Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
“Ỷ gì sao? Ta thấy người cũng là một người thông minh, vậy bổn vương phi hỏi người, người đang đứng ở đâu ? “Khánh vương phủ.
Chu Cẩm không hiểu ý đồ của nàng nhưng vẫn trả lời.
“Vậy người là người của ai?” Dương Khánh Vân lại tiếp tục hỏi.
“Ta đương nhiên là người của Khánh Vương phủ”
“Tốt lắm, người còn biết mình đang đứng ở Khánh vương phủ, là người của vương phủ sao, vậy mà mở miệng đóng miệng lại là hoàng hậu này hoàng hậu kia, ai không biết còn tưởng người là người của hoàng hậu đẩy, hay người chính là người của bà ta? Dương Khánh Vân nhìn Chu Cẩm không rời mắt.
Chu Cẩm có chút chốt da nói: “Ta, ta sao có thể là người của hoàng hậu”
“Bổn vương phi mới không quan tâm người là người của ai, đứng ở đất Khánh vương, ăn cơm của Khánh vương phủ thì chính là người của vương phủ, mà chủ nhân của các người chính là vương gia và bổn vương phi, chính vì thế tất cả các người phải nghe theo lệnh của vương gia và bổn vương phi, chứ không phải là tên quản gia làm ô uế vương phủ này, nay bổn vương phi lệnh cho các người ném hắn ra khỏi vương phủ không được phép bước chân vào vương phủ nửa bước kẻ nào dám chống đối thì cho đi theo hắn.
” Dương Khánh Vân lạnh lùng nói.
“Ngươi, hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho người.
” Chu Cầm không ngờ Dương Khánh Vân lại cưỡng hãn như vậy lại lôi hoàng hậu ra dọa, nàng ta lại quên mất luyện Dương Khánh Văn là người đã ném lệnh bài của hoàng hậu.
“Người điềc có phải hay không vậy thì để bốn vương phi sẽ cắt luôn tại người xuống, bổn vương phi nói lại một lần nữa, đây là Khánh vương phủ không phải hoàng cung, ngay cả hoàng hậu cũng không có quyền xen vào chuyện của Khánh vương phủ.
“Người, người dám khinh nhờn hoàng hậu.
” Chu Cẩm căm phẫn nói.
“Bổn vương phi nói người điếc đúng là không sai, người không nghe lọt tai lời của bổn vương phi sao? Trong vương phủ không cần người điếc, người cũng không cần ở vương phủ nữa.
“Ngươi, người dám đuổi ta?” Chu Cẩm thật không tin Dương Khánh Vân có thể làm như vậy.
“Quân gia ta còn dám đuổi một nô tỳ nhỏ bé như người có là gì, giết người ta còn có thể, nói thêm cầu nữa đi bồn vương phi cắt lười người.
”
Trời sinh năng ghét nhất người nào lắm miệng, đặc biệt là những người chuyển lỗi chỗ dựa ra để lên mặt, những kẻ như vậy thường thì nàng sẽ cho sưng mặt.
Dương Khánh Vân lại nhìn đám hạ nhân đang run rẩy lạnh giọng quát: “Các người còn ngây ra đó làm gì, mau đem hắn, nàng ta và ba con heo ra ngoài cho bổn vương phi, hay muốn bổn vương phi đuổi luôn các người ”
Đám người nghe vậy hoảng sợ vội vàng mỗi người một chân tách Triệu quản gia cùng ba con heo ra, người khiêng heo người khiêng người ra khỏi vương phů.
Chu Cẩm cũng bị hai gia đình kèm cặp đưa ra những nàng ta lại dãy dụa, không, phải nói là chống trả, phút chóc nàng ta đánh hai gia đình bay ra bên ngoài.
Hóa ra là người có công phu.
Dương Khánh Vận híp mắt nói.
“Dương Khánh Vân, người chở đó, hoàng hậu sẽ không tha cho người.
”
“Tha, bồn vương phi có tội gì mà khiến hoàng hậu không tha? Bổn vương phi chì là xử lý một vài hạ nhân không nghe lời làm ô uế vương phủ mà thôi, đến hoàng thượng cũng không thể trách tôi bồn vương phi.
” Dương Khánh Vân hợp tình hợp lý nói.
“Người, chở đó.
” Nói xong nàng ta vụt cải rời khỏi vương phủ “Công phu không tệ.
” Dương Khánh Vân chặc lưỡi nói, càng ngày nàng càng muốn học cái gọi là khinh công.
Ta Đình lại nheo mắt nhìn Dương Khánh Vân một thời gian ở cùng nàng hắn phát hiện ra nàng là một nữ nhân cường như đúng lúc, xử trí mọi việc cũng thông minh, lanh trí, quan trọng hơn là năng giống như không sợ hoàng hậu.
Ban đầu hắn nghĩ nàng là người hoàng hậu cài vào cho nên mới dám càn rỡ như vậy, tỏ vẻ không sợ bà ta nhưng mà cho dù nàng được hoàng hậu cho phép làm vậy cũng không thể nào chạm đến tôn nghiêm của bà ta, vậy mà năm lần bảy lượt nàng lại luôn không để bà ta vào mắt còn nói cái gì hoàng hậu cũng không được phép đụng vào Khánh Vương phủ,
Đây khác nào là bảo vệ Khánh vương phủ, nàng muốn làm cái gì? “Người thật sự không sợ hoàng hậu trị tôi sao?” Đột nhiên Tạ Đình lên tiếng hỏi, trong giọng không tránh được hoài nghĩ, nếu nàng không phải là người hoàng hậu vậy nàng ghê gớm cỡ nào lại có thể không sợ hoàng hậu? “Ta làm đúng thì thôi, việc gì phải sợ hoàng hậu, hơn nữa đây là chuyện của Khánh Vương phủ cơ mà lẽ nào hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ thì có quyền xen vào chuyện riêng tư của nhà người ta, huống chi đây là Khánh vương phủ người còn là Khánh Vương, mọi chuyện do người làm chủ hoàng hậu lại có thể thò tay vào sao?”
“Khánh Vương, người nghĩ bồn vương còn được xem là Khánh Vương sao” Tạ Đình từ lâu đã quên mình là al, nay nàng lại nhấn mạnh thân phận của hắn khiến hàn như thể bị kim châm.
Dương Khánh Vân không cho là đúng nói: “Dù cho người bây giờ không còn giống trước kia thì cũng là vương gia, mang dòng máu của hoàng tộc, không ai có thể phủ nhận.
“Dòng máu của hoàng tộc sao?” Tạ Đình trào phúng, nếu có thể hắn không muốn mang dòng máu này trong người, vì mang dòng máu này mà huynh đệ hãm hại hắn, người yêu phản bội hắn, ngay cả cha ruột cũng từ bỏ hắn, hắn có một loại thống hận dòng máu đang chảy trong người này.
Dương Khánh Vân nhìn thấy tâm trạng hắn không đúng, hắn giống như sắp thu mình vào thế giới không người không hiểu sao nàng cảm thấy nhỏi lòng lại không tự chủ được đi đến ngồi trước mặt hắn đôi tay trắng nón ngọc ngà phủ lên hai bàn tay to lớn gầy.
quốc nổi đầy gân xanh của hắn.
Tạ Đình cảm nhận được bàn tay của mình có thứ mềm mại đặt lên lại mơ hồ nhìn người ngồi trước mặt mình.
Dương Khánh Vân không biết trong lòng hắn nghĩ gì lại hỏi: “Vương gia, người đang ghét dòng máu của mình sao?”
Nàng chỉ dựa vào sự trào phúng của hắn mà đoán, dù nàng không phải người hoàng tộc nhưng nàng cũng biết hoàng tộc u ám đến cỡ nào, tranh đấu, hãm hại là không thể tránh khỏi, người ta cứ nói sinh ra trong hoàng tộc là sung sướng nhưng phải sống mới biết, thực ra bọn họ là những người đau khổ nhất thế gian, bên ngoài thì trét vàng trét bạc đứng trên vạn người, muốn gì được nảy nhưng thực chất cũng chỉ là vật hy sinh,
Nàng không biết an ủi hắn thế nào chỉ thở dài nói: “Vương gia, nói thật nhé, ban đầu ta cũng không muốn gả cho người.
Nghe vậy tâm tư của Tạ Đình đang lơ lửng phút chốc chìm xuống vực thẳm, lại cười khẩy nói: “Bây giờ người dám nói thật rồi sao, bồn vương là phế nhân thì có ai muốn gả, nếu người không muốn ở đây thì có thể cút”
Giọng nói của hắn không che giấu đau khổ, vốn nghĩ nàng sẽ khác nhưng cuối cùng nàng như bao người khác.
“Người suy nghĩ đi đâu rồi, để ta nói hết có được không, sở dĩ ta không muốn gà cho người không liên quan gì đến việc người là phế nhân, hơn nữa trong lòng ta người cũng không phải phế nhân, đừng nói bản thân mình như vậy, cả người cũng không xem trọng bản thân thì không ai xem trọng người đâu.
Dương Khánh Vân trừng hắn một cái, “Ta chính là vì thân phận của người mới không muốn gà cho người, vì người là vương gia, mà vương gia thì sẽ năm thế tử thiếp, ta ghét cùng nữ nhân tranh giành một nam nhân nên không muốn gả cho vương gia, nhưng lúc thấy người ngồi trên xe lăn ta cảm thấy mình có chút may mắn gả cho người, biết vì sao không?” Dương Khánh Vân nhồm người đối diện mặt hắn hỏi.
Chu Cẩm không hiểu ý đồ của nàng nhưng vẫn trả lời.
“Vậy người là người của ai?” Dương Khánh Vân lại tiếp tục hỏi.
“Ta đương nhiên là người của Khánh Vương phủ”
“Tốt lắm, người còn biết mình đang đứng ở Khánh vương phủ, là người của vương phủ sao, vậy mà mở miệng đóng miệng lại là hoàng hậu này hoàng hậu kia, ai không biết còn tưởng người là người của hoàng hậu đẩy, hay người chính là người của bà ta? Dương Khánh Vân nhìn Chu Cẩm không rời mắt.
Chu Cẩm có chút chốt da nói: “Ta, ta sao có thể là người của hoàng hậu”
“Bổn vương phi mới không quan tâm người là người của ai, đứng ở đất Khánh vương, ăn cơm của Khánh vương phủ thì chính là người của vương phủ, mà chủ nhân của các người chính là vương gia và bổn vương phi, chính vì thế tất cả các người phải nghe theo lệnh của vương gia và bổn vương phi, chứ không phải là tên quản gia làm ô uế vương phủ này, nay bổn vương phi lệnh cho các người ném hắn ra khỏi vương phủ không được phép bước chân vào vương phủ nửa bước kẻ nào dám chống đối thì cho đi theo hắn.
” Dương Khánh Vân lạnh lùng nói.
“Ngươi, hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho người.
” Chu Cầm không ngờ Dương Khánh Vân lại cưỡng hãn như vậy lại lôi hoàng hậu ra dọa, nàng ta lại quên mất luyện Dương Khánh Văn là người đã ném lệnh bài của hoàng hậu.
“Người điềc có phải hay không vậy thì để bốn vương phi sẽ cắt luôn tại người xuống, bổn vương phi nói lại một lần nữa, đây là Khánh vương phủ không phải hoàng cung, ngay cả hoàng hậu cũng không có quyền xen vào chuyện của Khánh vương phủ.
“Người, người dám khinh nhờn hoàng hậu.
” Chu Cẩm căm phẫn nói.
“Bổn vương phi nói người điếc đúng là không sai, người không nghe lọt tai lời của bổn vương phi sao? Trong vương phủ không cần người điếc, người cũng không cần ở vương phủ nữa.
“Ngươi, người dám đuổi ta?” Chu Cẩm thật không tin Dương Khánh Vân có thể làm như vậy.
“Quân gia ta còn dám đuổi một nô tỳ nhỏ bé như người có là gì, giết người ta còn có thể, nói thêm cầu nữa đi bồn vương phi cắt lười người.
”
Trời sinh năng ghét nhất người nào lắm miệng, đặc biệt là những người chuyển lỗi chỗ dựa ra để lên mặt, những kẻ như vậy thường thì nàng sẽ cho sưng mặt.
Dương Khánh Vân lại nhìn đám hạ nhân đang run rẩy lạnh giọng quát: “Các người còn ngây ra đó làm gì, mau đem hắn, nàng ta và ba con heo ra ngoài cho bổn vương phi, hay muốn bổn vương phi đuổi luôn các người ”
Đám người nghe vậy hoảng sợ vội vàng mỗi người một chân tách Triệu quản gia cùng ba con heo ra, người khiêng heo người khiêng người ra khỏi vương phů.
Chu Cẩm cũng bị hai gia đình kèm cặp đưa ra những nàng ta lại dãy dụa, không, phải nói là chống trả, phút chóc nàng ta đánh hai gia đình bay ra bên ngoài.
Hóa ra là người có công phu.
Dương Khánh Vận híp mắt nói.
“Dương Khánh Vân, người chở đó, hoàng hậu sẽ không tha cho người.
”
“Tha, bồn vương phi có tội gì mà khiến hoàng hậu không tha? Bổn vương phi chì là xử lý một vài hạ nhân không nghe lời làm ô uế vương phủ mà thôi, đến hoàng thượng cũng không thể trách tôi bồn vương phi.
” Dương Khánh Vân hợp tình hợp lý nói.
“Người, chở đó.
” Nói xong nàng ta vụt cải rời khỏi vương phủ “Công phu không tệ.
” Dương Khánh Vân chặc lưỡi nói, càng ngày nàng càng muốn học cái gọi là khinh công.
Ta Đình lại nheo mắt nhìn Dương Khánh Vân một thời gian ở cùng nàng hắn phát hiện ra nàng là một nữ nhân cường như đúng lúc, xử trí mọi việc cũng thông minh, lanh trí, quan trọng hơn là năng giống như không sợ hoàng hậu.
Ban đầu hắn nghĩ nàng là người hoàng hậu cài vào cho nên mới dám càn rỡ như vậy, tỏ vẻ không sợ bà ta nhưng mà cho dù nàng được hoàng hậu cho phép làm vậy cũng không thể nào chạm đến tôn nghiêm của bà ta, vậy mà năm lần bảy lượt nàng lại luôn không để bà ta vào mắt còn nói cái gì hoàng hậu cũng không được phép đụng vào Khánh Vương phủ,
Đây khác nào là bảo vệ Khánh vương phủ, nàng muốn làm cái gì? “Người thật sự không sợ hoàng hậu trị tôi sao?” Đột nhiên Tạ Đình lên tiếng hỏi, trong giọng không tránh được hoài nghĩ, nếu nàng không phải là người hoàng hậu vậy nàng ghê gớm cỡ nào lại có thể không sợ hoàng hậu? “Ta làm đúng thì thôi, việc gì phải sợ hoàng hậu, hơn nữa đây là chuyện của Khánh Vương phủ cơ mà lẽ nào hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ thì có quyền xen vào chuyện riêng tư của nhà người ta, huống chi đây là Khánh vương phủ người còn là Khánh Vương, mọi chuyện do người làm chủ hoàng hậu lại có thể thò tay vào sao?”
“Khánh Vương, người nghĩ bồn vương còn được xem là Khánh Vương sao” Tạ Đình từ lâu đã quên mình là al, nay nàng lại nhấn mạnh thân phận của hắn khiến hàn như thể bị kim châm.
Dương Khánh Vân không cho là đúng nói: “Dù cho người bây giờ không còn giống trước kia thì cũng là vương gia, mang dòng máu của hoàng tộc, không ai có thể phủ nhận.
“Dòng máu của hoàng tộc sao?” Tạ Đình trào phúng, nếu có thể hắn không muốn mang dòng máu này trong người, vì mang dòng máu này mà huynh đệ hãm hại hắn, người yêu phản bội hắn, ngay cả cha ruột cũng từ bỏ hắn, hắn có một loại thống hận dòng máu đang chảy trong người này.
Dương Khánh Vân nhìn thấy tâm trạng hắn không đúng, hắn giống như sắp thu mình vào thế giới không người không hiểu sao nàng cảm thấy nhỏi lòng lại không tự chủ được đi đến ngồi trước mặt hắn đôi tay trắng nón ngọc ngà phủ lên hai bàn tay to lớn gầy.
quốc nổi đầy gân xanh của hắn.
Tạ Đình cảm nhận được bàn tay của mình có thứ mềm mại đặt lên lại mơ hồ nhìn người ngồi trước mặt mình.
Dương Khánh Vân không biết trong lòng hắn nghĩ gì lại hỏi: “Vương gia, người đang ghét dòng máu của mình sao?”
Nàng chỉ dựa vào sự trào phúng của hắn mà đoán, dù nàng không phải người hoàng tộc nhưng nàng cũng biết hoàng tộc u ám đến cỡ nào, tranh đấu, hãm hại là không thể tránh khỏi, người ta cứ nói sinh ra trong hoàng tộc là sung sướng nhưng phải sống mới biết, thực ra bọn họ là những người đau khổ nhất thế gian, bên ngoài thì trét vàng trét bạc đứng trên vạn người, muốn gì được nảy nhưng thực chất cũng chỉ là vật hy sinh,
Nàng không biết an ủi hắn thế nào chỉ thở dài nói: “Vương gia, nói thật nhé, ban đầu ta cũng không muốn gả cho người.
Nghe vậy tâm tư của Tạ Đình đang lơ lửng phút chốc chìm xuống vực thẳm, lại cười khẩy nói: “Bây giờ người dám nói thật rồi sao, bồn vương là phế nhân thì có ai muốn gả, nếu người không muốn ở đây thì có thể cút”
Giọng nói của hắn không che giấu đau khổ, vốn nghĩ nàng sẽ khác nhưng cuối cùng nàng như bao người khác.
“Người suy nghĩ đi đâu rồi, để ta nói hết có được không, sở dĩ ta không muốn gà cho người không liên quan gì đến việc người là phế nhân, hơn nữa trong lòng ta người cũng không phải phế nhân, đừng nói bản thân mình như vậy, cả người cũng không xem trọng bản thân thì không ai xem trọng người đâu.
Dương Khánh Vân trừng hắn một cái, “Ta chính là vì thân phận của người mới không muốn gà cho người, vì người là vương gia, mà vương gia thì sẽ năm thế tử thiếp, ta ghét cùng nữ nhân tranh giành một nam nhân nên không muốn gả cho vương gia, nhưng lúc thấy người ngồi trên xe lăn ta cảm thấy mình có chút may mắn gả cho người, biết vì sao không?” Dương Khánh Vân nhồm người đối diện mặt hắn hỏi.
Bình luận facebook