• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (1 Viewer)

  • Chương 963-967

CHƯƠNG 963

Nguyễn Hạo Thần vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Hơn nữa cơ thể anh vẫn đang dựa vào cửa xe ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Rõ ràng cậu ba Nguyễn không có ý định nói chuyện trước.

Tô Khiết nghĩ nếu không cô cứ đi thẳng qua anh cho xong chuyện. Dù sao anh cũng không có phản ứng, cũng không nói năng gì.

Tô Khiết nghĩ vậy liền bắt đầu đi vê phía trước. Cô phát hiện ánh mắt của cậu ba Nguyễn khẽ đảo, sau đó rơi vào hai

chân cô. Mỗi khi cô cất bước, mắt anh cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào chân cô.

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy hai chân mình trở nên nặng nề, nặng như đổ chì, khiến cô thật sự không thể nhúc nhích được.

Thực ra biểu hiện của anh lúc này khá bình tĩnh, ánh mắt cũng rất hờ hững nhưng Tô Khiết cảm thấy nếu cô bước thêm một bước nữa, đi thẳng qua mặt anh như vậy thì phỏng chừng anh sẽ chặt gãy hai chân của cô.

“Thật là trùng hợp.” Tô Khiết lại thở dài một hơi, cuối cùng cũng dừng lại. Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà chủ

động chào hỏi trước.

Bởi vì Tô Khiết không nghĩ ra được phải chào hỏi thế nào cho nên chỉ nói ra được hai chữ này.

Đương nhiên Tô Khiết cũng hiểu rõ, đây không phải là tình cờ, rõ ràng anh là đến chặn đường cô.

Cô nói như vậy chỉ muốn là muốn làm dịu bầu không khí mà thôi.

Cậu ba Nguyễn ngước mắt nhìn cô. Ánh mắt kia rất hờ hững, hờ hững như lúc này anh chỉ đang nhìn không khí mà thôi hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Dáng vẻ này của anh quả thật khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của anh.

Tuy nhiên, giây phút Tô Khiết nhìn thấy ánh mắt kia của anh, trái tim cô bỗng run lên.

Cậu ba Nguyễn thờ ơ nhìn cô, một lúc sau khóe môi mới khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói từng chữ: “Tô Khiết, có phải tôi đã nói nếu tôi không tìm được em thì em sẽ có hậu quả gì không?”

Khi cậu ba Nguyễn nói lời này, giọng nói của anh vẫn rất thờ ơ, nghe không ra được cảm xúc thật sự của anh.

Cơ thể Tô Khiết theo bản năng cứng ngắc. Quả nhiên anh là đến tìm cô tính sổ. Cô nhớ hôm đó anh đã nói trước. Anh nói cô tự gánh lấy hậu quả nhưng lại không nói hậu quả gì.

“Mấy ngày nay xảy ra chút chuyện, em…” Tô Khiết suy nghĩ giải thích sẽ tốt hơn, nếu không giải thích chuyện này, chắc chắn sẽ không qua được.

“Em có việc?” Chỉ là, cô vừa mở miệng giải thích, đôi mắt của cậu ba Nguyễn liền híp lại, đôi mắt vốn dĩ đang hờ hững lúc này lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Cô còn dám nói với anh cô có việc?

Việc của cô chính là ở bên cạnh Bùi Dật Duy?

Việc của cô chính là vì Bùi Dật Duy mà cúp điện thoại của anh, sau đó hoàn toàn biến mất hai ngày hai đêm, khiến anh không tìm được tăm hơi.

“Vậy em nói cho tôi nghe thử xem em có việc gì? Hai ngày hai đêm này em đã ở với ai, bận bịu chuyện gì?” Cậu ba Nguyễn biết hai ngày hai đêm kia cô đều ở cạnh Bùi Dật Duy, nhưng lúc này anh vẫn hỏi.

Giờ phút này, sự lạnh lẽo trong mắt anh không hề giảm bớt nhưng giọng nói vẫn bị đè nén, vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
CHƯƠNG 964

Tô Khiết cảm thấy hơi phiền muộn. Cô chỉ muốn giải thích với anh nhưng anh đã cắt ngang lời cô, bây giờ anh lại hỏi cô.

Người này bị làm sao vậy?

Đương nhiên, nói thì nói vậy nhưng Tô Khiết thực sự không có gan xỉa xói anh.

“Trong hai ngày hai đêm qua, em đã ở với ai?” Tô Khiết còn chưa kịp trả lời, cậu ba Nguyễn đã hỏi thêm một câu nữa. Lúc nói chuyện, giọng của cậu ba Nguyễn vẫn nhẹ nhàng nhưng cô lại có thể cảm nhận được anh đang nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên. Anh đây không phải là biết rồi mà còn hỏi sao?

Ngày đó lúc anh gọi điện thoại, không phải anh đã biết cô đang ở bên cạnh Bùi Dật Duy sao?

“Bùi Dật Duy.” Chỉ là bắt gặp ánh mắt của anh lúc này, Tô Khiết vẫn thành thật đáp lại.

Câu trả lời của Tô Khiết rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp.

Trực tiếp đến nỗi cậu ba Nguyễn muốn bóp chết cô ngay lập tức.

Lúc này, Tô Khiết rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp, ừm, trực tiếp đến mức khiến cậu ba Nguyễn muốn thẳng tay bóp

chết cô.

“Em ở cùng Bùi Dật Duy suốt hai ngày hai đêm sao?” Cậu ba Nguyễn hơi nhếch môi, mơ hô mang theo vẻ lạnh lùng.

Bọn họ cô nam quả nữ ở cùng nhau suốt hai ngày hai đêm…

Bây giờ anh muốn giết người, muốn giết chết Bùi Dật Duy.

Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì, cũng không hề phản bác, dù sao chuyện anh nói cũng là sự thật, đúng là hai ngày nay cô ở cùng Bùi Dật Duy.

Nhưng giờ anh cứ liên tục nhấn mạnh “hai ngày hai đêm” khiến cô cảm thấy có chút…

Không thấy cô phản bác gì, cậu ba Nguyễn đã biết đáp án. Thật ra anh đã sớm biết đáp án, nhưng giờ đây khi cô tự mình thừa nhận, anh vẫn cảm thấy mình sắp phát điên vì ghen rồi.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay ra kéo cô tới áp vào phía sau xe.

Cơ thể anh áp sát vào người cô, nhưng anh không hôn cô mà cứ như vậy nhìn chằm chằm hết mặt đến môi cô.

Anh đang nghĩ, suốt hai ngày hai đêm này, Bùi Dật Duy đã làm gì với cô?

Anh ta có hôn cô hay không? Có hay không…

Chỉ nghĩ thôi mà Nguyễn Hạo Thần đã cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

“Em ở cùng anh ta suốt hai ngày hai đêm, em và anh ta đã làm gì?”

Anh nâng một tay lên xoa xoa bờ môi cô, rồi anh nghe thấy được âm thanh nặng nề khàn khàn của chính mình.

Anh để ý, vô cùng để ý, điên cuồng để ý. Anh không muốn nghi ngờ, nhưng trong lòng anh biết rõ trong trái tim cô không có

anh, nên anh biết cô sẽ không hê có ý nghĩ thủ thân như ngọc vì anh.

Trái lại, Bùi Dật Duy và cô lớn lên bên nhau, người cô yêu là Bùi Dật Duy, người trong lòng cô là Bùi Dật Duy, trước kia khi đi học, cô cũng đã nói muốn gả cho Bùi Dật Duy.

Nên với cô nếu có một số việc thật sự phát sinh thì cũng là chuyện dĩ nhiên mà thôi.
CHƯƠNG 965
“Nguyễn Hạo Thần, anh cứ luôn nhấn mạnh hai ngày hai đêm là có ý gì?” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, Nguyễn Hạo Thần cứ nhấn mạnh hai ngày hai đêm, dù không nghĩ nhiều thì cô vẫn cảm thấy anh đang ám chỉ cái gì đó.
“Bùi Dật Duy nhập viện rồi, anh ấy bị thương rất nặng.” Tô Khiết trừng mắt liếc anh một cái, ánh mắt có vẻ tức giận. Anh tưởng mọi người đều vô lại, lưu manh như anh sao?
Dù Tô Khiết không nói cặn kẽ chuyện Bùi Dật Duy bị thương, nhưng cô đã cố ý nhấn mạnh Bùi Dật Duy bị thương rất nặng.
Bị thương rất nặng, tất nhiên sẽ không thể làm những chuyện xấu xa như Nguyễn Hạo Thần nghĩ rồi.
Nguyễn Hạo Thần giật mình, ngơ ngác một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, ý thức được cô đang giải thích với mình.
Cô đã nói là Dật Duy bị thương, còn bị thương rất nặng, nên những thứ anh nghe được lúc trước đều là vì Bùi Dật Duy bị thương phải không?
Nên hai ngày nay cô ở cùng Bùi Dật Duy chỉ vì Bùi Dật Duy bị thương phải không?
Nên giữa cô và Bùi Dật Duy không hê phát sinh chuyện gì khác, dù sao cô vừa nói Bùi Dật Duy bị thương rất nặng, bị thương nặng như vậy thì chắc chắn không thể làm gì rồi.
Nhưng anh lại nghĩ, dù Bùi Dật Duy có bị thương nặng hơn nữa thì nếu anh ta muốn hôn vẫn có thể hôn.
Vì vậy cậu ba Nguyễn vẫn rất để ý, vô cùng để ý.
Tất nhiên, cậu ba Nguyễn giữ kín những lời này trong lòng.
Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cậu ba Nguyễn cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm thật rồi.
“Giờ anh có thể buông em ra chưa. Em còn phải đến bệnh viện thăm ông nội.” Tô Khiết vẫn đang bị Nguyễn Hạo Thần áp ở trên xe, cô giãy dụa nhưng không thể thoát ra, anh và cô ở trong tư thế này nhìn thật chướng tai gai mắt.
Tô Khiết nghĩ vừa nãy cô đã giải thích rõ ràng với anh, anh nên buông cô ra rồi.
“Không vội.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần chẳng những không buông cô ra, mà còn áp sát thêm, ép chặt hơn, khóe môi anh hơi nhếch lên, chậm rãi nở nụ cười.
Nhưng vừa nhìn thấy anh cười, Tô Khiết chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Anh cười như vậy là như thế nào? Sao cô cảm thấy chuyện vẫn chưa kết thúc, hơn nữa còn cảm thấy tiếp theo mới đi vào chuyện chính, chuyện quan trọng.
“Sao không vội được, em còn phải đi bệnh viện thăm ông nội đấy.” Tô Khiết cảm thấy sợ hãi, anh trở nên như thế này khiến cô càng muốn nhanh chóng rời đi, cách anh càng xa càng tốt.
Cô biết, khi mà anh phát điên thì chuyện gì cũng có thể làm.
“Tô Khiết, giữa chúng ta còn món nợ cần tính toán kỹ càng?” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần cong lên, nụ cười càng ngày càng sâu.
“Cái gì?” Thấy vậy, Tô Khiết càng cảm thấy sợ hãi.
Giữa cô và anh còn chuyện gì phải tính toán sao?
Tính toán cái gì, tính ly hôn phải không hay là tính toán chuyện năm năm trước.
Cô cũng đã giải thích rõ với anh về chuyện ly hôn, còn chuyện năm năm trước, dù anh biết đó là cô thì anh cũng không thể tìm ra được chứng cư.
Lúc đó, cô đã sắp xếp rất kín kẽ. Khi ấy anh còn không tìm được chứng cứ thì năm năm trôi qua anh càng không thể tìm được chứng cứ.
CHƯƠNG 966
Nên dù anh có thật nói về chuyện năm năm trước thì cô vẫn kiên quyết im lặng, chết cũng không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Chuyện ở khách sạn Hoàn Vũ năm năm trước.” Quả nhiên, đúng là Nguyễn Hạo Thần nói về chuyện năm năm trước. Khi nói ra lời này, nụ cười nơi khóe môi Nguyễn Hạo Thần càng sâu hơn, nhìn có vẻ đầy ẩn ý.
“Anh có ý gì? Đó chính là lần anh bị người ta cưỡng ép phải không, nhưng mà có liên quan gì tới em chứ?” Vữa nãy, Tô Khiết đã quyết tâm dù đánh chết cũng không thể thừa nhận, nên giờ cô cố ý giả vờ hồ đồ.
Lúc này, Tô Khiết tỏ ra hoàn toàn trong sạch.
“Tôi lại muốn xem xem em còn định giấu diếm đến lúc nào?” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, lông mày dần nhíu lại, người phụ nữ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Em không rõ anh đang nói về cái gì?” Tô Khiết tiếp tục giả vờ hồ đồ, không thừa nhận, cô vừa nói vừa giãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được.
“Nguyễn Hạo Thần, chuyện năm năm trước anh bị người ta cưỡng ép đâu có liên quan gì đến em, sao anh cứ đổ việc này lên đầu em, vậy anh cũng phải đưa ra bằng chứng thuyết phục chứ, tại sao em lại vô duyên vô cớ bị anh oan uổng.” Tô Khiết quyết tâm không thừa nhận, nên cô tỏ ra khá kiên quyết, vì cô hiểu rõ, một khi cô thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô không dám nghĩ đến hậu quả.
Nguyễn Hạo Thần nhìn chăm chằm cô một lúc, sau đó khẽ bật cười: “Tô Khiết, em được lắm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chết cũng không thừa nhận.”
Anh đã sớm nghĩ đến việc cô sẽ không thừa nhận, nhưng giờ đây trong tay anh đã có đầy đủ chứng cứ.
Giờ đây, trong tay anh có đầy đủ chứng cứ, anh không sợ cô không thừa nhận.
“Chuyện vốn không liên quan gì tới em thì anh muốn em thừa nhận như thế nào.” Tô Khiết cố ý hơi cao giọng. Thật ra cô đang chột dạ nên mới cố ý lớn tiếng như vậy.
Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn cô, đến mức dường như sắp đục được một lỗ trên mặt cô.
‘Anh nhìn gì thế? Anh có nhìn nữa thì chuyện cũng không liên quan đến em.” Bị anh nhìn như vậy, Tô Khiết càng chột dạ. Cô cảm thấy da đầu hơi tê dại, nên lại cất cao giọng nói.
Lần này, Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, mà trực tiếp lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi.
Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này, anh định gọi điện thoại cho ai, tình huống gì thế này?
Tô Khiết không phải người hay tò mò, nhưng giờ lại liên quan đến chuyện của cô, nên cô liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, vểnh tai nghe.
Nguyễn Hạo Thần quay qua nhìn cô một chút, thấy dáng vẻ cô như thế, khóe môi anh chậm rãi cong lên, sau đó khẽ nói: “Lão ngũ, người còn ở chỗ cậu không?”
Nghe thấy lời của Nguyễn Hạo Thần, con ngươi Tô Khiết khẽ đảo, lão ngũ là cậu năm Tào phải không?
Người, người nào? Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, ý của Nguyễn Hạo Thần là nói người nào đang ở cục cảnh sát sao?
Nghe vậy, Tô Khiết cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng trong lòng thầm kinh hãi.
Không có chuyện Nguyễn Hạo Thần vô duyên vô cớ gọi điện cho cho cậu năm Tào vào lúc này.
Nên chắc là chuyện có liên quan đến cô, nói đúng ra có lẽ liên quan đến chuyện năm năm trước.
Nhưng Tô Khiết nhất thời không nghĩ ra được ai sẽ lộ ra sơ hở, dù sao năm đó đều là người cô tin tưởng nhất, họ chắc chắn sẽ không phản bội cô.
CHƯƠNG 967

“Thế nào rồi?” Nguyễn Hạo Thần lại tiếp tục hỏi.

“Anh ba, em làm việc mà anh còn không yên tâm sao, nên dẫn tới đều dẫn tới rồi.” Giọng nói của cậu năm Tào mang theo ý

cười, chút chuyện nhỏ đó làm sao có thể gây khó dễ cho anh ta chứ?

Hai ba chiêu là khai ra hết rồi.

“Ừm, rất tốt.” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi trả lời. Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, sau đó anh đưa di động tới trước mặt Tô Khiết.

“Làm gì thế?” Tô Khiết chớp chớp mắt, anh gọi điện thoại thì đưa di động cho cô làm cái gì?

Cô đã đoán được cuộc điện thoại này có liên quan đến chuyện năm năm trước của cô, nên cô rất ghét phải nhận cuộc điện thoại này.

“Bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan đang ở cục cảnh sát, em có muốn nói với bà ta vài câu hay không.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, cười khẽ, tận tình giải thích với cô.

Tô Khiết kinh hãi, bà chủ của câu lạc bộ Yêu Lan ư?

Năm năm trước, vì ngụy tạo chứng cứ, cô đã cho người chỉnh sửa video của Yêu Lan, vì cần bà chủ của Yêu Lan giúp khai một số lời khai giả nên chuyện đổi video bà chủ của Yêu Lan cũng biết.

Quan hệ giữa Tô Khiết và bà chủ của Yêu Lan khá tốt, rất hợp nhau.

Bà chủ của Yêu Lan tính tình ngay thẳng, nên lúc đó không hề hỏi thêm gì đã lập tức đồng ý giúp cô.

Tô Khiết nuốt nước bọt ực một cái, chậm rãi đưa tay nhận lấy điện thoại Nguyễn Hạo Thần, từ từ đặt bên tai mình.

“Khiết Khiết, thật xin lỗi, là tôi hại cô, đêm qua tôi uống rượu, trong lúc ba hoa đã kể chuyện năm năm trước cho bạn bè nghe. Tôi không ngờ tai vách mạch rừng, chuyện lại bị người ta nghe được, hơn nữa lại xui xẻo đúng lúc bị cậu ba Nguyễn nghe được. Bọn họ bắt tôi, nói tôi lường gạt, muốn bỏ tù tôi. Khiết Khiết, cô phải cứu tôi, tôi không muốn đi tù. Khiết Khiết, cậu ba Nguyễn quá nham hiểm, nếu cô không cứu tôi, chắc chắn cậu ba Nguyễn sẽ tống tôi vào tù…”

Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, lòng Tô Khiết nặng trĩu.

Tô Khiết hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần, nên lời của bà chủ Yêu Lan đều là thật, anh quá nham hiểm.

Cậu ba Nguyễn đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, đối với cậu ba Nguyễn, tống một người vào tù là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Còn muốn nói gì nữa?” Nguyễn Hạo Thần nhìn dáng vẻ của cô, hiểu chuyện cô nên biết đêu đã biết, nên anh lập tức lấy lại điện thoại của mình.

“Không còn nữa.” Tô Khiết hoảng sợ, chuyện đã đến nước này cô còn có thể giải thích gì nữa chứ.

Vừa nãy cô còn kiên quyết không thừa nhận, không ngờ mới được mấy phút, chuyện đã trở thành như thế này.

Tô Khiết tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn không tính ra sai lầm ngày hôm nay.

Sao chuyện lại trùng hợp như vậy? Hôm qua, đúng lúc bà chủ của Yêu Lan uống rượu ở Danh Tước, nói ra chuyện năm năm trước thì lại bị Nguyễn Hạo Thần nghe được.

Tô Khiết cảm thấy đây là trời cao cũng muốn hại cô.

“Ừm, em thử nói xem, em cảm thấy chuyện này nên tính như thế nào?” Thấy cô đã không còn kiên quyết không thừa nhận như trước, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy hài lòng, tất nhiên, sau này anh phải tính toán cặn kẽ với cô.

Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, anh hỏi cô tính thế nào sao, nếu anh muốn cô nói thì tốt nhất là cứ tính như vậy đi, nhưng mà có thể không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom