Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Tan làm, Bạch Lăng Diệp vội vã chạy ra ngoài, Hàn Trạch Dương đang đứng đợi cô ở bên ngoài.
Hôm nay cô đã hứa cùng anh đi thử lễ phục cho tiệc tổng kết của công ty anh, nên hai người liền dành thời gian sau khi tan làm để đi tới cửa hàng lễ phục.
Vừa ra tới cửa Bạch Lăng Diệp đã lao tới ôm lấy Hàn Trạch Dương, "Ông xã! Anh đợi em có lâu không?"
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn cô, "Cũng không có lâu lắm! Chúng ta đi thôi!"
Vốn dĩ lễ phục dành cho cô là hàng đặt may riêng, vận chuyển từ nước ngoài về, có thể gửi đến nhà, nhưng Bạch Lăng Diệp vẫn muốn tới cửa hàng thử để chọn ra kiểu dáng ưng ý nhất.
Hàn Trạch Dương nhìn Bạch Lăng Diệp vui vẻ như vậy cười nói, "Hôm nay tâm trạng em rất tốt?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, "Ừm! Đã có lịch nghỉ tết, em cũng không phải trực tết nên em đang suy nghĩ xem chúng ta có nên đi du lịch không?"
Hàn Trạch Dương trầm ngâm suy nghĩ, "Ừm! Ý kiến hay đấy! Vậy thì em quyết định đi sau đó anh sẽ sắp xếp!"
"Thật chứ?" Bạch Lăng Diệp vui vẻ, "Nhưng mà em muốn đưa cả mẹ anh, mẹ em và em trai em đi cùng được chứ?"
Hàn Trạch Dương cười cười, "Đương nhiên rồi! Năm mới không phải là dịp để mọi người xum vầy sao? Dẫn theo cả gia đình cùng đi du lịch không phải càng có không khí hơn sao?"
"Vậy được! Vậy em chọn địa điểm sau đó anh sắp xếp lịch trình được chứ?"
"Được! Bà xã cứ việc chọn! Anh đều sẽ an bài tốt!" Hàn Trạch Dương cưng chiều trả lời cô.
Đến cửa hàng lễ phục, Bạch Lăng Diệp vui vẻ khoác cánh tay của Hàn Trạch Dương bước vào trong.
Vừa vào trong, hai người liền bắt gặp Mộ Giai Tuyết đang giúp một người đàn ông chỉnh trang lại lễ phục, bộ dạng này của cô ấy rất khác so với lúc mà Bạch Lăng Diệp lần đầu tiên gặp cô ấy.
Không còn tính cách ngang bướng kiêu ngạo của một đại tiểu thư mà thay vào đó là bộ dạng dịu dàng, trong mắt chứa đầy ý cười.
"Anh nhìn xem, em nói anh mặc như vậy sẽ rất đẹp mà! Anh còn không tin! Mau xem đi!" Mộ Giai Tuyết vừa nói vừa đẩy người đàn ông bên cạnh đến trước gương.
"Đẹp thật sao? Nhưng mà anh thấy nếu mặc nó đi cùng với em lại càng đẹp hơn!"
Mặt Mộ Giai Tuyết thoáng chốc đỏ bừng, cô ngại ngùng đấm nhẹ vào lồng ngực người đàn ông, "Anh này! Lại trêu em rồi! Nhanh đi thay đồ đi! Ba em còn đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy!"
Hàn Trạch Dương thấy Bạch Lăng Diệp cứ nhìn chằm chằm về phía hai người họ thì có chút không vui, anh kéo tay áo cô, "Em nhìn gì mà chăm chú vậy? Không phải nói là tới thử lễ phục sao?"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh, "Còn không phải là nhìn vị hôn thê cũ của anh sao? Sao nào có muốn qua chào hỏi chút không?"
"Anh làm gì có vị hôn thê nào ngoài em cơ chứ?"
"Anh chắc chứ?" Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm anh gặng hỏi.
"Anh Trạch Dương! Chị Lăng Diệp! Hai người cũng tới đây thử lễ phục sao?" Giọng nói của Mộ Giai Tuyết vang lên phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn về phía Mộ Giai Tuyết, "Mộ Tiểu thư, lâu rồi không gặp!"
"Lâu rồi không gặp! Đáng lý ra em nên tới để cảm ơn hai người mới phải?"
"Cảm ơn?" Bạch Lăng Diệp nghi vấn hỏi.
Mộ Giai Tuyết gật gật đầu, "Đúng vậy! Sau hôm gặp chị, em đã về nhà suy nghĩ lại! Nhờ những lời nhắc nhở của chị mà em đã không còn lầm đường lạc lối luôn phụ thuộc vào sự sắp xếp của người khác nữa! Cũng chính nhờ vậy mà em đã quen được bạn trai em!"
Nhắc tới đây trong mắt Mộ Giai Tuyết tràn ngập ý cười hạnh phúc, "Chắc anh chị cũng thấy người lúc nãy rồi chứ? Anh ấy chính là bạn trai em! Cảm ơn chị hôm đó đã nhắc nhở em! Từ khi quen anh ấy em mới biết như nào là tình yêu thực sự! Cho nên mặc dù điều em muốn nói có lẽ hơi muộn nhưng mà em vẫn muốn nói là chúc anh chị hạnh phúc!" Vừa nói Mộ Giai Tuyết vừa nhìn Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương nở một nụ cười đầy thân thiện.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Cảm ơn cô! chúng tôi cũng chúc cô sẽ hạnh phúc! Còn nữa ra năm chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ! Đến lúc đó nếu cô rảnh thì có thể đến tham dự!"
"Thật sao?" Mộ Giai Tuyết vui mừng reo lên, "Chị Lăng Diệp! Chị không oán trách em sao?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Chuyện đó sao có thể trách cô chứ? Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi!"
"Giai Tuyết! Anh thay xong đồ rồi! Chúng ta đi thôi!" Bạn trai Mộ Giai Tuyết từ phòng thay đồ bước ra lên tiếng gọi cô.
"Được! Đợi em chút!" Mộ Giai Tuyết trả lời xong liền quay lại nhìn Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương, "Vậy em không làm phiền hai người nữa! Em đi trước đây!" Nói xong cô liền chạy tới ôm lấy cánh tay bạn trai, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Bạch Lăng Diệp liếc nhìn Hàn Trạch Dương đang không vui ở bên cạnh, "Sao vậy? Em mời vị hôn thê cũ của anh tới tham gia hôn lễ của chúng ta, anh không vui?"
Hôm nay cô đã hứa cùng anh đi thử lễ phục cho tiệc tổng kết của công ty anh, nên hai người liền dành thời gian sau khi tan làm để đi tới cửa hàng lễ phục.
Vừa ra tới cửa Bạch Lăng Diệp đã lao tới ôm lấy Hàn Trạch Dương, "Ông xã! Anh đợi em có lâu không?"
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn cô, "Cũng không có lâu lắm! Chúng ta đi thôi!"
Vốn dĩ lễ phục dành cho cô là hàng đặt may riêng, vận chuyển từ nước ngoài về, có thể gửi đến nhà, nhưng Bạch Lăng Diệp vẫn muốn tới cửa hàng thử để chọn ra kiểu dáng ưng ý nhất.
Hàn Trạch Dương nhìn Bạch Lăng Diệp vui vẻ như vậy cười nói, "Hôm nay tâm trạng em rất tốt?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, "Ừm! Đã có lịch nghỉ tết, em cũng không phải trực tết nên em đang suy nghĩ xem chúng ta có nên đi du lịch không?"
Hàn Trạch Dương trầm ngâm suy nghĩ, "Ừm! Ý kiến hay đấy! Vậy thì em quyết định đi sau đó anh sẽ sắp xếp!"
"Thật chứ?" Bạch Lăng Diệp vui vẻ, "Nhưng mà em muốn đưa cả mẹ anh, mẹ em và em trai em đi cùng được chứ?"
Hàn Trạch Dương cười cười, "Đương nhiên rồi! Năm mới không phải là dịp để mọi người xum vầy sao? Dẫn theo cả gia đình cùng đi du lịch không phải càng có không khí hơn sao?"
"Vậy được! Vậy em chọn địa điểm sau đó anh sắp xếp lịch trình được chứ?"
"Được! Bà xã cứ việc chọn! Anh đều sẽ an bài tốt!" Hàn Trạch Dương cưng chiều trả lời cô.
Đến cửa hàng lễ phục, Bạch Lăng Diệp vui vẻ khoác cánh tay của Hàn Trạch Dương bước vào trong.
Vừa vào trong, hai người liền bắt gặp Mộ Giai Tuyết đang giúp một người đàn ông chỉnh trang lại lễ phục, bộ dạng này của cô ấy rất khác so với lúc mà Bạch Lăng Diệp lần đầu tiên gặp cô ấy.
Không còn tính cách ngang bướng kiêu ngạo của một đại tiểu thư mà thay vào đó là bộ dạng dịu dàng, trong mắt chứa đầy ý cười.
"Anh nhìn xem, em nói anh mặc như vậy sẽ rất đẹp mà! Anh còn không tin! Mau xem đi!" Mộ Giai Tuyết vừa nói vừa đẩy người đàn ông bên cạnh đến trước gương.
"Đẹp thật sao? Nhưng mà anh thấy nếu mặc nó đi cùng với em lại càng đẹp hơn!"
Mặt Mộ Giai Tuyết thoáng chốc đỏ bừng, cô ngại ngùng đấm nhẹ vào lồng ngực người đàn ông, "Anh này! Lại trêu em rồi! Nhanh đi thay đồ đi! Ba em còn đang đợi chúng ta về ăn cơm đấy!"
Hàn Trạch Dương thấy Bạch Lăng Diệp cứ nhìn chằm chằm về phía hai người họ thì có chút không vui, anh kéo tay áo cô, "Em nhìn gì mà chăm chú vậy? Không phải nói là tới thử lễ phục sao?"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh, "Còn không phải là nhìn vị hôn thê cũ của anh sao? Sao nào có muốn qua chào hỏi chút không?"
"Anh làm gì có vị hôn thê nào ngoài em cơ chứ?"
"Anh chắc chứ?" Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm anh gặng hỏi.
"Anh Trạch Dương! Chị Lăng Diệp! Hai người cũng tới đây thử lễ phục sao?" Giọng nói của Mộ Giai Tuyết vang lên phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn về phía Mộ Giai Tuyết, "Mộ Tiểu thư, lâu rồi không gặp!"
"Lâu rồi không gặp! Đáng lý ra em nên tới để cảm ơn hai người mới phải?"
"Cảm ơn?" Bạch Lăng Diệp nghi vấn hỏi.
Mộ Giai Tuyết gật gật đầu, "Đúng vậy! Sau hôm gặp chị, em đã về nhà suy nghĩ lại! Nhờ những lời nhắc nhở của chị mà em đã không còn lầm đường lạc lối luôn phụ thuộc vào sự sắp xếp của người khác nữa! Cũng chính nhờ vậy mà em đã quen được bạn trai em!"
Nhắc tới đây trong mắt Mộ Giai Tuyết tràn ngập ý cười hạnh phúc, "Chắc anh chị cũng thấy người lúc nãy rồi chứ? Anh ấy chính là bạn trai em! Cảm ơn chị hôm đó đã nhắc nhở em! Từ khi quen anh ấy em mới biết như nào là tình yêu thực sự! Cho nên mặc dù điều em muốn nói có lẽ hơi muộn nhưng mà em vẫn muốn nói là chúc anh chị hạnh phúc!" Vừa nói Mộ Giai Tuyết vừa nhìn Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương nở một nụ cười đầy thân thiện.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Cảm ơn cô! chúng tôi cũng chúc cô sẽ hạnh phúc! Còn nữa ra năm chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ! Đến lúc đó nếu cô rảnh thì có thể đến tham dự!"
"Thật sao?" Mộ Giai Tuyết vui mừng reo lên, "Chị Lăng Diệp! Chị không oán trách em sao?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Chuyện đó sao có thể trách cô chứ? Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi!"
"Giai Tuyết! Anh thay xong đồ rồi! Chúng ta đi thôi!" Bạn trai Mộ Giai Tuyết từ phòng thay đồ bước ra lên tiếng gọi cô.
"Được! Đợi em chút!" Mộ Giai Tuyết trả lời xong liền quay lại nhìn Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương, "Vậy em không làm phiền hai người nữa! Em đi trước đây!" Nói xong cô liền chạy tới ôm lấy cánh tay bạn trai, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Bạch Lăng Diệp liếc nhìn Hàn Trạch Dương đang không vui ở bên cạnh, "Sao vậy? Em mời vị hôn thê cũ của anh tới tham gia hôn lễ của chúng ta, anh không vui?"
Bình luận facebook