Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Tên tôi không phải để cô gọi
” Em còn bênh vực anh ta? “
” Em không có ” Cô vội vàng giải thích.
” Anh thật không nói nổi em! Anh muốn em hạnh phúc không muốn ba mẹ lo lắng cho em nữa “
” Em biết rồi! “
” Suy nghĩ kĩ thì bảo anh ta gặp anh “
” Em biết rồi anh. Em đi bàn hợp đồng bên Lãnh Thị luôn đây “
” Đã muốn mau chóng kết thúc dự án để lấy người ta rồi hay sao? Trước khi anh đồng ý thì không được đâu ” Nhan Phong cười lớn.
” Anh chỉ chọc em! “
Nói rồi cô bước nhanh đến phòng của mình lấy một hợp đồng khác nhờ thư ký gọi đến Lãnh Thị hẹn giám đốc điều hành bên đó. Nhưng lần này thư ký của giám đốc điều hành chuyển luôn cuộc gọi đến phòng của Chu Tuấn.
Lại nói sau khi Lãnh Vân trở về công ty liền nhờ Chu Tuấn nói với thư ký của giám đốc điều hành rằng nếu có cuộc gọi từ Nhan Thị sẽ chuyển thẳng đến phòng Chu Tuấn. Mọi việc sẽ do đích thân Lãnh Vân đi làm. Lãnh Vân cũng tính cả rồi gặp Nhan Thiên Uyển sẽ có dịp gần gũi, gặp Nhan Phong thì coi như có dịp gặp người thân của vợ, vẹn cả đôi đường.
Chu Tuấn sau khi nghe điện thoại thì nói sau 5′ sẽ trả lời liền gọi vào phòng Lãnh Vân.
” Boss, Nhan Tổng bên Nhan Thị muốn bàn lại hợp đồng với chúng ta anh muốn gặp khi nào? “
” Nhan Tổng nào? “
” Là giám đốc điều hành “
” Vậy hẹn một tiếng nữa! “
” Được tôi biết rồi “
Lúc gần cúp điện thoại thì Lãnh Vân nói: ” Đừng đến Bích Liên Các nữa hẹn đến phòng của tôi hôm nay tôi có hơi nhiều việc “
” Được “
” À còn nữa dặn tiếp tân hướng dẫn Nhan Tổng đi thang máy riêng của tôi “
” Tôi đã biết “
Sau khi có lịch hẹn Nhan Thiên Uyển cũng nhanh chóng đến Lãnh Thị. Vẫn thế tuy có thay đổi chút ít ví dụ như cô tiếp tân. Sau khi cô bước vào tiếp tân tiếp đãi rất niềm nở có một vài tiếng nói tuy không lớn nhưng cô vẫn nghe thấy: ” Chẳng phải đó là Nhan Thiên Uyển sao? “
” Phải năm đó bị Lãnh Tổng của chúng ta bỏ bây giờ còn quay lại ăn vạ sao? “
” Đúng là loại đàn bà không có tự trọng “
…….
Lúc đầu cô định bỏ qua nhưng càng ngày nghe càng quá đáng cô bước đến nói: ” Các cô nãy giờ là ám chỉ tôi? “
” Ai, cô nghe nhầm người chúng tôi nhắc đến sao? Hay cảm thấy chính là mình đây? “
Cô thực sự không chịu nổi nữa thì giáng cho người phụ nữ kia một bạt tai: ” Tên của tôi không phải để cô gọi, cô nói xem nếu để chó gọi tên mình có thể không nhận ra sao? “
Người phụ nữ kia đau rát cả mặt uất hận nói: ” Cô nói ai là chó? “
” Ai, tôi không hề nói cô nha “
Người phụ nữ kia lao đến xô ngã cô vừa nói: ” Cái đồ trơ trẽn nhà mày! “
Đúng lúc cô ngã xuống cũng là lúc Lãnh Vân vừa bước từ thang máy ra. Anh nhìn thấy cảnh này thì chạy lại đỡ cô giọng băng lãnh nói: ” Là ai xô ngã cô ấy? “
Không có ai trả lời nhưng người phụ nữ vừa đẩy Nhan Thiên Uyển ngã thì cúi gằm mặt. Lãnh Vân chỉ lạnh lùng nói: ” Cô nghỉ việc “
Bế cô lên rồi anh nói: ” Từ hôm nay ai muốn động đến cô ấy thì thu dọn đồ đạc trước đi nhưng không chỉ đơn giản như thế thôi đâu! “
” Em không có ” Cô vội vàng giải thích.
” Anh thật không nói nổi em! Anh muốn em hạnh phúc không muốn ba mẹ lo lắng cho em nữa “
” Em biết rồi! “
” Suy nghĩ kĩ thì bảo anh ta gặp anh “
” Em biết rồi anh. Em đi bàn hợp đồng bên Lãnh Thị luôn đây “
” Đã muốn mau chóng kết thúc dự án để lấy người ta rồi hay sao? Trước khi anh đồng ý thì không được đâu ” Nhan Phong cười lớn.
” Anh chỉ chọc em! “
Nói rồi cô bước nhanh đến phòng của mình lấy một hợp đồng khác nhờ thư ký gọi đến Lãnh Thị hẹn giám đốc điều hành bên đó. Nhưng lần này thư ký của giám đốc điều hành chuyển luôn cuộc gọi đến phòng của Chu Tuấn.
Lại nói sau khi Lãnh Vân trở về công ty liền nhờ Chu Tuấn nói với thư ký của giám đốc điều hành rằng nếu có cuộc gọi từ Nhan Thị sẽ chuyển thẳng đến phòng Chu Tuấn. Mọi việc sẽ do đích thân Lãnh Vân đi làm. Lãnh Vân cũng tính cả rồi gặp Nhan Thiên Uyển sẽ có dịp gần gũi, gặp Nhan Phong thì coi như có dịp gặp người thân của vợ, vẹn cả đôi đường.
Chu Tuấn sau khi nghe điện thoại thì nói sau 5′ sẽ trả lời liền gọi vào phòng Lãnh Vân.
” Boss, Nhan Tổng bên Nhan Thị muốn bàn lại hợp đồng với chúng ta anh muốn gặp khi nào? “
” Nhan Tổng nào? “
” Là giám đốc điều hành “
” Vậy hẹn một tiếng nữa! “
” Được tôi biết rồi “
Lúc gần cúp điện thoại thì Lãnh Vân nói: ” Đừng đến Bích Liên Các nữa hẹn đến phòng của tôi hôm nay tôi có hơi nhiều việc “
” Được “
” À còn nữa dặn tiếp tân hướng dẫn Nhan Tổng đi thang máy riêng của tôi “
” Tôi đã biết “
Sau khi có lịch hẹn Nhan Thiên Uyển cũng nhanh chóng đến Lãnh Thị. Vẫn thế tuy có thay đổi chút ít ví dụ như cô tiếp tân. Sau khi cô bước vào tiếp tân tiếp đãi rất niềm nở có một vài tiếng nói tuy không lớn nhưng cô vẫn nghe thấy: ” Chẳng phải đó là Nhan Thiên Uyển sao? “
” Phải năm đó bị Lãnh Tổng của chúng ta bỏ bây giờ còn quay lại ăn vạ sao? “
” Đúng là loại đàn bà không có tự trọng “
…….
Lúc đầu cô định bỏ qua nhưng càng ngày nghe càng quá đáng cô bước đến nói: ” Các cô nãy giờ là ám chỉ tôi? “
” Ai, cô nghe nhầm người chúng tôi nhắc đến sao? Hay cảm thấy chính là mình đây? “
Cô thực sự không chịu nổi nữa thì giáng cho người phụ nữ kia một bạt tai: ” Tên của tôi không phải để cô gọi, cô nói xem nếu để chó gọi tên mình có thể không nhận ra sao? “
Người phụ nữ kia đau rát cả mặt uất hận nói: ” Cô nói ai là chó? “
” Ai, tôi không hề nói cô nha “
Người phụ nữ kia lao đến xô ngã cô vừa nói: ” Cái đồ trơ trẽn nhà mày! “
Đúng lúc cô ngã xuống cũng là lúc Lãnh Vân vừa bước từ thang máy ra. Anh nhìn thấy cảnh này thì chạy lại đỡ cô giọng băng lãnh nói: ” Là ai xô ngã cô ấy? “
Không có ai trả lời nhưng người phụ nữ vừa đẩy Nhan Thiên Uyển ngã thì cúi gằm mặt. Lãnh Vân chỉ lạnh lùng nói: ” Cô nghỉ việc “
Bế cô lên rồi anh nói: ” Từ hôm nay ai muốn động đến cô ấy thì thu dọn đồ đạc trước đi nhưng không chỉ đơn giản như thế thôi đâu! “
Bình luận facebook