Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Em là vợ của anh (H)
” Anh xin lỗi em. Em tha thứ cho anh được không? ” Anh đã say mèm khóc như một đứa trẻ nói qua điện thoại.
” Được, được. Anh đang ở đâu? ” Cô lo lắng hỏi.
” Anh đang ở hộp đêm mà em đã từng đến “
” Anh đừng uống rượu nữa ở đó đợi em đó có được không? “
” Em nói gì anh cũng nghe “
” Anh cúp máy chờ em đến đừng chạy lung tung “
Nói rồi cô bước xuống giường nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài nhẹ nhàng như một tên trộm. Ngay lúc này mẹ Nhan đi uống thấy cô liền hỏi: ” Tiểu Uyển, giờ này con còn đi đâu? “
” Con đi ra ngoài đưa bạn về nhà một chút. “
” Được đi nhanh rồi về “
” Con đi luôn đây mẹ “
[……]
Cô leo một chiếc taxi rồi bảo tài xế lái thẳng đến hộp đêm số 2.
Vừa đến cô đã đi vào bàn số 10 đúng chỗ cô đã ngồi thì ra anh vẫn còn nhớ. Nhan Thiên Uyển đi nhanh lại chỗ anh. Anh đã say đến chẳng biết gì nữa, trêи mặt dính đầy nước mắt. Cô đặt tiền lên bàn rồi đỡ anh ra ngoài, lên xe của anh.
Nhan Thiên Uyển đặt Lãnh Vân ở ghế sau cho anh ngồi dựa vào vai mình.
Suốt đường đi anh cứ lẩm bẩm: ” Uyển Nhi, Uyển Nhi… “. Làm cô bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Về đến nhà Thiên Uyển đỡ Lãnh Vân lên phòng rồi xuống bếp pha trà giải rượu cho anh.
Sau khi Lãnh Vân uống xong trà giải rượu, Thiên Uyển lấy một cái khăn ấm lau sạch những vết nước trêи mặt cho Lãnh Vân.
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô ngã xuống ôm chặt lấy còn có âm thanh phát ra: ” Uyển Nhi ở lại với anh “
Cô cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, nằm trong ngực anh nhắm nghiền mắt đi vào giấc ngủ và quên mất lời mẹ Nhan dặn.
(Au: Cái này là do chị mê anh chứ không phải tại tui)
[……]
Ánh nắng sớm chiếu lên gương mặt làm cho Thiên Uyển tỉnh giấc. Cô khẽ xoay người nhưng người bên cạnh vẫn nhận ra.
Lãnh Vân nhắm nghiền mắt nói: ” Nằm yên để anh ôm em một chút “
” Em là ai? ” Cô cười cười lấy ngón tay chọt vào má anh.
” Em là vợ của anh “
” Em mới không thèm làm vợ anh! “
” Vậy sao? ” Anh cười nham hiểm xoay người đè lên cô.
” Đúng thế! “
Cô vừa trả lời liền bị anh cúi xuống hôn lên môi. Nụ hôn này đa phần là ngọt ngào có một chút trừng phạt.
Lãnh Vân hôn đến khi cả hai đều thở dốc mới buông ra anh nói: ” Em vẫn không muốn làm vợ anh? “
” Không muốn, không muốn, không muốnnnnnn ” Là một cô gái cứng đầu việc gì bị bắt ép cô sẽ càng làm ngược lại.
” Em đừng hối hận “
Nói rồi anh lại cúi xuống hôn cô nhưng không chỉ ở môi mà còn di chuyển xuống cổ. Vùng cổ trắng mịn đã nổi lên hàng loạt vết xanh xanh tím tím.
” Đừng…ưm “
Nhan Thiên Uyển chưa kịp nói gì Lãnh Vân đã đẩy áo cô lên tới cổ cúi xuống ngậm lấy bờ ngực cô. Hết ʍút̼ rồi cắn hết cắn rồi ʍút̼ làm cho nụ hôn trêи ngực dựng đứng lên.
Cô khó chịu vặn vẹo người. Lãnh Vân thấy thế trêu chọc cô mặc dù ” tiểu Lãnh Vân ” đã ngẩng cao đầu từ lâu: ” Bà xã khó chịu sao? “
” Được, được. Anh đang ở đâu? ” Cô lo lắng hỏi.
” Anh đang ở hộp đêm mà em đã từng đến “
” Anh đừng uống rượu nữa ở đó đợi em đó có được không? “
” Em nói gì anh cũng nghe “
” Anh cúp máy chờ em đến đừng chạy lung tung “
Nói rồi cô bước xuống giường nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài nhẹ nhàng như một tên trộm. Ngay lúc này mẹ Nhan đi uống thấy cô liền hỏi: ” Tiểu Uyển, giờ này con còn đi đâu? “
” Con đi ra ngoài đưa bạn về nhà một chút. “
” Được đi nhanh rồi về “
” Con đi luôn đây mẹ “
[……]
Cô leo một chiếc taxi rồi bảo tài xế lái thẳng đến hộp đêm số 2.
Vừa đến cô đã đi vào bàn số 10 đúng chỗ cô đã ngồi thì ra anh vẫn còn nhớ. Nhan Thiên Uyển đi nhanh lại chỗ anh. Anh đã say đến chẳng biết gì nữa, trêи mặt dính đầy nước mắt. Cô đặt tiền lên bàn rồi đỡ anh ra ngoài, lên xe của anh.
Nhan Thiên Uyển đặt Lãnh Vân ở ghế sau cho anh ngồi dựa vào vai mình.
Suốt đường đi anh cứ lẩm bẩm: ” Uyển Nhi, Uyển Nhi… “. Làm cô bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Về đến nhà Thiên Uyển đỡ Lãnh Vân lên phòng rồi xuống bếp pha trà giải rượu cho anh.
Sau khi Lãnh Vân uống xong trà giải rượu, Thiên Uyển lấy một cái khăn ấm lau sạch những vết nước trêи mặt cho Lãnh Vân.
Bỗng nhiên có một bàn tay kéo cô ngã xuống ôm chặt lấy còn có âm thanh phát ra: ” Uyển Nhi ở lại với anh “
Cô cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, nằm trong ngực anh nhắm nghiền mắt đi vào giấc ngủ và quên mất lời mẹ Nhan dặn.
(Au: Cái này là do chị mê anh chứ không phải tại tui)
[……]
Ánh nắng sớm chiếu lên gương mặt làm cho Thiên Uyển tỉnh giấc. Cô khẽ xoay người nhưng người bên cạnh vẫn nhận ra.
Lãnh Vân nhắm nghiền mắt nói: ” Nằm yên để anh ôm em một chút “
” Em là ai? ” Cô cười cười lấy ngón tay chọt vào má anh.
” Em là vợ của anh “
” Em mới không thèm làm vợ anh! “
” Vậy sao? ” Anh cười nham hiểm xoay người đè lên cô.
” Đúng thế! “
Cô vừa trả lời liền bị anh cúi xuống hôn lên môi. Nụ hôn này đa phần là ngọt ngào có một chút trừng phạt.
Lãnh Vân hôn đến khi cả hai đều thở dốc mới buông ra anh nói: ” Em vẫn không muốn làm vợ anh? “
” Không muốn, không muốn, không muốnnnnnn ” Là một cô gái cứng đầu việc gì bị bắt ép cô sẽ càng làm ngược lại.
” Em đừng hối hận “
Nói rồi anh lại cúi xuống hôn cô nhưng không chỉ ở môi mà còn di chuyển xuống cổ. Vùng cổ trắng mịn đã nổi lên hàng loạt vết xanh xanh tím tím.
” Đừng…ưm “
Nhan Thiên Uyển chưa kịp nói gì Lãnh Vân đã đẩy áo cô lên tới cổ cúi xuống ngậm lấy bờ ngực cô. Hết ʍút̼ rồi cắn hết cắn rồi ʍút̼ làm cho nụ hôn trêи ngực dựng đứng lên.
Cô khó chịu vặn vẹo người. Lãnh Vân thấy thế trêu chọc cô mặc dù ” tiểu Lãnh Vân ” đã ngẩng cao đầu từ lâu: ” Bà xã khó chịu sao? “
Bình luận facebook