Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1038
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Vân Thành sửng sốt ngay, rồi nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Cháu không biết.” Tô Khiết ngước mắt lên, nhìn ông với vẻ mặt vô tội, lúc nói cô còn nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, vừa khéo nhổ thẳng vào thùng rác đang ở ngay trước mặt.
Đường Vân Thành thấy cô như vậy thì tức đến mức siết thành nắm đấm: “Giờ xảy ra chuyện như vậy mà cháu vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa, xem TV à?”
“Vì hạt dưa ngon, phim chiếu trên TV lại rất hay.” Tô Khiết hơi bĩu môi, nói với lẽ đương nhiên.
“Cháu, cháu, tên Đường Lăng khốn khiếp kia, nó muốn chọc tôi tức chết mà…” Trước giờ Đường Vân Thành luôn là người bình tĩnh, nhưng giờ ông đã bị Tô Khiết chọc tức đến mức muốn đánh người rồi.
Nếu không phải Tô Khiết là con gái, nếu cô là người nhà họ Đường bọn họ, chắc chắn ông sẽ đánh cô ngay.
“Vân Thành, ông đừng gấp gáp, cứ bình tĩnh nghe Thúy Nhi nói gì đã.” Ngược lại Phạm My lại là người bình tĩnh nhất.
“Cô Đường, bọn họ đã dẫn người tới đây bắt cô rồi, sao cô không hề lo lắng gì vậy?” Vệ sĩ thấy vậy thì sốt ruột.
“Cháu nói thử xem đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cháu đã làm gì hả? Nếu cháu không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, thì lát nữa tôi không cứu được cháu đâu.” Đường Vân Thành vẫn tức giận, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng, vào những lúc quan trọng, ông vẫn đứng ra bảo vệ cô.
Mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, trong trường hợp này, Đường Vân Thành không cố gắng vạch rõ giới hạn với cô, mà lại nghĩ cách bảo vệ cô ư?
Chẳng phải mới nãy ông còn mắng cô te tua à?
Xem ra ông Đường đúng là tiêu chuẩn của người miệng thì chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm yếu.
Trong lòng Tô Khiết cảm thấy ấm áp, cũng có chút cảm động, người nhà họ Đường đều là người trọng tình trọng nghĩa.
Cho dù ông Đường không thích cô, hơn nữa còn rất ghét cô, nhưng vào những lúc quan trọng ông vẫn không hề do dự đứng ra bảo vệ cô.
Vì phần tình nghĩa này, cô có liều mạng cũng phải phá được vụ án này.
Tô Khiết chưa kịp đáp lại, thì Cố Chính Luân đã dẫn người xông vào, rõ ràng là tới bắt cô.
“Các người làm gì vậy?” Đường Vân Thành thấy Cố Chính Luân dẫn người xông thẳng vào nhà, thì sắc mặt trầm xuống rất rõ ràng.
“Chúng tôi là làm việc công gấp, nếu có chỗ nào làm phiền gia đình, thì mong hãy thứ lỗi. Đây không phải việc nhỏ, mà là chuyện liên quan đến cơ mật, tông trưởng Cung đã đích thân hạ lệnh bảo chúng tôi tới đây bắt người, giờ ông ấy đang trên đường đi tới đây, nếu tông trưởng Cung đã đích thân thẩm tra xử lí chuyện này, thì đến lúc đó ông ấy sẽ phân rõ phải trái thôi.” Cố Chính Luân nói chuyện khá khách sáo, nhưng vẻ mặt lại khác hoàn toàn, lúc ông ta nhìn Tô Khiết, đã hạ lệnh ngay: “Người đâu, mau dẫn cô ta đi.”
Đường Vân Thành híp mắt lại, ông biết chắc chắn chuyện này là do người nhà họ Cố giở trò.
Nhưng lời nói của Cố Chính Luân chẳng có sơ hở nào, nên ông không có lý do để ngăn cản.
Hơn nữa giờ ông không biết đã xảy ra chuyện gì, nên không dám liều lĩnh lên tiếng.
Nhưng cô nhóc ‘hay ăn lười làm’ này không biết, không hiểu chuyện gì cả, nếu bị bọn họ dẫn đi rồi, chỉ sợ đến lúc đó cô không thể giải thích rõ ràng được, nói không chừng đến mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được.
Mặc dù ông rất ghét cô, nhưng dù gì cô cũng ở trong nhà ông mấy ngày rồi, nên ông không thể bỏ mặc cô được.
“Cháu không biết.” Tô Khiết ngước mắt lên, nhìn ông với vẻ mặt vô tội, lúc nói cô còn nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, vừa khéo nhổ thẳng vào thùng rác đang ở ngay trước mặt.
Đường Vân Thành thấy cô như vậy thì tức đến mức siết thành nắm đấm: “Giờ xảy ra chuyện như vậy mà cháu vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa, xem TV à?”
“Vì hạt dưa ngon, phim chiếu trên TV lại rất hay.” Tô Khiết hơi bĩu môi, nói với lẽ đương nhiên.
“Cháu, cháu, tên Đường Lăng khốn khiếp kia, nó muốn chọc tôi tức chết mà…” Trước giờ Đường Vân Thành luôn là người bình tĩnh, nhưng giờ ông đã bị Tô Khiết chọc tức đến mức muốn đánh người rồi.
Nếu không phải Tô Khiết là con gái, nếu cô là người nhà họ Đường bọn họ, chắc chắn ông sẽ đánh cô ngay.
“Vân Thành, ông đừng gấp gáp, cứ bình tĩnh nghe Thúy Nhi nói gì đã.” Ngược lại Phạm My lại là người bình tĩnh nhất.
“Cô Đường, bọn họ đã dẫn người tới đây bắt cô rồi, sao cô không hề lo lắng gì vậy?” Vệ sĩ thấy vậy thì sốt ruột.
“Cháu nói thử xem đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cháu đã làm gì hả? Nếu cháu không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, thì lát nữa tôi không cứu được cháu đâu.” Đường Vân Thành vẫn tức giận, nhưng hàm ý lại rất rõ ràng, vào những lúc quan trọng, ông vẫn đứng ra bảo vệ cô.
Mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, trong trường hợp này, Đường Vân Thành không cố gắng vạch rõ giới hạn với cô, mà lại nghĩ cách bảo vệ cô ư?
Chẳng phải mới nãy ông còn mắng cô te tua à?
Xem ra ông Đường đúng là tiêu chuẩn của người miệng thì chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm yếu.
Trong lòng Tô Khiết cảm thấy ấm áp, cũng có chút cảm động, người nhà họ Đường đều là người trọng tình trọng nghĩa.
Cho dù ông Đường không thích cô, hơn nữa còn rất ghét cô, nhưng vào những lúc quan trọng ông vẫn không hề do dự đứng ra bảo vệ cô.
Vì phần tình nghĩa này, cô có liều mạng cũng phải phá được vụ án này.
Tô Khiết chưa kịp đáp lại, thì Cố Chính Luân đã dẫn người xông vào, rõ ràng là tới bắt cô.
“Các người làm gì vậy?” Đường Vân Thành thấy Cố Chính Luân dẫn người xông thẳng vào nhà, thì sắc mặt trầm xuống rất rõ ràng.
“Chúng tôi là làm việc công gấp, nếu có chỗ nào làm phiền gia đình, thì mong hãy thứ lỗi. Đây không phải việc nhỏ, mà là chuyện liên quan đến cơ mật, tông trưởng Cung đã đích thân hạ lệnh bảo chúng tôi tới đây bắt người, giờ ông ấy đang trên đường đi tới đây, nếu tông trưởng Cung đã đích thân thẩm tra xử lí chuyện này, thì đến lúc đó ông ấy sẽ phân rõ phải trái thôi.” Cố Chính Luân nói chuyện khá khách sáo, nhưng vẻ mặt lại khác hoàn toàn, lúc ông ta nhìn Tô Khiết, đã hạ lệnh ngay: “Người đâu, mau dẫn cô ta đi.”
Đường Vân Thành híp mắt lại, ông biết chắc chắn chuyện này là do người nhà họ Cố giở trò.
Nhưng lời nói của Cố Chính Luân chẳng có sơ hở nào, nên ông không có lý do để ngăn cản.
Hơn nữa giờ ông không biết đã xảy ra chuyện gì, nên không dám liều lĩnh lên tiếng.
Nhưng cô nhóc ‘hay ăn lười làm’ này không biết, không hiểu chuyện gì cả, nếu bị bọn họ dẫn đi rồi, chỉ sợ đến lúc đó cô không thể giải thích rõ ràng được, nói không chừng đến mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được.
Mặc dù ông rất ghét cô, nhưng dù gì cô cũng ở trong nhà ông mấy ngày rồi, nên ông không thể bỏ mặc cô được.
Bình luận facebook