Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-20
Chương 20: Em đây là đang quan tâm đến tôi sao?
Bạch Lăng Diệp suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Vậy thì anh bảo bạn anh làm hợp đồng đi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh ấy!"
Hàn Trạch Dương kinh ngạc nhìn cô, tại sao cô lại đồng ý nhanh như vậy mà không có chút do dự nào? Cuối cùng anh gật đầu: "Được, vậy mai tôi sẽ mang hợp đồng tới cho em!"
Có vẻ anh đã đánh giá thấp cô rồi, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu bí mật nữa chứ? Những thông tin Lục Hạo điều tra được về cô cơ bản là không có ích gì, những thông tin về cô mấy năm ở nước ngoài đều được giấu đi, chỉ có những thông tin cơ bản mà mọi người đều biết. Càng ngày anh lại càng muốn biết thêm nhiều về cô hơn nữa.
Sau khi xem xong địa điểm, Hàn Trạch Dương cùng cô đi chọn một số vật dụng để đặt trong cửa hàng.
Dưới sự tư vấn của chủ cửa hàng, cuối cùng Bạch Lăng Diệp cũng chọn xong đồ, chỉ đợi đưa đến và lắp đặt mà thôi.
Sau cùng Hàn Trạch Dương đưa Bạch Lăng Diệp trở về chung cư rồi mới trở lại bệnh viện với mẹ anh.
Trước khi Hàn Trạch Dương rời đi, Bạch Lăng Diệp khẽ mỉm cười với anh nói: "Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều!"
Hàn Trạch Dương bước xuống xe, đến trước mặt cô rồi nói: "Không có gì, đây là việc tôi muốn làm mà!"
Bạch Lăng Diệp lại mỉm cười nhìn anh: "Vậy, anh mau trở lại bệnh viện với bác gái đi, tôi lên nhà đây!"
Nói xong cô liền quay người đi vào chung cư, Hàn Trạch Dương đứng nhìn tới khi cô vào trong mới lên xe lái đi.
Về đến nhà, Bạch Lăng Diệp chạy ngay tới chỗ Hạ Mộng Di rồi nói với bà: "Mẹ, con đã tìm được địa điểm để mẹ mở cửa hàng hoa rồi, bây giờ chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể mở cửa rồi!"
"Thật sao, vậy thì tốt quá rồi! Con mau thay quần áo, ra ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua trực, hôm nay lại vất vả cả ngày chắc con cũng mệt rồi." Hạ Mộng Di vui vẻ nói sau đó lại lo lắng nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp cười cười, đứng dậy nhìn mẹ cô nói: "Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu, nghề của con là vậy mà, con cũng đã quen rồi!"
Hạ Mộng Di nhìn con gái mình nói: "Mẹ biết nghề của con là nhưng vậy, nhưng con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng làm việc quá sức!"
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Con biết rồi, bây giờ con đi thay đồ ngay đây!"
Ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp về phòng, sau khi tắm xong thì cô liền lên giường nằm nhắn tin cùng Vương Giai Kỳ.
Đang đọc tin nhắn, thì màn hình nhảy ra một tin nhắn khác, là của Hàn Trạch Dương.
Bạch Lăng Diệp nhấp vào tin nhắn của anh: ' Em ngủ chưa? Nếu chưa thì chúng ta gặp nhau được không? Tôi ở ngoài ban công chờ em!'
Bạch Lăng Diệp đọc xong tin nhắn liền bật dậy, xuống giường, lấy áo khoác khoác lên sau đó đi ra ban công.
Bên ngoài gió thổi khá lạnh, Bạch Lăng Diệp nhẹ nhàng kéo áo che kín cổ sau đó bước ra ngoài, nhìn sang bên ban công bên cạnh thấy Hàn Trạch Dương đang đứng đó, tay cầm một ly rượu vang đỏ, hình như anh vừa mới tắm xong, trên người còn đang mặc áo dài tắm, trên tóc vẫn còn vương mấy giọt nước chưa khô.
Bạch Lăng Diệp đứng ngây ngốc nhìn anh.
Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, Hàn Trạch Dương quay sang nhìn cô nói: "Xin lỗi vì làm phiền em vào lúc muộn như thế này!"
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn, mỉm cười nói: "Không có gì, tôi cũng chưa có ngủ mà!"
Hàn Trạch Dương nhìn cô không nói gì, anh đưa ly rượu lên nhấp một ngụm.
Bạch Lăng Diệp nhìn anh đưa ly rượu lên uống thì nhìn chăm chú, khung cảnh này đúng là quá sức chịu đựng mà.
Thấy Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm mình, Hàn Trạch Dương đưa ly rượu về phía cô hỏi: "Muốn uống một ly không?"
Bạch Lăng Diệp ngây người sau đó nói: "A, cái đó... Tôi không có thói quen uống rượu buổi tối!"
"Vậy sao?" Hàn Trạch Dương nói thầm sau đó lại đưa ly rượu lên tiếp tục uống.
"Mà anh tìm tôi có chuyện gì vậy?" Bạch Lăng Diệp lúc này mới nghiêm túc lại hỏi anh.
"Ừm! Ngày mai tôi phải đi công tác, tôi muốn nhờ em chăm sóc mẹ tôi mấy ngày giúp tôi!" Hàn Trạch Dương đặt ly rượu xuống thành ban công sau đó trả lời cô.
"Được, anh cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ thay anh chăm sóc bác gái chu đáo!" nghỉ một chút cô lại nói tiếp, "Mà anh đi công tác ở đâu? Bao giờ thì trở về?"
"Sao vậy, em đây là đang quan tâm đến tôi sao?" Hàn Trạch Dương giọng trêu đùa hỏi cô.
"Đâu có, tôi hỏi, chẳng qua là để biết bao giờ anh trở về để thu xếp thời gian chăm sóc bác gái mà thôi!"
Hàn Trạch Dương mỉm cười nhìn cô, "Em yên tâm đi, lần này tôi đi không lâu, tôi đi công tác ở Anh, chắc khoảng một tuần sẽ trở lại!"
"Một tuần, vậy chẳng phải lúc đó, bác gái đã xuất viện rồi sao?"
"Vậy nên việc này đành phải nhờ em rồi!" Hàn Trạch Dương nói.
Bạch Lăng Diệp gật đầu nói: "Được, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bác ấy, cũng sẽ giúp anh làm thủ tục xuất viện cho bác ấy! Ngày mai anh đi phải không? Vậy còn không mau đi nghỉ ngơi sớm đi!"
"Ừ, vậy mai em sẽ đến tiễn tôi chứ?" Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm vào cô chờ mong câu trả lời từ cô.
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu: "Sẽ!"
Hàn Trạch Dương vui vẻ trong lòng, anh nhìn cô nói: "Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
"Ừ, anh cũng vậy! Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Bạch Lăng Diệp suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Vậy thì anh bảo bạn anh làm hợp đồng đi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh ấy!"
Hàn Trạch Dương kinh ngạc nhìn cô, tại sao cô lại đồng ý nhanh như vậy mà không có chút do dự nào? Cuối cùng anh gật đầu: "Được, vậy mai tôi sẽ mang hợp đồng tới cho em!"
Có vẻ anh đã đánh giá thấp cô rồi, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu bí mật nữa chứ? Những thông tin Lục Hạo điều tra được về cô cơ bản là không có ích gì, những thông tin về cô mấy năm ở nước ngoài đều được giấu đi, chỉ có những thông tin cơ bản mà mọi người đều biết. Càng ngày anh lại càng muốn biết thêm nhiều về cô hơn nữa.
Sau khi xem xong địa điểm, Hàn Trạch Dương cùng cô đi chọn một số vật dụng để đặt trong cửa hàng.
Dưới sự tư vấn của chủ cửa hàng, cuối cùng Bạch Lăng Diệp cũng chọn xong đồ, chỉ đợi đưa đến và lắp đặt mà thôi.
Sau cùng Hàn Trạch Dương đưa Bạch Lăng Diệp trở về chung cư rồi mới trở lại bệnh viện với mẹ anh.
Trước khi Hàn Trạch Dương rời đi, Bạch Lăng Diệp khẽ mỉm cười với anh nói: "Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều!"
Hàn Trạch Dương bước xuống xe, đến trước mặt cô rồi nói: "Không có gì, đây là việc tôi muốn làm mà!"
Bạch Lăng Diệp lại mỉm cười nhìn anh: "Vậy, anh mau trở lại bệnh viện với bác gái đi, tôi lên nhà đây!"
Nói xong cô liền quay người đi vào chung cư, Hàn Trạch Dương đứng nhìn tới khi cô vào trong mới lên xe lái đi.
Về đến nhà, Bạch Lăng Diệp chạy ngay tới chỗ Hạ Mộng Di rồi nói với bà: "Mẹ, con đã tìm được địa điểm để mẹ mở cửa hàng hoa rồi, bây giờ chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể mở cửa rồi!"
"Thật sao, vậy thì tốt quá rồi! Con mau thay quần áo, ra ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua trực, hôm nay lại vất vả cả ngày chắc con cũng mệt rồi." Hạ Mộng Di vui vẻ nói sau đó lại lo lắng nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp cười cười, đứng dậy nhìn mẹ cô nói: "Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu, nghề của con là vậy mà, con cũng đã quen rồi!"
Hạ Mộng Di nhìn con gái mình nói: "Mẹ biết nghề của con là nhưng vậy, nhưng con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, đừng làm việc quá sức!"
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Con biết rồi, bây giờ con đi thay đồ ngay đây!"
Ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp về phòng, sau khi tắm xong thì cô liền lên giường nằm nhắn tin cùng Vương Giai Kỳ.
Đang đọc tin nhắn, thì màn hình nhảy ra một tin nhắn khác, là của Hàn Trạch Dương.
Bạch Lăng Diệp nhấp vào tin nhắn của anh: ' Em ngủ chưa? Nếu chưa thì chúng ta gặp nhau được không? Tôi ở ngoài ban công chờ em!'
Bạch Lăng Diệp đọc xong tin nhắn liền bật dậy, xuống giường, lấy áo khoác khoác lên sau đó đi ra ban công.
Bên ngoài gió thổi khá lạnh, Bạch Lăng Diệp nhẹ nhàng kéo áo che kín cổ sau đó bước ra ngoài, nhìn sang bên ban công bên cạnh thấy Hàn Trạch Dương đang đứng đó, tay cầm một ly rượu vang đỏ, hình như anh vừa mới tắm xong, trên người còn đang mặc áo dài tắm, trên tóc vẫn còn vương mấy giọt nước chưa khô.
Bạch Lăng Diệp đứng ngây ngốc nhìn anh.
Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, Hàn Trạch Dương quay sang nhìn cô nói: "Xin lỗi vì làm phiền em vào lúc muộn như thế này!"
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn, mỉm cười nói: "Không có gì, tôi cũng chưa có ngủ mà!"
Hàn Trạch Dương nhìn cô không nói gì, anh đưa ly rượu lên nhấp một ngụm.
Bạch Lăng Diệp nhìn anh đưa ly rượu lên uống thì nhìn chăm chú, khung cảnh này đúng là quá sức chịu đựng mà.
Thấy Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm mình, Hàn Trạch Dương đưa ly rượu về phía cô hỏi: "Muốn uống một ly không?"
Bạch Lăng Diệp ngây người sau đó nói: "A, cái đó... Tôi không có thói quen uống rượu buổi tối!"
"Vậy sao?" Hàn Trạch Dương nói thầm sau đó lại đưa ly rượu lên tiếp tục uống.
"Mà anh tìm tôi có chuyện gì vậy?" Bạch Lăng Diệp lúc này mới nghiêm túc lại hỏi anh.
"Ừm! Ngày mai tôi phải đi công tác, tôi muốn nhờ em chăm sóc mẹ tôi mấy ngày giúp tôi!" Hàn Trạch Dương đặt ly rượu xuống thành ban công sau đó trả lời cô.
"Được, anh cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ thay anh chăm sóc bác gái chu đáo!" nghỉ một chút cô lại nói tiếp, "Mà anh đi công tác ở đâu? Bao giờ thì trở về?"
"Sao vậy, em đây là đang quan tâm đến tôi sao?" Hàn Trạch Dương giọng trêu đùa hỏi cô.
"Đâu có, tôi hỏi, chẳng qua là để biết bao giờ anh trở về để thu xếp thời gian chăm sóc bác gái mà thôi!"
Hàn Trạch Dương mỉm cười nhìn cô, "Em yên tâm đi, lần này tôi đi không lâu, tôi đi công tác ở Anh, chắc khoảng một tuần sẽ trở lại!"
"Một tuần, vậy chẳng phải lúc đó, bác gái đã xuất viện rồi sao?"
"Vậy nên việc này đành phải nhờ em rồi!" Hàn Trạch Dương nói.
Bạch Lăng Diệp gật đầu nói: "Được, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bác ấy, cũng sẽ giúp anh làm thủ tục xuất viện cho bác ấy! Ngày mai anh đi phải không? Vậy còn không mau đi nghỉ ngơi sớm đi!"
"Ừ, vậy mai em sẽ đến tiễn tôi chứ?" Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm vào cô chờ mong câu trả lời từ cô.
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu: "Sẽ!"
Hàn Trạch Dương vui vẻ trong lòng, anh nhìn cô nói: "Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
"Ừ, anh cũng vậy! Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Bình luận facebook