Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280
Chương 280
Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên như mỉm cười: “Tôi đang đợi cô đấy.”
Xem ra, cô đoán chắc có lẽ giờ này anh đã tới công ty rồi, nên mới chọn giờ này để tới đây. Được, rất tốt, suy nghĩ rất chu đáo.
Vì thế, hôm nay anh không tới công ty, mà ở nhà đợi cô, là một quyết định sáng suốt.
Anh thấy hôm qua cô đi vội đến mức, ngay cả túi xách cũng không mang theo, nghĩ đến chuyện có thể cô sẽ quay về lấy, nên cố ý ở nhà đợi cô.
“Đợi tôi?” Tô Khiết hơi sửng sốt, anh không đi làm là vì cố ý ở nhà đợi cô vê ư?
“Anh đợi tôi có chuyện gì à?” Tô Khiết cảm thấy mình không thể chịu đựng được niêm vinh hạnh này.
“Cô nói xem?” Nguyễn Hạo Thần không trả lời mà hỏi ngược lại, hình như trong mắt còn hiện lên ý cười nhạt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn một cách khác thường.
“.” Tô Khiết lắc đầu, cô thật sự không biết, cô không dám tin anh không đi làm là vì ở nhà đợi cô.
“Lửa giận của tôi quá lớn nên cần người hạ hỏa.” Nguyễn Hạo Thần nhếch miệng, khóe miệng cong lên một nụ cười hời hợt.
Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần có chút mập mờ cố ý, nhưng càng mang theo hàm ý nhắc nhở, anh muốn nhắc cô rằng, anh đã nghe thấy cuộc gọi, mà cô gọi cho Mộng Nhược Đình tối qua rồi.
Ngoài chuyện tình cảm, Tô Khiết đều có phản ứng nhanh nhạy, cô hiểu rõ hàm ý của anh ngay, biết tối qua khi cô gọi
cho Mộng Nhược Đình, anh cũng ở bên cạnh, có lẽ anh cũng nghe thấy hết rồi.
Anh nghe được thì nghe đi, cô cũng chẳng có gì phải giấu giếm, nếu anh đã nghe thấy rồi, chẳng phải anh nên cảm ơn sự hiểu chuyện của cô à?
Tất nhiên, điều này cũng đủ chứng tỏ, tối qua anh ở bên Mộng Nhược Đình.
Giờ anh dựa rất sát vào người cô, hơi thở của anh phả vào mặt cô, nên Tô Khiết ngửi thấy mùi rượu.
Anh uống rượu à? Mới sáng anh đã uống rượu rồi sao?
Trước giờ cuộc sống của Nguyễn Hạo Thần rất kỷ luật, hình như uống rượu vào sáng sớm không phù hợp với tính cách của
anh. Cô dị ứng với mùi rượu, vừa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh, đầu cô đã bắt đầu choáng váng rồi.
Tô Khiết muốn né tránh, nhưng sau lưng cô là tường, nên cô không còn chỗ nào để tránh.
“Cô Mộng đâu?” Tô Khiết cố gắng để mình duy trì sự bình tĩnh, nghĩ đến chuyện tối qua Mộng Nhược Đình ở lại đây,
nhưng giờ chỉ có mình anh ở nhà, không thấy bóng dáng cô ta đâu, cô hơi thấy kỳ lạ.
Nhưng câu hỏi này của cô, liên hệ với câu nói lúc nãy của anh, lại làm Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến một hàm ý khác.
Anh nói anh tức giận cần người hạ hỏa, cô lại nhắc đến Mộng Nhược Đình.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, không trả lời cô, mà đột ngột cúi đầu, đôi môi dán thẳng lên cô cô, rồi mở miệng cắn một phát.
“Hít…” Lần này anh căn rất mạnh, làm Tô Khiết đau đến mức thốt lên, người này là chó à? Động một chút là cắn người:
“Sao anh cắn tôi?”
“Tôi cưới vợ về không phải để trang trí.” Nguyễn Hạo Thần ghé sát vào tai cô, miệng khẽ mở ra, toàn bộ hơi thở đều phả vào da thịt cô, hàm ý trong câu nói này rất rõ ràng.
Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên như mỉm cười: “Tôi đang đợi cô đấy.”
Xem ra, cô đoán chắc có lẽ giờ này anh đã tới công ty rồi, nên mới chọn giờ này để tới đây. Được, rất tốt, suy nghĩ rất chu đáo.
Vì thế, hôm nay anh không tới công ty, mà ở nhà đợi cô, là một quyết định sáng suốt.
Anh thấy hôm qua cô đi vội đến mức, ngay cả túi xách cũng không mang theo, nghĩ đến chuyện có thể cô sẽ quay về lấy, nên cố ý ở nhà đợi cô.
“Đợi tôi?” Tô Khiết hơi sửng sốt, anh không đi làm là vì cố ý ở nhà đợi cô vê ư?
“Anh đợi tôi có chuyện gì à?” Tô Khiết cảm thấy mình không thể chịu đựng được niêm vinh hạnh này.
“Cô nói xem?” Nguyễn Hạo Thần không trả lời mà hỏi ngược lại, hình như trong mắt còn hiện lên ý cười nhạt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn một cách khác thường.
“.” Tô Khiết lắc đầu, cô thật sự không biết, cô không dám tin anh không đi làm là vì ở nhà đợi cô.
“Lửa giận của tôi quá lớn nên cần người hạ hỏa.” Nguyễn Hạo Thần nhếch miệng, khóe miệng cong lên một nụ cười hời hợt.
Câu nói này của Nguyễn Hạo Thần có chút mập mờ cố ý, nhưng càng mang theo hàm ý nhắc nhở, anh muốn nhắc cô rằng, anh đã nghe thấy cuộc gọi, mà cô gọi cho Mộng Nhược Đình tối qua rồi.
Ngoài chuyện tình cảm, Tô Khiết đều có phản ứng nhanh nhạy, cô hiểu rõ hàm ý của anh ngay, biết tối qua khi cô gọi
cho Mộng Nhược Đình, anh cũng ở bên cạnh, có lẽ anh cũng nghe thấy hết rồi.
Anh nghe được thì nghe đi, cô cũng chẳng có gì phải giấu giếm, nếu anh đã nghe thấy rồi, chẳng phải anh nên cảm ơn sự hiểu chuyện của cô à?
Tất nhiên, điều này cũng đủ chứng tỏ, tối qua anh ở bên Mộng Nhược Đình.
Giờ anh dựa rất sát vào người cô, hơi thở của anh phả vào mặt cô, nên Tô Khiết ngửi thấy mùi rượu.
Anh uống rượu à? Mới sáng anh đã uống rượu rồi sao?
Trước giờ cuộc sống của Nguyễn Hạo Thần rất kỷ luật, hình như uống rượu vào sáng sớm không phù hợp với tính cách của
anh. Cô dị ứng với mùi rượu, vừa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh, đầu cô đã bắt đầu choáng váng rồi.
Tô Khiết muốn né tránh, nhưng sau lưng cô là tường, nên cô không còn chỗ nào để tránh.
“Cô Mộng đâu?” Tô Khiết cố gắng để mình duy trì sự bình tĩnh, nghĩ đến chuyện tối qua Mộng Nhược Đình ở lại đây,
nhưng giờ chỉ có mình anh ở nhà, không thấy bóng dáng cô ta đâu, cô hơi thấy kỳ lạ.
Nhưng câu hỏi này của cô, liên hệ với câu nói lúc nãy của anh, lại làm Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến một hàm ý khác.
Anh nói anh tức giận cần người hạ hỏa, cô lại nhắc đến Mộng Nhược Đình.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, không trả lời cô, mà đột ngột cúi đầu, đôi môi dán thẳng lên cô cô, rồi mở miệng cắn một phát.
“Hít…” Lần này anh căn rất mạnh, làm Tô Khiết đau đến mức thốt lên, người này là chó à? Động một chút là cắn người:
“Sao anh cắn tôi?”
“Tôi cưới vợ về không phải để trang trí.” Nguyễn Hạo Thần ghé sát vào tai cô, miệng khẽ mở ra, toàn bộ hơi thở đều phả vào da thịt cô, hàm ý trong câu nói này rất rõ ràng.
Bình luận facebook