Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Hàn Trạch Dương, em không có yếu đuối như vậy!
Hàn Trạch Dương trực tiếp bế Bạch Lăng Diệp cả quãng đường từ phòng làm việc của anh cho tới khi lên xe, điều này cả tập đoàn đồn đại rằng ông chủ của bọn họ vô cùng cưng chiều vợ sắp cưới, không nỡ để cho cô đi bộ.
Điều này khiến Bạch Lăng Diệp vô cùng xấu hổ, sau này cô làm sao còn mặt mũi mà đến công ty của anh nữa chứ.
Hàn Trạch Dương cẩn thận đặt Bạch Lăng Diệp ngồi vào ghế lái phụ, sau đó thắt dây an toàn cho cô rồi mới quay người ngồi vào ghế lái.
Cả quãng đường cả hai đều không nói gì, Bạch Lăng Diệp vì xấu hổ nên cô cứ cúi gằm mặt suốt cả quãng đường.
Cho đến khi xe dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, Bạch Lăng Diệp mới ngẩng đầu lên nhìn.
Hàn Trạch Dương nhanh chóng tháo dây an toàn, nhìn cô nói: "Chờ anh một chút!" Sau đó bước xuống xe đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
Một lúc sau, anh trở lại xe với một túi đồ.
Bạch Lăng Diệp nhìn túi đồ Hàn Trạch Dương vừa đưa cho mình mà không khỏi trợn tròn mắt, bên trong có băng vệ sinh, túi chườm ấm, còn có cả thuốc giảm đau. Hình như anh rất thông thạo đối với việc này.
Hàn Trạch Dương thấy cô nhìn mình với ánh mắt như vậy liền thản nhiên nói: "Em cũng biết mà, anh vẫn luôn sống cùng mẹ, lúc bà tới tháng đều là anh giúp bà mua những thứ này!" Nói xong anh lập tức lái xe.
Bạch Lăng Diệp có chút không nói lên lời, thực ra cô muốn nói là cô không cần dùng thuốc giảm đau, mỗi lần cô tới tháng đều không bị đau bụng như những người khác, chỉ có một chút khó chịu mà thôi, vậy nên cô vẫn chưa bao giờ cần dùng đến thuốc giảm đau.
Bạch Lăng Diệp thở dài, thôi vậy, nếu anh đã mua rồi thì thôi, dù sao thứ này vẫn có thể dùng vào những dịp khác.
Nhìn những thứ ở trong tay mình, Bạch Lăng Diệp lại cảm thấy ấm áp. Trước nay, mỗi khi tới tháng cô thường phải tự mình đi mua những thứ này.
Sau khi cả hai về đến nhà, Hàn Trạch Dương liền ôm Bạch Lăng Diệp về phòng, vừa vào phòng, Bạch Lăng Diệp đã ngay lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Đến khi cô quay trở lại, Hàn Trạch Dương cũng vừa lúc bưng tới cho cô một ly trà gừng đường đỏ, anh cẩn thận đặt ly trà xuống mặt tủ cạnh đầu giường sau đó tới định dìu cô về giường.
"Hàn Trạch Dương, em không có yếu đuối như vậy!" Nhận ra hành động của anh, Bạch Lăng Diệp liền lên tiếng nói. Thật là, cô chỉ là đến tháng mà thôi, anh có phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy không?
Hàn Trạch Dương lập tức thu tay về, "Được, em mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh có pha trà gừng đường đỏ cho em rồi, lát nữa nhớ uống đấy!"
Bạch Lăng Diệp đi tới giường nằm xuống, nhìn ly trà gừng nóng hổi đang đặt ở trên tủ đầu giường, "Anh còn chuẩn bị cái này?"
"Ừm! là lúc nãy anh vừa mua!" Hàn Trạch Dương gật gật đầu trả lời sau đó tiến tới kéo chăn đắp cho cô, anh còn lấy túi chườm ấm ra đưa cho cô, "Nằm nghỉ chút đi, anh ra ngoài chuẩn bị bữa tối, xong sẽ gọi em!"
Bạch Lăng Diệp nhận lấy túi chườm, đặt lên bụng, gật gật đầu: "Được!"
Lúc này Hàn Trạch Dương mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Bạch Lăng Diệp bỗng chốc cảm thấy vui vẻ, đúng là sau khi đặt túi chườm lên thì cảm giác khó chịu ở bụng cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.
Bây giờ thì cô liền biết tại sao Vương Giai Kỳ đến tháng mà vẫn vui vẻ gọi điện trò chuyện với mình như vậy rồi, thì ra cảm giác có người quan tâm vào những ngày này lại tuyệt đến vậy.
Hôm nay tâm trạng của Bạch Lăng Diệp rất tốt, ăn tối xong cô trở lại phòng, chuẩn bị đi tắm, trước khi cô trở về phòng Hàn Trạch Dương còn dặn dò cô nhất định không được gội đầu.
Bạch Lăng Diệp nhanh chóng tắm rửa sau đó lên giường nằm. Vừa nằm xuống liền nhận được tin nhắn của Vương Giai Kỳ: [Lăng Diệp! Ba mẹ mình phát hiện chuyện mình lén đi đăng ký kết hôn rồi, tối nay cậu cho mình tá túc nhờ được không?]
[!!! Làm sao mà ba mẹ cậu biết được?]
[ Thì mẹ mình có việc cần dùng đến sổ hộ khẩu, vô tình không thấy tên mình trong đó! Bây giờ mình vừa mới lẻn ra ngoài, cậu ở nhà không, mình tới đó?]
[ Được, nhưng mà còn Lăng Hạo Thiên thì sao? Anh ta đâu? Anh ta đã biết chuyện này chưa?]
[Mình chưa có nói với anh ấy! Tối nay anh ấy trực ở bệnh viện, mình tưởng cậu biết?]
Bạch Lăng Diệp vỗ vỗ đầu, vậy mà cô lại quên mất. Cô lập tức nhắn tin trả lời lại: [À Cái đó, mình quên mất! Thế hiện giờ cậu đang ở đâu?]
[Mình đang ở bên dưới khu chung cư của cậu, đang chuẩn bị vào thang máy này!]
Bạch Lăng Diệp thở dài, cái người này nói là xin ở nhờ, mà cô còn chưa đồng ý mà cô ấy đã chạy gần tới nơi rồi, đây rõ ràng là muốn nói cô cho ở hay không không quan trọng, dù sao cô ấy cũng đến rồi.
Khoan đã, vừa bỏ điện thoại xuống, Bạch Lăng Diệp lại lập tức cầm điện thoại lên, không đúng, bây giờ cô đang ở nhà Hàn Trạch Dương, Giai Kỳ cô ấy còn chưa biết mà, nhỡ đâu cô ấy lại xông vào nhà cô làm phiền mọi người thì sao?
Điều này khiến Bạch Lăng Diệp vô cùng xấu hổ, sau này cô làm sao còn mặt mũi mà đến công ty của anh nữa chứ.
Hàn Trạch Dương cẩn thận đặt Bạch Lăng Diệp ngồi vào ghế lái phụ, sau đó thắt dây an toàn cho cô rồi mới quay người ngồi vào ghế lái.
Cả quãng đường cả hai đều không nói gì, Bạch Lăng Diệp vì xấu hổ nên cô cứ cúi gằm mặt suốt cả quãng đường.
Cho đến khi xe dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, Bạch Lăng Diệp mới ngẩng đầu lên nhìn.
Hàn Trạch Dương nhanh chóng tháo dây an toàn, nhìn cô nói: "Chờ anh một chút!" Sau đó bước xuống xe đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
Một lúc sau, anh trở lại xe với một túi đồ.
Bạch Lăng Diệp nhìn túi đồ Hàn Trạch Dương vừa đưa cho mình mà không khỏi trợn tròn mắt, bên trong có băng vệ sinh, túi chườm ấm, còn có cả thuốc giảm đau. Hình như anh rất thông thạo đối với việc này.
Hàn Trạch Dương thấy cô nhìn mình với ánh mắt như vậy liền thản nhiên nói: "Em cũng biết mà, anh vẫn luôn sống cùng mẹ, lúc bà tới tháng đều là anh giúp bà mua những thứ này!" Nói xong anh lập tức lái xe.
Bạch Lăng Diệp có chút không nói lên lời, thực ra cô muốn nói là cô không cần dùng thuốc giảm đau, mỗi lần cô tới tháng đều không bị đau bụng như những người khác, chỉ có một chút khó chịu mà thôi, vậy nên cô vẫn chưa bao giờ cần dùng đến thuốc giảm đau.
Bạch Lăng Diệp thở dài, thôi vậy, nếu anh đã mua rồi thì thôi, dù sao thứ này vẫn có thể dùng vào những dịp khác.
Nhìn những thứ ở trong tay mình, Bạch Lăng Diệp lại cảm thấy ấm áp. Trước nay, mỗi khi tới tháng cô thường phải tự mình đi mua những thứ này.
Sau khi cả hai về đến nhà, Hàn Trạch Dương liền ôm Bạch Lăng Diệp về phòng, vừa vào phòng, Bạch Lăng Diệp đã ngay lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Đến khi cô quay trở lại, Hàn Trạch Dương cũng vừa lúc bưng tới cho cô một ly trà gừng đường đỏ, anh cẩn thận đặt ly trà xuống mặt tủ cạnh đầu giường sau đó tới định dìu cô về giường.
"Hàn Trạch Dương, em không có yếu đuối như vậy!" Nhận ra hành động của anh, Bạch Lăng Diệp liền lên tiếng nói. Thật là, cô chỉ là đến tháng mà thôi, anh có phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy không?
Hàn Trạch Dương lập tức thu tay về, "Được, em mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh có pha trà gừng đường đỏ cho em rồi, lát nữa nhớ uống đấy!"
Bạch Lăng Diệp đi tới giường nằm xuống, nhìn ly trà gừng nóng hổi đang đặt ở trên tủ đầu giường, "Anh còn chuẩn bị cái này?"
"Ừm! là lúc nãy anh vừa mua!" Hàn Trạch Dương gật gật đầu trả lời sau đó tiến tới kéo chăn đắp cho cô, anh còn lấy túi chườm ấm ra đưa cho cô, "Nằm nghỉ chút đi, anh ra ngoài chuẩn bị bữa tối, xong sẽ gọi em!"
Bạch Lăng Diệp nhận lấy túi chườm, đặt lên bụng, gật gật đầu: "Được!"
Lúc này Hàn Trạch Dương mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Bạch Lăng Diệp bỗng chốc cảm thấy vui vẻ, đúng là sau khi đặt túi chườm lên thì cảm giác khó chịu ở bụng cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.
Bây giờ thì cô liền biết tại sao Vương Giai Kỳ đến tháng mà vẫn vui vẻ gọi điện trò chuyện với mình như vậy rồi, thì ra cảm giác có người quan tâm vào những ngày này lại tuyệt đến vậy.
Hôm nay tâm trạng của Bạch Lăng Diệp rất tốt, ăn tối xong cô trở lại phòng, chuẩn bị đi tắm, trước khi cô trở về phòng Hàn Trạch Dương còn dặn dò cô nhất định không được gội đầu.
Bạch Lăng Diệp nhanh chóng tắm rửa sau đó lên giường nằm. Vừa nằm xuống liền nhận được tin nhắn của Vương Giai Kỳ: [Lăng Diệp! Ba mẹ mình phát hiện chuyện mình lén đi đăng ký kết hôn rồi, tối nay cậu cho mình tá túc nhờ được không?]
[!!! Làm sao mà ba mẹ cậu biết được?]
[ Thì mẹ mình có việc cần dùng đến sổ hộ khẩu, vô tình không thấy tên mình trong đó! Bây giờ mình vừa mới lẻn ra ngoài, cậu ở nhà không, mình tới đó?]
[ Được, nhưng mà còn Lăng Hạo Thiên thì sao? Anh ta đâu? Anh ta đã biết chuyện này chưa?]
[Mình chưa có nói với anh ấy! Tối nay anh ấy trực ở bệnh viện, mình tưởng cậu biết?]
Bạch Lăng Diệp vỗ vỗ đầu, vậy mà cô lại quên mất. Cô lập tức nhắn tin trả lời lại: [À Cái đó, mình quên mất! Thế hiện giờ cậu đang ở đâu?]
[Mình đang ở bên dưới khu chung cư của cậu, đang chuẩn bị vào thang máy này!]
Bạch Lăng Diệp thở dài, cái người này nói là xin ở nhờ, mà cô còn chưa đồng ý mà cô ấy đã chạy gần tới nơi rồi, đây rõ ràng là muốn nói cô cho ở hay không không quan trọng, dù sao cô ấy cũng đến rồi.
Khoan đã, vừa bỏ điện thoại xuống, Bạch Lăng Diệp lại lập tức cầm điện thoại lên, không đúng, bây giờ cô đang ở nhà Hàn Trạch Dương, Giai Kỳ cô ấy còn chưa biết mà, nhỡ đâu cô ấy lại xông vào nhà cô làm phiền mọi người thì sao?
Bình luận facebook