Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102: Đối với tôi cô ấy chỗ nào cũng đều xứng!
**********
Một lúc sau Hàn Dật mới chậm rãi đặt tách trà xuống bàn nhìn Hạ Mộng Di hỏi: "Bà chính là mẹ của Bạch Lăng Diệp?"
Hạ Mộng Di nhíu mày nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy! Ông là?" Bà nghi hoặc nhìn Hàn Dật.
"Tôi là ba của Hàn Trạch Dương! Hôm nay tôi tìm bà là có chuyện muốn nói!"
Hạ Mộng Di có chút bất ngờ, bà từng nghe Trần Nhã Tịnh kể về ông ta, nghe nói ông ta vì một tiểu tam mà ly hôn với bà ấy còn đối xử với Hàn Trạch Dương rất không tốt, lúc đầu bà còn tưởng ông ta sẽ là một gã nhà giàu cặn bã, không ngờ khí chất của ông ta lại suất sắc như vậy! Cũng phải thôi, có thể sinh ra một người con trai tài năng và khí chất như Hàn Trạch Dương thì ắt hẳn ông ta cũng sẽ không phải kẻ tầm thường. Bà liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh ông ta, tuy đã có tuổi nhưng làn da được bảo dưỡng thường xuyên nên nhìn vẫn rất trẻ trung, chỉ là bề ngoài bà ta thì xinh đẹp nhưng bụng dạ bà ta lại không được như vậy.
"Ngài Hàn, nếu ngài đã mất công cho người đưa tôi đến đây thì có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra đi!" Với những người như thế này bà cũng không muốn phải nhiều lời.
"Tôi muốn nói về chuyện của hai đứa nhỏ, chuyện này tôi không đồng ý!" Hàn Dật cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng ý của mình.
"Ngài Hàn, ngài lấy tư cách gì không đồng ý chuyện của bọn nhỏ, tôi và mẹ của Trạch Dương cũng đã bàn bạc xong xuôi cả rồi bà ấy cũng đã đồng ý, hơn nữa hai đứa nhỏ ở bên nhau cũng rất hạnh phúc!"
Hàn Dật cau mày, không nhắc tới thì thôi nhắc tới Trần Nhã Tịnh, ông lại không biết nên nói tiếp thế nào, dù sao trong lòng ông cũng cảm thấy có chút áy náy với bà ấy. Suy cho cùng năm đó là ông đã có lỗi với bà ấy.
Tần Minh Trân nhìn vẻ mặt của ông liền đoán được suy nghĩ trong lòng ông, bà ta đi lên phía trước rót trà vào ly cho Hàn Dật sau đó ngồi xuống bên cạnh ông nhìn Hạ Mộng Di khéo léo mà nói: "Chị Hạ, chị cũng biết rồi đấy, chị cũng nhìn thấy rồi đấy, tuy hoàn cảnh của gia đình chị cũng không phải là quá thấp kém, nhưng mà so với gia đình chúng tôi thì có chút không xứng, vì vậy nên chúng tôi không thể chấp nhận Lăng Diệp trở thành vợ của Trạch Dương được!"
Hạ Mộng Di có chút tức giận đang định nói gì đó thì phía sau truyền tới tiếng nói: "Cô ấy có gì mà không xứng chứ?"
Cả ba người cùng hướng mắt về phía tiếng nói, chỉ thấy Hàn Trạch Dương đang đi tới phía họ, bên cạnh anh còn có Bạch Lăng Diệp.
Vừa thấy hai người Hạ Mộng Di lập tức đứng bật dậy: "Hai đứa... Sao hai đứa lại tới đây chứ? Không phải hai đứa đang ở khách sạn sao? Còn lễ đính hôn của hai đứa nữa!"
Bạch Lăng Diệp đưa tay nắm lấy tay bà, dìu bà ngồi xuống: "Mẹ, bọn con tới đây là để đón mẹ, lễ đính hôn của bọn con không có mẹ làm sao có thể tổ chức chứ?"
Nghe tới đây Hạ Mộng Di lại cảm thấy có lỗi khi mà lại rời đi vào lúc quan trọng như vậy, đáng lẽ ra bà phải đợi lễ đính hôn được tổ chức xong rồi mới rời đi, nhưng mà lúc đó vì người đàn ông kia nói là có chuyện gấp liên quan tới hai đứa nhỏ nên bà mới vội vã đi theo ông ta mà không kịp nói với ai.
"Là lỗi của mẹ, đáng lẽ mẹ không nên rời đi!" Hạ Mộng Di áy náy nói, "Nhưng mà, sao hai đứa biết mẹ ở đây mà tới tìm?"
Bạch Lăng Diệp lại gần nắm lấy tay bà, "Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ, còn việc làm sao bọn con biết mẹ ở đây, mẹ không cần biết, mẹ chỉ cần biết một điều, chúng con tới đây là để đón mẹ là được rồi! Bây giờ mẹ ra xe trước đi, lát nữa bọn con ra sau!"
Hạ Mộng Di gật gật đầu được người làm dẫn ra xe trước.
Nói xong Bạch Lăng Diệp nhìn về phía Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương bước lên trước ngồi xuống đối diện với Hàn Dật: "Tôi đã từng nói với ông, ông không có tư cách xen vào chuyện của tôi!"
Hàn Dật lập tức tức giận chỉ mà đập bàn: "Mày, tao làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho mày thôi!"
"Tốt cho tôi? Chứ không phải là vì lợi ích cá nhân của ông sao?"
"Mày, mày đừng có nói bậy, tao làm vậy là vì muốn tốt cho mày, mày xem cô ta từ đầu tới cuối có chỗ nào xứng với mày chứ?" Vừa nói ông ta vừa chỉ vào Bạch Lăng Diệp.
"Xứng hay không, không đến lượt ông bàn luận, đối với tôi cô ấy chỗ nào cũng đều xứng!" Vừa nói bàn tay anh vừa nắm chặt lấy tay Bạch Lăng Diệp.
Hàn Dật tức giận chỉ vào Hàn Trạch Dương: "Mày, mày nhất định sẽ hối hận!" vừa nói ông vừa ôm ngực.
Tần Minh Trân ở bên cạnh vội vã xoa ngực giúp ông, vừa xoa bà vừa nhìn Hàn Trạch Dương: "Hàn Trạch Dương, mày có trái tim không? Ba mày bị bệnh tim đấy, mày lại dám chọc tức ông ấy như vậy?"
Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Ông ấy có bệnh, liên quan gì tới tôi?" Nói xong anh đứng lên nắm lấy tay Bạch Lăng Diệp, "Chúng ta đi thôi!"
**********
Một lúc sau Hàn Dật mới chậm rãi đặt tách trà xuống bàn nhìn Hạ Mộng Di hỏi: "Bà chính là mẹ của Bạch Lăng Diệp?"
Hạ Mộng Di nhíu mày nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy! Ông là?" Bà nghi hoặc nhìn Hàn Dật.
"Tôi là ba của Hàn Trạch Dương! Hôm nay tôi tìm bà là có chuyện muốn nói!"
Hạ Mộng Di có chút bất ngờ, bà từng nghe Trần Nhã Tịnh kể về ông ta, nghe nói ông ta vì một tiểu tam mà ly hôn với bà ấy còn đối xử với Hàn Trạch Dương rất không tốt, lúc đầu bà còn tưởng ông ta sẽ là một gã nhà giàu cặn bã, không ngờ khí chất của ông ta lại suất sắc như vậy! Cũng phải thôi, có thể sinh ra một người con trai tài năng và khí chất như Hàn Trạch Dương thì ắt hẳn ông ta cũng sẽ không phải kẻ tầm thường. Bà liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh ông ta, tuy đã có tuổi nhưng làn da được bảo dưỡng thường xuyên nên nhìn vẫn rất trẻ trung, chỉ là bề ngoài bà ta thì xinh đẹp nhưng bụng dạ bà ta lại không được như vậy.
"Ngài Hàn, nếu ngài đã mất công cho người đưa tôi đến đây thì có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra đi!" Với những người như thế này bà cũng không muốn phải nhiều lời.
"Tôi muốn nói về chuyện của hai đứa nhỏ, chuyện này tôi không đồng ý!" Hàn Dật cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng ý của mình.
"Ngài Hàn, ngài lấy tư cách gì không đồng ý chuyện của bọn nhỏ, tôi và mẹ của Trạch Dương cũng đã bàn bạc xong xuôi cả rồi bà ấy cũng đã đồng ý, hơn nữa hai đứa nhỏ ở bên nhau cũng rất hạnh phúc!"
Hàn Dật cau mày, không nhắc tới thì thôi nhắc tới Trần Nhã Tịnh, ông lại không biết nên nói tiếp thế nào, dù sao trong lòng ông cũng cảm thấy có chút áy náy với bà ấy. Suy cho cùng năm đó là ông đã có lỗi với bà ấy.
Tần Minh Trân nhìn vẻ mặt của ông liền đoán được suy nghĩ trong lòng ông, bà ta đi lên phía trước rót trà vào ly cho Hàn Dật sau đó ngồi xuống bên cạnh ông nhìn Hạ Mộng Di khéo léo mà nói: "Chị Hạ, chị cũng biết rồi đấy, chị cũng nhìn thấy rồi đấy, tuy hoàn cảnh của gia đình chị cũng không phải là quá thấp kém, nhưng mà so với gia đình chúng tôi thì có chút không xứng, vì vậy nên chúng tôi không thể chấp nhận Lăng Diệp trở thành vợ của Trạch Dương được!"
Hạ Mộng Di có chút tức giận đang định nói gì đó thì phía sau truyền tới tiếng nói: "Cô ấy có gì mà không xứng chứ?"
Cả ba người cùng hướng mắt về phía tiếng nói, chỉ thấy Hàn Trạch Dương đang đi tới phía họ, bên cạnh anh còn có Bạch Lăng Diệp.
Vừa thấy hai người Hạ Mộng Di lập tức đứng bật dậy: "Hai đứa... Sao hai đứa lại tới đây chứ? Không phải hai đứa đang ở khách sạn sao? Còn lễ đính hôn của hai đứa nữa!"
Bạch Lăng Diệp đưa tay nắm lấy tay bà, dìu bà ngồi xuống: "Mẹ, bọn con tới đây là để đón mẹ, lễ đính hôn của bọn con không có mẹ làm sao có thể tổ chức chứ?"
Nghe tới đây Hạ Mộng Di lại cảm thấy có lỗi khi mà lại rời đi vào lúc quan trọng như vậy, đáng lẽ ra bà phải đợi lễ đính hôn được tổ chức xong rồi mới rời đi, nhưng mà lúc đó vì người đàn ông kia nói là có chuyện gấp liên quan tới hai đứa nhỏ nên bà mới vội vã đi theo ông ta mà không kịp nói với ai.
"Là lỗi của mẹ, đáng lẽ mẹ không nên rời đi!" Hạ Mộng Di áy náy nói, "Nhưng mà, sao hai đứa biết mẹ ở đây mà tới tìm?"
Bạch Lăng Diệp lại gần nắm lấy tay bà, "Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ, còn việc làm sao bọn con biết mẹ ở đây, mẹ không cần biết, mẹ chỉ cần biết một điều, chúng con tới đây là để đón mẹ là được rồi! Bây giờ mẹ ra xe trước đi, lát nữa bọn con ra sau!"
Hạ Mộng Di gật gật đầu được người làm dẫn ra xe trước.
Nói xong Bạch Lăng Diệp nhìn về phía Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương bước lên trước ngồi xuống đối diện với Hàn Dật: "Tôi đã từng nói với ông, ông không có tư cách xen vào chuyện của tôi!"
Hàn Dật lập tức tức giận chỉ mà đập bàn: "Mày, tao làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho mày thôi!"
"Tốt cho tôi? Chứ không phải là vì lợi ích cá nhân của ông sao?"
"Mày, mày đừng có nói bậy, tao làm vậy là vì muốn tốt cho mày, mày xem cô ta từ đầu tới cuối có chỗ nào xứng với mày chứ?" Vừa nói ông ta vừa chỉ vào Bạch Lăng Diệp.
"Xứng hay không, không đến lượt ông bàn luận, đối với tôi cô ấy chỗ nào cũng đều xứng!" Vừa nói bàn tay anh vừa nắm chặt lấy tay Bạch Lăng Diệp.
Hàn Dật tức giận chỉ vào Hàn Trạch Dương: "Mày, mày nhất định sẽ hối hận!" vừa nói ông vừa ôm ngực.
Tần Minh Trân ở bên cạnh vội vã xoa ngực giúp ông, vừa xoa bà vừa nhìn Hàn Trạch Dương: "Hàn Trạch Dương, mày có trái tim không? Ba mày bị bệnh tim đấy, mày lại dám chọc tức ông ấy như vậy?"
Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Ông ấy có bệnh, liên quan gì tới tôi?" Nói xong anh đứng lên nắm lấy tay Bạch Lăng Diệp, "Chúng ta đi thôi!"
Bình luận facebook