Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Khi Bạch Lăng Diệp mở mắt đã là mười một giờ, cô cau mày ngồi dậy muốn bước xuống giường, lại phát hiện cả người cô đều đau đớn, nhất là vùng eo lưng.
Cô khẽ chửi thầm một ai đó, rồi gắng sức bước xuống giường đi vào nhà tắm.
Sau khi ngâm nước nóng, cả cơ thể dường như đã tốt hơn một chút, mang tâm trạng thoải mái bước ra ngoài.
Đập vào mắt cô là tấm ga giường màu trắng, bên trên có một vài giọt máu đỏ hồng, như là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, nó làm gợi nhớ lại hình ảnh triền miên vào đêm hôm qua của hai người.
Hàn Trạch Dương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, còn để lại giấy nhắn nói cô dậy rồi có thể hâm nóng lại rồi ăn.
Bạch Lăng Diệp cầm tờ giấy nhắn, khẽ mỉm cười, trong lòng có chút ngọt ngào.
Ăn xong, Bạch Lăng Diệp gọi điện nhắc nhở Hàn Trạch Dương dùng bữa đúng giờ, sau đó nhắn tin rủ Vương Giai Kỳ cùng đi mua sắm, dù sao hôm nay cô cũng đã xin nghỉ rồi, không tận hưởng thì quả thực là quá lãng phí.
Buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại mua được rất nhiều thứ, Vương Giai Kỳ kéo Bạch Lăng Diệp vào một cửa hàng trang sức, Bạch Lăng Diệp ngắm nghía một lát, liền nhìn trúng một đôi bông tai kim cương khảm hình hoa tuyết, đôi bông tai này phối cùng với dây chuyền mà Hàn Trạch Dương tặng cho cô thì đúng là tuyệt mỹ.
Cô mỉm cười đang chuẩn bị bảo nhân viên gói lại cho mình thì phía sau lưng truyền tới giọng nói: "Ồ! Bạch Lăng Diệp! Không ngờ lại gặp em ở đây!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu, là một người đàn ông, đầu tóc vuốt keo, đeo khuyên tai, vẻ mặt tà mị, ăn mặc hết sức phóng khoáng, nhìn cô cười cười, bên cạnh anh ta còn có hai mỹ nữ xinh đẹp đang khoác tay anh ta.
Bạch Lăng Diệp cau mày, đây chẳng phải là Ngô Bá Lâm, tên công tử nhà giàu luôn bám riết theo đuổi cô hồi cấp ba sao?
Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp mở miệng, Vương Giai Kỳ đã xông tới trước mặt cô: "Ngô Bá Lâm, tên chết bầm nhà anh, còn muốn đến quấy rối Lăng Diệp nữa sao?"
Ngô Bá Lâm nở nụ cười đầy mị hoặc, "Ấy, Vương tiểu thư lại nói đùa rồi, tôi đây là gặp bạn học cũ nên muốn tới chào hỏi một chút mà thôi!"
"Hừ!" Vương Giai Kỳ hừ lạnh, "Nếu đã chào hỏi xong rồi vậy thì chúng tôi đi trước!" Nói xong cô liền muốn kéo Bạch Lăng Diệp rời đi.
Bạch Lăng Diệp lại giữ tay cô lại: "Chờ chút, Giai Kỳ, mình còn chưa thanh toán xong!" Nói rồi cô quay sang nhìn nhân viên bán hàng, giúp tôi gói lại đôi tai lúc nãy!"
"Vâng!" Nhân viên bán hàng lập tức đi gói lại.
Bạch Lăng Diệp đi theo, đang chuẩn bị lấy thẻ ra để thanh toán thì một cái thẻ đưa ra trước mặt cô, "Món đồ này cứ tính cho tôi đi!"
Bạch Lăng Diệp cau mày, gạt tay của Ngô Bá Lâm ra, "Không cần, Ngô đại thiếu phiền lòng, tôi có thể tự mình thành toán!" Nói rồi cô rút thẻ của mình ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Ngô Bá Lâm thu lại cánh tay bị Bạch Lăng Diệp hất ra vẫn tà mị mà cười cười: "Sao vậy? Tôi chỉ muốn tặng cho em một món quà thôi, không được sao?"
Bạch Lăng Diệp lạnh lùng nhìn anh ta: "Xin lỗi, hình như quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức có thể tặng quà cho nhau!"
Ngô Bá Lâm vẫn không lùi bước, hắn nhếch môi cười nói: "Nếu không thể tặng quà, vậy tôi mời em một bữa cơm có được không?"
"Tiểu thư, đồ của cô đây!" Nhân viên bán hàng đưa đồ đã gói lại cho cô.
"Cảm ơn!" cô mỉm cười nói, sau đó xoay sang nhìn Ngô Bá Lâm, "Xin lỗi, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho chồng sắp cưới của tôi! Nếu không anh ấy sẽ ghen!"
Cô mỉm cười nói rồi lịch sự bước qua bên cạnh Ngô Bá Lâm, "Giai Kỳ! Chúng ta về thôi!"
Vương Giai Kỳ bước đến nhìn Ngô Bá Lâm nói: "Ngô đại thiếu, anh nên quan tâm đến hai người đẹp của anh đi, đừng làm phiền đến chúng tôi nữa!"
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Bạch Lăng Diệp liền muốn ghé siêu thị mua đồ để nấu bữa tối.
Vừa nghe đến Bạch Lăng Diệp sẽ nấu cơm, cái miệng tham ăn của Vương Giai Kỳ liền không nhịn được, cô đeo bám lấy Bạch Lăng Diệp, muốn tới ăn tối.
Bạch Lăng Diệp thở dài véo nhẹ mũi cô, "Cậu đó, đã là vợ người ta rồi, còn không lo chăm sóc chồng mình?"
Vương Giai Kỳ cười cười: "Hì hì! Không cần lo! Anh ấy là người phải chăm sóc mình mới đúng, mình là công chúa nhỏ của anh ấy mà!"
"Vậy tối nay cậu định để anh ta ăn tối một mình?" Bạch Lăng Diệp hỏi. Từ sau khi gia đình hai bên biết chuyện bọn họ đã kết hôn, bọn họ liền chuyển đến sống chung tại nhà riêng của Lăng Hạo Thiên.
"Ha ha! Hay là mình gọi anh ấy đến nhà cậu ăn cơm nha!" Vương Giai Kỳ làm nũng, "Cậu xem, anh ấy dù sao cũng là cấp trên của cậu, anh em tốt của chồng cậu, hơn nữa còn là chồng của mình mà!" Vương Giai Kỳ ôm lấy cánh tay Bạch Lăng Diệp mà làm nũng.
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thôi được rồi! Tối kêu anh ta qua sớm chút!"
"Yêu cậu thứ nhì!" Vương Giai Kỳ cười cười ôm lấy cánh tay Bạch Lăng Diệp.
"Tại sao lại là thứ nhì?"
"Đương nhiên vì chồng mình là thứ nhất rồi!"
Cô khẽ chửi thầm một ai đó, rồi gắng sức bước xuống giường đi vào nhà tắm.
Sau khi ngâm nước nóng, cả cơ thể dường như đã tốt hơn một chút, mang tâm trạng thoải mái bước ra ngoài.
Đập vào mắt cô là tấm ga giường màu trắng, bên trên có một vài giọt máu đỏ hồng, như là minh chứng cho tình yêu của bọn họ, nó làm gợi nhớ lại hình ảnh triền miên vào đêm hôm qua của hai người.
Hàn Trạch Dương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, còn để lại giấy nhắn nói cô dậy rồi có thể hâm nóng lại rồi ăn.
Bạch Lăng Diệp cầm tờ giấy nhắn, khẽ mỉm cười, trong lòng có chút ngọt ngào.
Ăn xong, Bạch Lăng Diệp gọi điện nhắc nhở Hàn Trạch Dương dùng bữa đúng giờ, sau đó nhắn tin rủ Vương Giai Kỳ cùng đi mua sắm, dù sao hôm nay cô cũng đã xin nghỉ rồi, không tận hưởng thì quả thực là quá lãng phí.
Buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại mua được rất nhiều thứ, Vương Giai Kỳ kéo Bạch Lăng Diệp vào một cửa hàng trang sức, Bạch Lăng Diệp ngắm nghía một lát, liền nhìn trúng một đôi bông tai kim cương khảm hình hoa tuyết, đôi bông tai này phối cùng với dây chuyền mà Hàn Trạch Dương tặng cho cô thì đúng là tuyệt mỹ.
Cô mỉm cười đang chuẩn bị bảo nhân viên gói lại cho mình thì phía sau lưng truyền tới giọng nói: "Ồ! Bạch Lăng Diệp! Không ngờ lại gặp em ở đây!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu, là một người đàn ông, đầu tóc vuốt keo, đeo khuyên tai, vẻ mặt tà mị, ăn mặc hết sức phóng khoáng, nhìn cô cười cười, bên cạnh anh ta còn có hai mỹ nữ xinh đẹp đang khoác tay anh ta.
Bạch Lăng Diệp cau mày, đây chẳng phải là Ngô Bá Lâm, tên công tử nhà giàu luôn bám riết theo đuổi cô hồi cấp ba sao?
Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp mở miệng, Vương Giai Kỳ đã xông tới trước mặt cô: "Ngô Bá Lâm, tên chết bầm nhà anh, còn muốn đến quấy rối Lăng Diệp nữa sao?"
Ngô Bá Lâm nở nụ cười đầy mị hoặc, "Ấy, Vương tiểu thư lại nói đùa rồi, tôi đây là gặp bạn học cũ nên muốn tới chào hỏi một chút mà thôi!"
"Hừ!" Vương Giai Kỳ hừ lạnh, "Nếu đã chào hỏi xong rồi vậy thì chúng tôi đi trước!" Nói xong cô liền muốn kéo Bạch Lăng Diệp rời đi.
Bạch Lăng Diệp lại giữ tay cô lại: "Chờ chút, Giai Kỳ, mình còn chưa thanh toán xong!" Nói rồi cô quay sang nhìn nhân viên bán hàng, giúp tôi gói lại đôi tai lúc nãy!"
"Vâng!" Nhân viên bán hàng lập tức đi gói lại.
Bạch Lăng Diệp đi theo, đang chuẩn bị lấy thẻ ra để thanh toán thì một cái thẻ đưa ra trước mặt cô, "Món đồ này cứ tính cho tôi đi!"
Bạch Lăng Diệp cau mày, gạt tay của Ngô Bá Lâm ra, "Không cần, Ngô đại thiếu phiền lòng, tôi có thể tự mình thành toán!" Nói rồi cô rút thẻ của mình ra đưa cho nhân viên bán hàng.
Ngô Bá Lâm thu lại cánh tay bị Bạch Lăng Diệp hất ra vẫn tà mị mà cười cười: "Sao vậy? Tôi chỉ muốn tặng cho em một món quà thôi, không được sao?"
Bạch Lăng Diệp lạnh lùng nhìn anh ta: "Xin lỗi, hình như quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức có thể tặng quà cho nhau!"
Ngô Bá Lâm vẫn không lùi bước, hắn nhếch môi cười nói: "Nếu không thể tặng quà, vậy tôi mời em một bữa cơm có được không?"
"Tiểu thư, đồ của cô đây!" Nhân viên bán hàng đưa đồ đã gói lại cho cô.
"Cảm ơn!" cô mỉm cười nói, sau đó xoay sang nhìn Ngô Bá Lâm, "Xin lỗi, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho chồng sắp cưới của tôi! Nếu không anh ấy sẽ ghen!"
Cô mỉm cười nói rồi lịch sự bước qua bên cạnh Ngô Bá Lâm, "Giai Kỳ! Chúng ta về thôi!"
Vương Giai Kỳ bước đến nhìn Ngô Bá Lâm nói: "Ngô đại thiếu, anh nên quan tâm đến hai người đẹp của anh đi, đừng làm phiền đến chúng tôi nữa!"
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Bạch Lăng Diệp liền muốn ghé siêu thị mua đồ để nấu bữa tối.
Vừa nghe đến Bạch Lăng Diệp sẽ nấu cơm, cái miệng tham ăn của Vương Giai Kỳ liền không nhịn được, cô đeo bám lấy Bạch Lăng Diệp, muốn tới ăn tối.
Bạch Lăng Diệp thở dài véo nhẹ mũi cô, "Cậu đó, đã là vợ người ta rồi, còn không lo chăm sóc chồng mình?"
Vương Giai Kỳ cười cười: "Hì hì! Không cần lo! Anh ấy là người phải chăm sóc mình mới đúng, mình là công chúa nhỏ của anh ấy mà!"
"Vậy tối nay cậu định để anh ta ăn tối một mình?" Bạch Lăng Diệp hỏi. Từ sau khi gia đình hai bên biết chuyện bọn họ đã kết hôn, bọn họ liền chuyển đến sống chung tại nhà riêng của Lăng Hạo Thiên.
"Ha ha! Hay là mình gọi anh ấy đến nhà cậu ăn cơm nha!" Vương Giai Kỳ làm nũng, "Cậu xem, anh ấy dù sao cũng là cấp trên của cậu, anh em tốt của chồng cậu, hơn nữa còn là chồng của mình mà!" Vương Giai Kỳ ôm lấy cánh tay Bạch Lăng Diệp mà làm nũng.
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thôi được rồi! Tối kêu anh ta qua sớm chút!"
"Yêu cậu thứ nhì!" Vương Giai Kỳ cười cười ôm lấy cánh tay Bạch Lăng Diệp.
"Tại sao lại là thứ nhì?"
"Đương nhiên vì chồng mình là thứ nhất rồi!"
Bình luận facebook