Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
“Điểm tâm không có gì cả, hôm qua không phải bốn vương phi cũng ăn sao, Triệu Bình, trong phủ ai không biết người dâm loạn thành tinh, tất cả nha hoàn trong phủ có người nào người bỏ qua không, bọn họ bị người hành hạ thế nào không cần bổn vương phi phải nói đi, có điều người cùng với đảm nha hoàn cũng thôi đi bổn vương phi có thể nhằm một mắt mở một mắt bỏ qua cho người, nhưng không ngờ người lại dám làm chuyện này với súc vật, như vậy có khác nào súc vật, vương phủ không chứa được thứ súc sinh như người, thay mặt vương gia bồn vương phi chính thức tước bỏ chức quản gia của người, đuổi người ra khỏi vương phủ.
” Dương Khánh Vân lạnh nhạt nói, “Dương Khánh Vân, người dựa vào đâu đuổi bổn gia, chức quản gia này là hoàng hậu để bổn gia làm người dám tước sao?”
“Thứ nhất bổn vương phi là chủ nhân của Khánh vương phủ đương nhiên có quyền đuổi hạ nhân, thứ hai người nói chức quản gia này là do hoàng hậu ban cho người vậy thì người vào cung của hoàng hậu mã làm quản gia, Khánh vương phủ không giữ súc sinh: “Trịnh Lâm, nếu hắn còn một mực muốn vào vương phủ người cứ cho hắn một kiếm, bồn vương phi chịu toàn bộ trách nhiệm” Dương Khánh Vân nói xong lại đi vào vương phủ.
Trịnh Lâm không nghĩ vương phi lại dứt khoát như vậy, nếu như đã có lệnh của vương phi hắn cũng không cần nề tình.
“Nghe vương phi nói rồi sao, một cút hai ăn kiểm của ta.
” Trịnh Lâm rút kiếm chĩa thẳng vào hẳn.
Triệu Bình mất hết mặt mũi lại bị người đe dọa tính mang trong phát chốc ngất xỉu tại chỗ,
Hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Hoàng hậu nghe Chu Cẩm báo cáo tình hình, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt vào nhau, khuôn mặt tối sầm lại.
“Nàng ta dám đuổi Triệu Bình, lại còn dám nói những lời như vậy sao, gan cũng không nhỏ nhỉ? Xem ra bồn cung phải gặp mặt nàng ta rồi.
”
“Không ngờ chỉ là một nhân vật nhỏ bé lại có thể gây sóng gió lớn như vậy trong Khánh Vương phủ, bồn vương cũng muốn xem nàng ta là người thế nào, mẫu hậu, sắp tới là sinh thần của vị kia, Tạ Đình và vương phí của hắn sẽ phải vào hoàng cung, đến lúc đó nhị thân phải thử vương phi của hắn một chút, nữ nhân này khơi gợi hứng thủ của nhi thán
Hoàng hậu nghe giọng nói này liền nhìn ra ngoài cửa, ở đó có một nam nhân khoác cầm bào thong dong đi vào, bà ta đang nằm nghiêng bỗng nhiên ngồi dậy.
Du Nhi.
“Mẫu hậu, không ngờ mới bước vào cung của người lại nghe được tin tức thú vị như vậy.
” Tạ Du ngồi xuống ghế đạm mạc nói.
“Bốn cung chỉ nghĩ nàng ta đơn thuần là một con bạch thỏ không làm nên trò trống gì không ngờ lại là bạch hổ, có điều con hổ này cũng quá kiêu ngạo cuồng nộ, ngay cả bổn cung cũng không đều vào mắt.
” Hoàng hậu đập bàn một cái không khỏi vì chuyện này mà tức giận.
“Mẫu hậu cũng không cần tức giận, có là bạch hổ thì dã sao, mẫu hậu còn là phương hoàng, lẽ nào lại còn không trị được một con bạch hổ? Chỉ là còn phải xem con bạch hồ này là diễu võ dương oai hay có thực lực ngầm, mẫu hậu cứ để chuyện này để nhi thần sắp xếp, người yên tâm, sẽ không khiến ngài thất vọng.
”
“Du Nhi, người muốn làm gì?” Hoàng hậu hỏi.
“Mẫu hậu chỉ cần xem chuyện vui là được rồi, không cần phải lo lắng chuyện này, người chỉ cần xem chừng hậu cung là được.
Nhắc đến hậu cung Hoàng Hậu lại buồn rầu, tức giận, “Du Nhi, ngươi không biết đâu, phụ hoàng người thật quá đáng, sinh thần của bổn cung thì qua loa đại khái, đến khi sinh thần của ả tiên nhân đó phụ hoàng người lại dụng tâm như vậy, biết ả ta thích xem pháo hoa liền ra lệnh cho thần cơ doanh sắp xếp, tức chết bổn cung “Mẫu hậu, nhi thần đã nhắc nhờ người rồi, vật cần thi nên dẹp sang một bên mới bước đi được, người để trước mắt chỉ có thể giậm chân tại chỗ thôi.
” Tạ Du nhấp trà thong dong nói.
“Du Nhi, mẫu hậu cũng đã tính toán rồi, sinh thần lần này của nàng ta bồn cung sẽ cho nàng ta một món quà lớn.
” Đôi mắt của hoàng hậu lóe lên một tia sắc bén.
Tạ Du hài lòng, đây mới là mẫu hậu của hắn.
Lúc này ở trong Khánh Vương Phủ, Dương Khánh Vân đưa Ta Đình vào sảnh đường, ngồi vào ghế chủ vị nhìn đám người phía dưới.
Tham kiến vương gia vương phi.
” Đám người cùng đồng loạt quỳ xuống.
Hai người ở phía trên không ai có động tĩnh gì, Dương
Khánh Vân để cho Ta Đình làm chủ nên không lên tiếng, nói thế nào thì hắn mới là chủ nhân của Khánh vương phủ.
Đám người củi đầu không dám ngắng mặt, trong đó có vài ba người chỉ dám lén nhìn, cũng có người không can tâm quỷ trước mặt một phê nhân, nhưng mà hiện tại trong phủ không còn Triệu quản gia nữa, bọn họ chỉ có thể cúi đầu trước hai người này.
“Vương gia, người nói gì đi.
” Dương Khánh Vân thấy Tạ Đinh mãi không lên tiếng liền ghé vào tại hắn nói.
“Người muốn bổn vương phải nói cái gì.
” Tạ Đình lại chi tho o.
“Bọn họ đã quỹ trước mặt người rồi thì người muốn nói cái gì cũng được, người là Khánh Vương nha.
” Nam nhân này còn rác rồi cái gì.
Tạ Đình hừ lạnh nói: “Bọn họ cũng không thật tâm muốn quỳ trước mặt bổn vương, bổn vương cũng không cần phải nói nhiều lời với họ.
”
Dương Khánh Vận hết cách với hắn đánh phải đứng dậy dõng dạc nói: “Các người cũng biết bây giờ vương phủ này không phải do Triệu Bình quân nữa, bổn vương phi tuyên bố từ nay trở đi sẽ đích thân vương gia và bồn vương phi làm chủ, kẻ nào dám chống đối hoặc không vâng phục mệnh lệnh thì tùy theo cấp độ sẽ có những hình phạt khác nhau.
“Tiện đây bốn vương phi cũng để các người xem nội quy mới của vương phủ, tổng cộng có hai mươi điều cùng hai mươi hình phạt tương ứng nếu các người làm trái Nói xong Dương Khánh Vân lại nhìn hai nha hoàn của mình phân phố, “Thu Hoài, Thanh Lam, phát giấy xuống cho bọn họ ”
Mỗi người cầm lấy một tờ giấy đọc, có người lại lên tiếng: “Vương phi, nô tỷ không biết chữ, không đọc được.
”
“Cả nô tài nữa.
”
“Cả nô tỳ nữa.
”
Lần lượt có mấy người cũng hồ lên.
Dương Khánh Vân đỡ trán nói: “Các người tổng cộng có bao nhiêu người không biết chữ”
“Bẩm vương phi, ngoài những người hầu hạ Triệu quản gia ra thì hầu như ai cũng không biết chữ.
Một người ngắng mặt lên nói.
Dương Khánh Vân không thể tin nổi, lại nhìn nam nhân bên cạnh hỏi: “Vương gia, trước đây Khánh
Vương Phủ cũng như vậy sao?”
Không phải chử, nơi đây đường đường là Khánh Vương Phủ dân trí lại kém như vậy sao.
Tạ Đình lại giữ im lặng không trả lời, người của Khánh Vương Phù hằn đời nào lại có ai không biết một chữ, chỉ là lúc hắn bị hãm hại người kia đổ thừa cho những hạ nhân thân cận của hắn không chăm sóc tốt cho hắn nên cũng đã đuổi hoặc giết bọn họ, rồi cài người của bà ta vào.
“Trịnh Lâm, ngươi nói.
” Dương Khánh Vân không nghe được nam nhân này trả lời liền hỏi Trịnh Lâm.
“Bẩm vương phi, lúc trước không như vậy” Trịnh Lâm chỉ đơn giản nói một câu như vậy.
“Được rồi, bổn vương phi đã biết.
” Dương Khánh Vân không cần hắn nói rõ cũng đoán được một phần nào
Nàng lại nhìn Thu Hoài nói: “Người đọc cho bọn họ nghe một lượt, từ từ chậm rãi, một điều người dừng lại một chút để bọn họ kịp nghe.
”
“Còn các người, có chỗ nào không hiểu lập tức lên tiếng, nếu không lên tiếng Thu Hoài đọc xong tờ giấy này không ai được phép có ý kiến gì nữa và tuyệt đối ghi nhớ làm theo, biết chưa.
”
” Dương Khánh Vân lạnh nhạt nói, “Dương Khánh Vân, người dựa vào đâu đuổi bổn gia, chức quản gia này là hoàng hậu để bổn gia làm người dám tước sao?”
“Thứ nhất bổn vương phi là chủ nhân của Khánh vương phủ đương nhiên có quyền đuổi hạ nhân, thứ hai người nói chức quản gia này là do hoàng hậu ban cho người vậy thì người vào cung của hoàng hậu mã làm quản gia, Khánh vương phủ không giữ súc sinh: “Trịnh Lâm, nếu hắn còn một mực muốn vào vương phủ người cứ cho hắn một kiếm, bồn vương phi chịu toàn bộ trách nhiệm” Dương Khánh Vân nói xong lại đi vào vương phủ.
Trịnh Lâm không nghĩ vương phi lại dứt khoát như vậy, nếu như đã có lệnh của vương phi hắn cũng không cần nề tình.
“Nghe vương phi nói rồi sao, một cút hai ăn kiểm của ta.
” Trịnh Lâm rút kiếm chĩa thẳng vào hẳn.
Triệu Bình mất hết mặt mũi lại bị người đe dọa tính mang trong phát chốc ngất xỉu tại chỗ,
Hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Hoàng hậu nghe Chu Cẩm báo cáo tình hình, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt vào nhau, khuôn mặt tối sầm lại.
“Nàng ta dám đuổi Triệu Bình, lại còn dám nói những lời như vậy sao, gan cũng không nhỏ nhỉ? Xem ra bồn cung phải gặp mặt nàng ta rồi.
”
“Không ngờ chỉ là một nhân vật nhỏ bé lại có thể gây sóng gió lớn như vậy trong Khánh Vương phủ, bồn vương cũng muốn xem nàng ta là người thế nào, mẫu hậu, sắp tới là sinh thần của vị kia, Tạ Đình và vương phí của hắn sẽ phải vào hoàng cung, đến lúc đó nhị thân phải thử vương phi của hắn một chút, nữ nhân này khơi gợi hứng thủ của nhi thán
Hoàng hậu nghe giọng nói này liền nhìn ra ngoài cửa, ở đó có một nam nhân khoác cầm bào thong dong đi vào, bà ta đang nằm nghiêng bỗng nhiên ngồi dậy.
Du Nhi.
“Mẫu hậu, không ngờ mới bước vào cung của người lại nghe được tin tức thú vị như vậy.
” Tạ Du ngồi xuống ghế đạm mạc nói.
“Bốn cung chỉ nghĩ nàng ta đơn thuần là một con bạch thỏ không làm nên trò trống gì không ngờ lại là bạch hổ, có điều con hổ này cũng quá kiêu ngạo cuồng nộ, ngay cả bổn cung cũng không đều vào mắt.
” Hoàng hậu đập bàn một cái không khỏi vì chuyện này mà tức giận.
“Mẫu hậu cũng không cần tức giận, có là bạch hổ thì dã sao, mẫu hậu còn là phương hoàng, lẽ nào lại còn không trị được một con bạch hổ? Chỉ là còn phải xem con bạch hồ này là diễu võ dương oai hay có thực lực ngầm, mẫu hậu cứ để chuyện này để nhi thần sắp xếp, người yên tâm, sẽ không khiến ngài thất vọng.
”
“Du Nhi, người muốn làm gì?” Hoàng hậu hỏi.
“Mẫu hậu chỉ cần xem chuyện vui là được rồi, không cần phải lo lắng chuyện này, người chỉ cần xem chừng hậu cung là được.
Nhắc đến hậu cung Hoàng Hậu lại buồn rầu, tức giận, “Du Nhi, ngươi không biết đâu, phụ hoàng người thật quá đáng, sinh thần của bổn cung thì qua loa đại khái, đến khi sinh thần của ả tiên nhân đó phụ hoàng người lại dụng tâm như vậy, biết ả ta thích xem pháo hoa liền ra lệnh cho thần cơ doanh sắp xếp, tức chết bổn cung “Mẫu hậu, nhi thần đã nhắc nhờ người rồi, vật cần thi nên dẹp sang một bên mới bước đi được, người để trước mắt chỉ có thể giậm chân tại chỗ thôi.
” Tạ Du nhấp trà thong dong nói.
“Du Nhi, mẫu hậu cũng đã tính toán rồi, sinh thần lần này của nàng ta bồn cung sẽ cho nàng ta một món quà lớn.
” Đôi mắt của hoàng hậu lóe lên một tia sắc bén.
Tạ Du hài lòng, đây mới là mẫu hậu của hắn.
Lúc này ở trong Khánh Vương Phủ, Dương Khánh Vân đưa Ta Đình vào sảnh đường, ngồi vào ghế chủ vị nhìn đám người phía dưới.
Tham kiến vương gia vương phi.
” Đám người cùng đồng loạt quỳ xuống.
Hai người ở phía trên không ai có động tĩnh gì, Dương
Khánh Vân để cho Ta Đình làm chủ nên không lên tiếng, nói thế nào thì hắn mới là chủ nhân của Khánh vương phủ.
Đám người củi đầu không dám ngắng mặt, trong đó có vài ba người chỉ dám lén nhìn, cũng có người không can tâm quỷ trước mặt một phê nhân, nhưng mà hiện tại trong phủ không còn Triệu quản gia nữa, bọn họ chỉ có thể cúi đầu trước hai người này.
“Vương gia, người nói gì đi.
” Dương Khánh Vân thấy Tạ Đinh mãi không lên tiếng liền ghé vào tại hắn nói.
“Người muốn bổn vương phải nói cái gì.
” Tạ Đình lại chi tho o.
“Bọn họ đã quỹ trước mặt người rồi thì người muốn nói cái gì cũng được, người là Khánh Vương nha.
” Nam nhân này còn rác rồi cái gì.
Tạ Đình hừ lạnh nói: “Bọn họ cũng không thật tâm muốn quỳ trước mặt bổn vương, bổn vương cũng không cần phải nói nhiều lời với họ.
”
Dương Khánh Vận hết cách với hắn đánh phải đứng dậy dõng dạc nói: “Các người cũng biết bây giờ vương phủ này không phải do Triệu Bình quân nữa, bổn vương phi tuyên bố từ nay trở đi sẽ đích thân vương gia và bồn vương phi làm chủ, kẻ nào dám chống đối hoặc không vâng phục mệnh lệnh thì tùy theo cấp độ sẽ có những hình phạt khác nhau.
“Tiện đây bốn vương phi cũng để các người xem nội quy mới của vương phủ, tổng cộng có hai mươi điều cùng hai mươi hình phạt tương ứng nếu các người làm trái Nói xong Dương Khánh Vân lại nhìn hai nha hoàn của mình phân phố, “Thu Hoài, Thanh Lam, phát giấy xuống cho bọn họ ”
Mỗi người cầm lấy một tờ giấy đọc, có người lại lên tiếng: “Vương phi, nô tỷ không biết chữ, không đọc được.
”
“Cả nô tài nữa.
”
“Cả nô tỳ nữa.
”
Lần lượt có mấy người cũng hồ lên.
Dương Khánh Vân đỡ trán nói: “Các người tổng cộng có bao nhiêu người không biết chữ”
“Bẩm vương phi, ngoài những người hầu hạ Triệu quản gia ra thì hầu như ai cũng không biết chữ.
Một người ngắng mặt lên nói.
Dương Khánh Vân không thể tin nổi, lại nhìn nam nhân bên cạnh hỏi: “Vương gia, trước đây Khánh
Vương Phủ cũng như vậy sao?”
Không phải chử, nơi đây đường đường là Khánh Vương Phủ dân trí lại kém như vậy sao.
Tạ Đình lại giữ im lặng không trả lời, người của Khánh Vương Phù hằn đời nào lại có ai không biết một chữ, chỉ là lúc hắn bị hãm hại người kia đổ thừa cho những hạ nhân thân cận của hắn không chăm sóc tốt cho hắn nên cũng đã đuổi hoặc giết bọn họ, rồi cài người của bà ta vào.
“Trịnh Lâm, ngươi nói.
” Dương Khánh Vân không nghe được nam nhân này trả lời liền hỏi Trịnh Lâm.
“Bẩm vương phi, lúc trước không như vậy” Trịnh Lâm chỉ đơn giản nói một câu như vậy.
“Được rồi, bổn vương phi đã biết.
” Dương Khánh Vân không cần hắn nói rõ cũng đoán được một phần nào
Nàng lại nhìn Thu Hoài nói: “Người đọc cho bọn họ nghe một lượt, từ từ chậm rãi, một điều người dừng lại một chút để bọn họ kịp nghe.
”
“Còn các người, có chỗ nào không hiểu lập tức lên tiếng, nếu không lên tiếng Thu Hoài đọc xong tờ giấy này không ai được phép có ý kiến gì nữa và tuyệt đối ghi nhớ làm theo, biết chưa.
”
Bình luận facebook