Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Người có tình ắt có thể thành đôi!
"Ừm, nếu em đồng ý rồi thì mau nghỉ ngơi đi! Chắc là chút nữa, ba mẹ em sẽ tới, anh chị cũng không tiện ở lại chăm sóc em, em nhớ phải cẩn thận!"
"Vâng chị dâu, hai người mau trở về đi! Em tự lo được, hơn nữa ở đây có rất nhiều y tá, hai người không cần lo lắng cho em đâu!"
"Được, vậy bọn chị trở về trước đây!"
Đúng như lời Bạch Lăng Diệp nói, vài phút sau khi bọn họ rời đi, Hàn Dật cùng Tần Minh Trân liền tới, khi họ tới, Hàn Lạc Vi lập tức giả vờ hôn mê, khiến Tần Minh Trân khóc lên khóc xuống, còn Hàn Dật thì cau mày không vui.
Dưới sự sắp xếp của Bạch Lăng Diệp và Lăng Hạo Thiên, bệnh án của Hàn Lạc Vi đã được đổi thành chấn thương não, vì vậy việc Hàn Lạc Vi hôn mê không tỉnh không bị nghi ngờ.
Về đến nhà trong sự mệt mỏi, Bạch Lăng Diệp lập tức thả mình vào bồn tắm để thư giãn, cứ vậy bất giác cô lại ngủ quên mất.
Mà Hàn Trạch Dương ở bên ngoài chuẩn bị xong bữa tối, vẫn không thấy Bạch Lăng Diệp đâu, anh lo lắng đi tới phòng ngủ của cô gõ cửa, không có ai trả lời.
Lúc nãy về, cô nói hơi mệt, muốn đi tắm trước, anh cũng không để ý, nhưng giờ đã gần một tiếng đồng hồ rồi tại sao cô còn chưa ra.
Hàn Trạch Dương lo lắng đem cửa đẩy ra, bên trong phòng ngủ lại không có người, nhưng đèn phòng tắm có sáng.
Hàn Trạch Dương cau mày, không phải cô luôn ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ đấy chứ?
Anh đi tới gõ gõ cửa phòng tắm nhưng không có ai trả lời, anh lại kêu vài tiếng, "Lăng Diệp! Lăng Diệp!"
Mãi một lúc sau có một tiếng hét vọng ra từ bên trong, "A!"
Bạch Lăng Diệp bị tiếng gọi của anh làm cho tỉnh lại, vừa bước ra khỏi bồn tắm lại không cẩn thận trượt chân.
Hàn Trạch Dương vừa nghe thấy tiếng la của cô liền lập tức vặn tay nắm cửa, mở cửa xông vào, nhưng vừa vào đập vào mắt anh lại là hình ảnh Bạch Lăng Diệp không mặc đồ, cả người đang lao về phía anh.
Vừa nãy bị trượt, để tránh bị ngã xuống, Bạch Lăng Diệp đã đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, không ngờ Hàn Trạch Dương lại mở cửa ra khiến cô theo quán tính không kịp thu tay mà lao cả người về phía của anh.
Hàn Trạch Dương lập tức đưa tay vòng qua eo cô, giữ cô lại giúp cô lấy lại thăng bằng.
Lúc này Bạch Lăng Diệp mới phản ứng lại, cô lúc này không có mặc đồ, vội vã đẩy anh ra, nhanh tay kéo khăn lắm từ trên kệ che đi phần phía trước người mình, rồi kêu lên, "Hàn Trạch Dương, tại sao anh lại vào đây, mau ra ngoài cho em!" Nói rồi cô lập tức đẩy anh ra ngoài, sau đó còn nhanh tay mà đóng cửa lại.
Hàn Trạch Dương ngơ ngác cứ thế bị cô đẩy ra ngoài, đứng ngoài cửa anh vẫn còn chưa có phản ứng lại được.
Bạch Lăng Diệp sau khi đẩy Hàn Trạch Dương ra ngoài liền xoay người nhanh chóng mặc quần áo, sau đó quay người nhìn mình trong gương, cô vỗ vỗ vào khuôn mặt của mình, để làm mình tỉnh táo, trời ạ, lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy chứ? Bây giờ cô biết đối mặt với anh thế nào đây?
Sau khi ổn định lại chính mình, Bạch Lăng Diệp mới mở cửa bước ra ngoài, Hàn Trạch Dương đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, cô bước tới ngại ngùng nói: "Cái đó... Lúc nãy em ngủ quên mất!"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương đứng dậy đi tới trước mặt cô, anh đưa tay xoa mái tóc vẫn còn ướt nước của cô, "Em đó, chuyện như vậy cũng có thể làm được, anh nấu cơm xong rồi, mau ra ngoài ăn cơm đi!" Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài trước.
Bạch Lăng Diệp ở phía sau thở phào một hơi, may mà, anh không có nhắc tới chuyện vừa rồi, nếu không cô không biết làm sao có thể đối mặt với anh.
Chuyện xảy ra lúc nãy cứ thế bị hai người cho qua, như không hề có chuyện gì xảy ra.
Ăn cơm xong, Bạch Lăng Diệp trở về phòng ngủ, vì vừa nãy ngủ ở trong bồn tắm khá lâu khiến cô không còn cảm thấy buồn ngủ, cô lặng lẽ ra ngoài ban công đứng.
Bất chợt một chiếc áo khoác được khoác lên vai cô cùng với một giọng nói trầm ấm, "Vừa nãy em ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, đừng đứng ở đây sẽ dễ bệnh, mau vào trong, anh giúp em sấy tóc!"
Bạch Lăng Diệp quay lại thấy Hàn Trạch Dương đang đứng phía sau lưng mình, cô liền xoay người đi vào phòng.
Ngồi xuống trước ghế, Hàn Trạch Dương cầm máy sấy tóc giúp cô sấy tóc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mát xa trên da đầu cô cùng với làn gió ấm áp phả ra từ máy sấy tóc khiến Bạch Lăng Diệp không khỏi cảm thấy thoải mái.
Sau khi sấy tóc xong, Hàn Trạch Dương liền cất máy sấy tóc sau đó liền tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Lăng Diệp lập tức dựa đầu vào vai anh hỏi: "Anh nói xem, chuyện hôm nay chúng ta làm là đúng chứ? Liệu Lạc Vi cùng với Lục Hạo có thể thành đôi không?"
Hàn Trạch Dương nhẹ cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, "Em yên tâm đi, người có tình ắt có thể thành đôi!"
"Vâng chị dâu, hai người mau trở về đi! Em tự lo được, hơn nữa ở đây có rất nhiều y tá, hai người không cần lo lắng cho em đâu!"
"Được, vậy bọn chị trở về trước đây!"
Đúng như lời Bạch Lăng Diệp nói, vài phút sau khi bọn họ rời đi, Hàn Dật cùng Tần Minh Trân liền tới, khi họ tới, Hàn Lạc Vi lập tức giả vờ hôn mê, khiến Tần Minh Trân khóc lên khóc xuống, còn Hàn Dật thì cau mày không vui.
Dưới sự sắp xếp của Bạch Lăng Diệp và Lăng Hạo Thiên, bệnh án của Hàn Lạc Vi đã được đổi thành chấn thương não, vì vậy việc Hàn Lạc Vi hôn mê không tỉnh không bị nghi ngờ.
Về đến nhà trong sự mệt mỏi, Bạch Lăng Diệp lập tức thả mình vào bồn tắm để thư giãn, cứ vậy bất giác cô lại ngủ quên mất.
Mà Hàn Trạch Dương ở bên ngoài chuẩn bị xong bữa tối, vẫn không thấy Bạch Lăng Diệp đâu, anh lo lắng đi tới phòng ngủ của cô gõ cửa, không có ai trả lời.
Lúc nãy về, cô nói hơi mệt, muốn đi tắm trước, anh cũng không để ý, nhưng giờ đã gần một tiếng đồng hồ rồi tại sao cô còn chưa ra.
Hàn Trạch Dương lo lắng đem cửa đẩy ra, bên trong phòng ngủ lại không có người, nhưng đèn phòng tắm có sáng.
Hàn Trạch Dương cau mày, không phải cô luôn ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ đấy chứ?
Anh đi tới gõ gõ cửa phòng tắm nhưng không có ai trả lời, anh lại kêu vài tiếng, "Lăng Diệp! Lăng Diệp!"
Mãi một lúc sau có một tiếng hét vọng ra từ bên trong, "A!"
Bạch Lăng Diệp bị tiếng gọi của anh làm cho tỉnh lại, vừa bước ra khỏi bồn tắm lại không cẩn thận trượt chân.
Hàn Trạch Dương vừa nghe thấy tiếng la của cô liền lập tức vặn tay nắm cửa, mở cửa xông vào, nhưng vừa vào đập vào mắt anh lại là hình ảnh Bạch Lăng Diệp không mặc đồ, cả người đang lao về phía anh.
Vừa nãy bị trượt, để tránh bị ngã xuống, Bạch Lăng Diệp đã đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, không ngờ Hàn Trạch Dương lại mở cửa ra khiến cô theo quán tính không kịp thu tay mà lao cả người về phía của anh.
Hàn Trạch Dương lập tức đưa tay vòng qua eo cô, giữ cô lại giúp cô lấy lại thăng bằng.
Lúc này Bạch Lăng Diệp mới phản ứng lại, cô lúc này không có mặc đồ, vội vã đẩy anh ra, nhanh tay kéo khăn lắm từ trên kệ che đi phần phía trước người mình, rồi kêu lên, "Hàn Trạch Dương, tại sao anh lại vào đây, mau ra ngoài cho em!" Nói rồi cô lập tức đẩy anh ra ngoài, sau đó còn nhanh tay mà đóng cửa lại.
Hàn Trạch Dương ngơ ngác cứ thế bị cô đẩy ra ngoài, đứng ngoài cửa anh vẫn còn chưa có phản ứng lại được.
Bạch Lăng Diệp sau khi đẩy Hàn Trạch Dương ra ngoài liền xoay người nhanh chóng mặc quần áo, sau đó quay người nhìn mình trong gương, cô vỗ vỗ vào khuôn mặt của mình, để làm mình tỉnh táo, trời ạ, lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy chứ? Bây giờ cô biết đối mặt với anh thế nào đây?
Sau khi ổn định lại chính mình, Bạch Lăng Diệp mới mở cửa bước ra ngoài, Hàn Trạch Dương đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, cô bước tới ngại ngùng nói: "Cái đó... Lúc nãy em ngủ quên mất!"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương đứng dậy đi tới trước mặt cô, anh đưa tay xoa mái tóc vẫn còn ướt nước của cô, "Em đó, chuyện như vậy cũng có thể làm được, anh nấu cơm xong rồi, mau ra ngoài ăn cơm đi!" Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài trước.
Bạch Lăng Diệp ở phía sau thở phào một hơi, may mà, anh không có nhắc tới chuyện vừa rồi, nếu không cô không biết làm sao có thể đối mặt với anh.
Chuyện xảy ra lúc nãy cứ thế bị hai người cho qua, như không hề có chuyện gì xảy ra.
Ăn cơm xong, Bạch Lăng Diệp trở về phòng ngủ, vì vừa nãy ngủ ở trong bồn tắm khá lâu khiến cô không còn cảm thấy buồn ngủ, cô lặng lẽ ra ngoài ban công đứng.
Bất chợt một chiếc áo khoác được khoác lên vai cô cùng với một giọng nói trầm ấm, "Vừa nãy em ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, đừng đứng ở đây sẽ dễ bệnh, mau vào trong, anh giúp em sấy tóc!"
Bạch Lăng Diệp quay lại thấy Hàn Trạch Dương đang đứng phía sau lưng mình, cô liền xoay người đi vào phòng.
Ngồi xuống trước ghế, Hàn Trạch Dương cầm máy sấy tóc giúp cô sấy tóc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mát xa trên da đầu cô cùng với làn gió ấm áp phả ra từ máy sấy tóc khiến Bạch Lăng Diệp không khỏi cảm thấy thoải mái.
Sau khi sấy tóc xong, Hàn Trạch Dương liền cất máy sấy tóc sau đó liền tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Bạch Lăng Diệp lập tức dựa đầu vào vai anh hỏi: "Anh nói xem, chuyện hôm nay chúng ta làm là đúng chứ? Liệu Lạc Vi cùng với Lục Hạo có thể thành đôi không?"
Hàn Trạch Dương nhẹ cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, "Em yên tâm đi, người có tình ắt có thể thành đôi!"
Bình luận facebook