cuối cùng cũng nhớ ra, người này chính là em trai của anh rể, tên là Cố... gì đó?
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Từ Mạn Nhu lắc đầu.
Mới hai ngày không gặp, không ngờ cô gái này lại càng xinh đẹp động lòng người. Cố Khang Dật đâu phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
“Vậy thì mời người đẹp đi ăn trưa, được chứ?”
“Tôi không đói.” Từ Mạn Nhu lắc đầu.
“Em đúng là quá lạnh lùng rồi, nhưng tôi thích. Vậy đi, tôi đưa em đến Cố thị thăm chị dâu, được không?”
Từ Mạn Nhu suy nghĩ vài giây, cô cũng không muốn ngày ngày làm bóng đèn cản trở anh rể và chị gái yêu thương thân mật, họ cần không gian riêng, bây giờ sức khỏe cô đã tốt rồi, cô cũng cần có cuộc sống của riêng mình, không thể lúc nào cũng dựa vào chị được.
“Tôi không đến Cố thị đầu. Tôi là trẻ mồ côi, không tiền, không bối cảnh, thiếu gia giàu có như anh quen tôi cũng chỉ là kiểu vui chơi qua đường. Tôi không có hứng thú” Từ Mạn Nhu nói thẳng, không chút quanh co giấu diếm. “Tôi không muốn là trò chơi của mấy người nhiều tiền.Vì vậy anh hãy đi tìm người phù hợp với anh, đừng mất thời gian vô ích lên người tôi”.
Cố Khang Dật không ngờ cô gái nhỏ này lại thẳng thắn như vậy. Mà không ngờ còn nói toạc suy nghĩ trong lòng anh ta ra.Với một cô gái xinh đẹp động lòng người như thế này, ai mà không muốn làm quen, yêu đương một chút, còn chuyện
kết hôn là chuyện tương lai, chưa cần tính tới.
Nhưng tính cách thẳng thắn, không thấy giàu sang mà lóa mắt của Từ Mạn Nhu càng khiến anh ta thấy thích thú, trỗi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
“Tôi sẽ chứng minh cho em thấy là tôi thật lòng muốn theo đuổi em.”
Hai người giá trị nhan sắc cực kì cao đứng cạnh nhau, thu hút vô số ánh nhìn của những người xung quanh.
Từ Mạn Nhu lắc đầu, mặc kệ anh ta, cô đi về phía trước. Cố Khang Dật không phiền lòng, đi theo sau cô. Đi được một đoạn, Cố Khang Dật không phiền nhưng cô thì đã phiền chết đi được rồi.
“Này anh, vui lòng đừng bám theo tôi nữa.”
“Chúng ta cùng chung đường thôi mà.” Cố Khang Dật mặt dày nói.
“Anh...” “Hay là em lên xe tôi đi, tôi đưa em về.”
Từ Mạn Nhu nhìn chiếc xe vẫn đỗ cách bọn họ vài chục mét, suy nghĩ vài giây, ánh mắt linh lợi đảo qua, rồi cố gật đầu.
“Thôi được rồi, phiền anh đưa tôi về”
Anh ta nhíu mày, lái đến chỗ cô vừa đứng, vừa rồi người còn đứng ở đây, sao bây giờ không thấy đâu?
Cố Khang Dật mở cửa bước xuống xe, sốt ruột nhìn khắp xung quanh nhưng vẫn không thấy người đầu.Anh ta đột nhiên hiểu ra, người như anh ta vậy mà lại bị một cô nhóc vắt mũi chưa sạch lừa.
Cố Khang Dật giận đến mức bật cười, lắc đầu, không tin nổi chỉ chút tiểu xảo vặt vãnh đó cũng lừa được anh ta. Đây có thể coi như “mỹ nhân kế” không? Cô gái nhỏ dùng dáng vẻ xinh đẹp đơn thuần vô cùng thành thật khiến không ai mảy may nghi ngờ gì, rồi khiến anh ta bị hố như vậy.
Nhưng mà... hình như càng hấp dẫn thì phải.
Đàn ông là như thế, những điều càng dễ có được thì càng nhanh chán. Nhưng có chút khó khăn, thử thách thì khiến cuộc chinh phục càng thêm thú vị.
Nhìn quanh một lát, không thấy người đầu, Cố Khang Dật bèn lên xe, lái xe rời đi, cơm không ăn thì gạo còn đó, cô nhóc này học ở đây, lại thường
xuyên ra vào Cố thị và Dao Uyển, Dao Uyển thì anh ta không được tới, nhưng còn Cố thị và trường học, anh ta không sợ không gặp lại được cô.
Từ Mạn Nhu ló đầu ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn chiếc Ferrari đỏ tươi rời đi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, may mà cắt được cái đuôi phiền phức này. Cô xốc lại chiếc túi, vừa định rời đi thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, cùng một giọng đàn ông trầm trầm.
“Mạn Nhu!”
Last edited:
Bình luận facebook