• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (2 Viewers)

  • Chương 1210-1214


Chương 1210
“Sau đó thì sao?” Bà Nguyễn thầm thở ra, nhanh chóng hỏi lại.
“Sau đó? Sau đó đương nhiên là tôi sẽ đi tìm Nguyễn Hạo Thần, để anh ấy cưới tôi rồi.” Tô Khiết chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội, rất chân thành.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời cô, khoé môi không ngừng nhếch lên, lúc này anh muốn ra ngoài, nghĩ vậy anh nhấc chân thật sự bước ra ngoài.
“Tô Khiết, cô thích Hạo Thần không?” Chỉ là lúc này đột nhiên bà cụ Nguyễn lại hỏi vậy, khi hỏi, mắt bà ta lại vô thức liếc về phía phòng vệ sinh.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy câu hỏi này của bà, bước chân lại vô thức dừng lại, anh cũng rất muốn biết Tô Khiết sẽ trả lời thế nào.
Khoé môi Tô Khiết cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đã đoán được trong phòng vệ sinh có người, chỉ là trước đó cô không chắc chắn là ai.
Khoé môi Tô Khiết cong lên thành một nụ cười nhẹ, cô đã đoán được trong phòng vệ sinh có người, chỉ là trước đó cô không chắc chắn là ai.
Bây giờ bà cụ Nguyễn nói thế, cùng với phản ứng khi nói của bà khiến cô có thể chắc chắn, người trong phòng vệ sinh là Nguyễn Hạo Thần.
Xảy ra chuyện đó, chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ tới tìm ông cụ Nguyễn, điều này cũng có lý.
Những giấy tờ tài liệu bên giường chắc là Nguyễn Hạo Thần mang tới.
“Thích chứ!” Tô Khiết nhướn mày, cô cố ý cao giọng hơn khi nói câu này.
Nguyễn Hạo Thần trong phòng vệ sinh nghe cô nói câu này, ý cười trên môi không ngừng lan ra, lúc này đây, anh cảm thấy như được uống mật, ngọt đến tận đáy lòng.
“Cô thích điều gì ở nó? Tôi nhìn ra được, cô không có tình cảm với Hạo Thần, nếu không cô cũng không ly hôn với nó, bây giờ cô lại quấn lấy nó không buông, rốt cuộc cô thích điều gì ở nó?” Bà Nguyễn cố ý hỏi như vậy, bà ta vẫn có một chút hiểu biết với Tô Khiết, biết cô sẽ không nói dối.
Bà ta muốn cho Nguyễn Hạo Thần nghe lời nói thật lòng của Tô Khiết, cảm thấy như vậy có thể khiến Nguyễn Hạo Thần chết tâm.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười mỉa mai, đến hôm nay anh mới biết, người toan tính nhất nhà họ Nguyễn không phải ông cụ mà là bà cụ.
Sao Tô Khiết lại không biết tâm tư bà Nguyễn, mắt cô loé lên, sau đó cố ý nói: “Thích tiền của anh ấy, anh ấy có rất nhiều rất nhiều tiền, cả thành phố A này, không, trong cả nước còn ai có thể nhiều tiền hơn anh ấy? Cho nên tôi rất thích anh ấy, rất thích…”
Tô Khiết cố tình dừng lại rồi chậm rãi, sâu kín bổ sung: “Thích tiền của anh ấy.”
Không phải bà ta muốn nghe cô nói như vậy sao? Được, cô cho bà ta vừa lòng.
Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy câu này của cô, đầu tiên là sững sờ, đôi mắt nhanh chóng loé lên, sau đó thầm thở ra một hơi, cô đã biết anh ở trong này.
Anh hiểu cô, khi ly hôn cô không lấy của anh một đồng thì cô sẽ tham lam tiền của anh sao?
Nếu cô thật sự tham tiền của anh thì tốt rồi, như vậy khi xưa cô sẽ không ly hôn với anh.
Bây giờ cô nói như vậy rõ ràng là cố ý nói cho bà cụ nghe.
“Cho nên, cô chỉ vì tiền của nó?” Bà cụ nghe Tô Khiết nói vậy, sắc mặt hiển nhiên càng thêm vui vẻ, sau đó cố ý hỏi lại.
Lúc này bà ta muốn Nguyễn Hạo Thần nghe rõ, nghe càng rõ càng tốt.
Trên mặt ông cụ Nguyễn lúc này cũng lờ mờ hơi kích động, không người đàn ông nào có thể dung thứ một người phụ nữ chỉ yêu tiền của mình, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời này của Tô Khiết chắc chắn sẽ tức giận, nhất định sẽ chết tâm với Tô Khiết.
Chương 1211

Như vậy Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không cưới Tô Khiết nữa, như vậy chuyện đã được giải quyết hoàn hảo.

“Con người anh ấy à, cũng thích một chút.” Tô Khiết suy nghĩ một chút rồi vẫn cố ý do dự, sau đó mới miễn cưỡng nói ra câu này.

Trong phòng vệ sinh, Nguyễn Hạo Thần nghe cô trả lời miễn cưỡng đến mức không thể miễn cưỡng hơn, đôi mắt khẽ nheo lại, người phụ nữ này đúng là không có lương tâm, thật sự là khiến người khác tức chết mà không đền mạng.

“Tôi biết rồi, tôi biết cô chỉ vì tiền của Hạo Thần thôi, người phụ nữ này quả là tham lam.” Ông cụ Nguyễn cảm thấy thời điểm này rất vừa vặn, bây giờ cũng không cần Tô Khiết phải nói thêm gì nữa.

“Hạo Thần, cháu nghe thấy hết rồi chứ, cháu ra được rồi.” Bà Nguyễn cũng cảm thấy hiệu quả này rất tốt, hơn nữa còn rất đặc biệt nên lúc này mới gọi Nguyễn Hạo Thần ra.

Nguyễn Hạo Thần mở cửa phòng vệ sinh bước ra, anh nhìn thẳng vào Tô Khiết.

“Ôi, sao anh lại ở đây? Vậy chẳng phải những lời em vừa nói anh đều nghe thấy hết rồi sao?” Tô Khiết che miệng, vờ như trước đó không biết gì. vẻ mặt cô còn hơi căng thẳng.

Nguyễn Hạo Thần thầm cười trong lòng, cô giỏi đấy, diễn xuất này không ai bằng.

Nếu cô đã muốn diễn thì anh cũng phối hợp một chút, anh không đi tới mà chỉ dựa vào tường, không nói gì, im lặng nhìn cô.

“Vừa nãy đã nghe thấy hết rồi phải không? Cô ta chỉ thích tiền của cháu, chỉ coi trọng tiền của cháu thôi, người phụ nữ như vậy mà cháu cũng muốn cưới?” Ông cụ Nguyễn thấy phản ứng của Tô Khiết rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng càng thêm đắc ý.

“Hạo Thần, bà nội không cần phải nói thêm nữa đúng không? Cháu đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy sẽ không sai đâu.” Bà Nguyễn cũng vội vàng bổ sung, bà ta cảm thấy tình huống này không cần họ phải nói thêm gì nữa.

Vừa nãy Nguyễn Hạo Thần ở trong phòng vệ sinh chắc chắn nghe rất rõ, bây giờ chắc chắn anh sẽ chia tay Tô Khiết.

Nguyễn Hạo Thần mặc kệ bọn họ mà ngoắc tay với Tô Khiết.

Tô Khiết cong môi lên, sau đó rất phối hợp tới trước mặt anh, cô nở nụ cười rất tươi tắn và rạng rỡ.

Bà cụ Nguyễn thấy nụ cười trên mặt Tô Khiết thì sững sờ, lúc này rồi sao cô ta vẫn còn cười được?

Nhưng điều khiến bà ta sợ hãi hơn cả là…

Tô Khiết đột nhiên đưa tay ôm cổ Nguyễn Hạo Thần, cô còn hơi kiễng chân, áp sát vào mặt Nguyễn Hạo Thần, cười nhẹ: “Vừa nãy em nói rồi, em thích anh, rất thích rất thích anh, có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”

Tô Khiết nói xong còn hôn lên mặt Nguyễn Hạo Thần.

Trong chốc lát, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng ngây người, bọn họ không ngờ Tô Khiết sẽ…

Sẽ… không biết xấu hổ như vậy!

Mà điều khiến họ càng không thể tin được là Nguyễn Hạo Thần cũng hôn lên mặt Tô Khiết, sau đó cười tủm tỉm gật đầu: “Ừm, rất ngạc nhiên.”

“Tô Khiết, vừa nãy rõ ràng cô nói thích tiền của nó.” Sau khi ông Nguyễn hoàn hồn thì lớn tiếng quát: “Tô Khiết, cô có biết xấu hổ hay không hả? Rõ ràng vừa nãy cô đâu nói thế.”

“Đúng vậy, vừa nãy tôi nói thích tiền của anh ấy, tiền là của anh ấy, tôi thích tiền của anh ấy, có nghĩa là thích anh ấy.” Tô Khiết nhìn ông cụ, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chân thành.

Chương 1212
“Hạo Thần, vừa nãy cháu ở trong phòng vệ sinh chắc chắn đã tận tai nghe thấy rồi, cháu vẫn bị cô ta lừa sao?” Bà cụ Nguyễn lúc này hiển nhiên cũng rất sốt ruột, bà ta thấy Tô Khiết chơi xấu nên không muốn nói nhiều với Tô Khiết mà chỉ muốn khuyên Nguyễn Hạo Thần.
“Cũng may là anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần không thèm liếc nhìn bà Nguyễn, chỉ nhìn Tô Khiết từ từ nói.
Ý của anh không thể rõ ràng hơn nữa.
“Ừm, em cũng thích anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Tô Khiết cười càng rạng rỡ, vui vẻ hơn, câu trả lời cũng không thể tuyệt hơn được nữa.
“Ừm, em cũng thích anh có rất nhiều rất nhiều tiền.” Tô Khiết cười càng rạng rỡ, vui vẻ hơn, câu trả lời cũng không thể tuyệt hơn được nữa.
Cô chưa bao giờ là Đức mẹ Maria, trước nay cô vẫn luôn có ân báo ân, có thù báo thù.
Trước kia vì họ là ông bà nội của Nguyễn Hạo Thần nên cô nhịn rồi lại nhịn, bây giờ họ muốn ép cô chết, cô mà không phản lại lẽ nào chờ chết? Tô Khiết biết họ không muốn thấy nhất chính là cảnh này, nhưng cô lại cứ phải cho họ thấy.
Đương nhiên cô làm vậy còn có mục đích khác.
“Hạo Thần, sao cháu lại trở nên như vậy? Cháu thông minh như thế lẽ nào không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta sao?” Bà Nguyễn đã hoàn toàn bị kích động, đôi mắt trợn to không thể tin được nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần, hai tay không ngừng run rẩy.
Nguyễn Hạo Thần không để ý đến bà ta, anh ôm Tô Khiết, hôn mạnh lên mặt cô một lần nữa sau đó đột nhiên nói: “Chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi.”
Vừa nãy cô nói muốn gả cho anh, vậy nên anh phải nắm chắc cơ hội này, nếu không lát nữa chắc chắn cô sẽ lật lọng.
Tô Khiết hơi giật mình, cô chớp chớp mắt, người này được lắm, thấy khe hở là châm kim vào.
“Hạo Thần, cháu điên rồi, cháu không được cưới cô ta, tuyệt đối không được.” Bà Nguyễn đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mất đi vẻ ôn hoà trước đó, chỉ còn lại sự hung ác khiến người khác sợ hãi.
“Đi, chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn.” Nguyễn Hạo Thần chẳng thèm quan tâm tới họ mà ôm Tô Khiết bước ra ngoài.
Khi xem đoạn video giả vờ bị thương họ đăng, tình cảm cuối cùng của anh dành cho nhà họ Nguyễn đã không còn.
Nguyễn Hạo Thần đã hoàn toàn thất vọng về bà nội, mà những lời vừa nãy bà nói với anh trong phòng vệ sinh càng khiến anh hiểu được sự thật tàn khốc.
Nếu được lựa chọn, anh thật sự không muốn sinh trong nhà họ Nguyễn, thật sự không muốn những người thân như vậy.
“Nguyễn Hạo Thần, nếu cháu cưới cô ta thì bà sẽ chết.” Sắc mặt bà Nguyễn trầm xuống, đứng chắn trước mặt họ.
“Cho nên mấy người định ép cô ấy chết, ép tôi chết?” Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới quay lại nhìn bà ta, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của bà ta, lòng anh càng nguội lạnh.
Họ vì một đứa trẻ chưa biết tên mà ép anh như vậy, họ có từng thực sự nghĩ cho anh không, họ coi anh là gì?
Bao nhiêu năm nay, có khi nào họ thật lòng với anh không?
Anh nghĩ, nếu họ thạt lòng với anh dù chỉ một chút thì sẽ không ép buộc anh như vậy.
“Hạo Thần, bà nội không phải ép cháu, bà chỉ muốn tốt cho cháu thôi.” Bà ta hoàn hồn, thái độ lập tức thay đổi.
Tô Khiết cảm thấy sợ hãi với tốc độ trở mặt của bà ta.
Nguyễn Hạo Thần không muốn để ý tới họ mà ôm Tô Khiết bước đi.
Chương 1213
“Nguyễn Hạo Thần, bây giờ tôi vẫn đang bị thương nằm trên giường, mọi người đều biết là cô ta hại tôi thành ra thế này, anh muốn cưới cô ta, có thể sao?” Ý uy hiếp trong lời ông cụ Nguyễn không thể rõ ràng hơn.
“Hạo Thần, nếu cháu cưới Tô Khiết lúc này là hại cô ấy.” Bà cụ Nguyễn nghe thấy lời ông cụ, ánh mắt loé lên, nhanh chóng bổ sung một câu.
Tô Khiết thấy vậy mà cảm thấy ớn lạnh, hai người họ để ép Nguyễn Hạo Thần mà quả thật không từ thủ đoạn.
Lúc này Tô Khiết không khỏi cảm thấy đau lòng cho Nguyễn Hạo Thần, lớn lên trong gia đình như vậy, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn rất mệt mỏi.
“À, tôi quên nói với hai người, khi tôi đến thấy đám phóng viên đó nên cũng nói với họ vết thương của ông không liên quan gì tới tôi.” Tô Khiết nhìn lướt qua bà cụ rồi lại nhìn ông Nguyễn, cô cười khẽ: “Cũng may đoạn video hai người đưng lên cũng không nói chuyện này có liên quan đến tôi, cho nên tôi đã giải thích rõ ràng rồi, đám phóng viên đó có lẽ cũng đã tin.”
Đây chính là mục đích hôm nay Tô Khiết tới đây, cũng là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của cô. Cô biết, bước đầu tiên của ngày hôm nay vô cùng thành công, mọi việc tiếp theo chắc chắn sẽ rất thuận lợi, đương nhiên cũng sẽ rất thú vị.
Cô phải cảm ơn sự phối hợp hoàn hảo vừa nãy của Nguyễn Hạo Thần.
“Cô, cô có ý gì?” Ông cụ Nguyễn sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng loé lên.
“Ý trên mặt chữ, ông thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.” Tô Khiết lại nhìn về ông cụ Nguyễn, trên môi vẫn mang ý cười.
Cô biết ông ta hiểu.
“Khiết Khiết, cô nghe tôi nói.” Bà Nguyễn muốn kéo Tô Khiết, bà ta phát hiện bây giờ không thể khuyên Nguyễn Hạo Thần được nữa nên lại muốn bắt đầu từ cô.
Nguyễn Hạo Thần không muốn để ý đến họ nữa, thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy họ, anh ôm Tô Khiết, hơi xoay người sang một bên, tránh bàn tay bà ta rồi ôm cô nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, khi đến một góc tường, đột nhiên Nguyễn Hạo Thần đẩy Tô Khiết vào tường, nhanh chóng hôn cô.
Vừa nãy anh đã muốn hôn cô, anh đã kìm nén rất lâu rồi, không thể kìm nén thêm nữa.
Tô Khiết không ngờ anh sẽ hôn cô như vậy ở trong bệnh viện nên nhất thời hơi ngạc nhiên, nhưng nụ hôn của anh quá điên cuồng, quá mãnh liệt, cô bị anh hôn đến mức không thở nổi…
Cho nên Tô Khiết cũng không còn tâm trí để tâm những thứ khác nữa.
Cô cảm thấy hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cơ thể càng ngày càng mềm, cô phát hiện bây giờ dường như càng ngày cô càng mẫn cảm, Nguyễn Hạo Thần chỉ mới hôn thôi mà người cô đã có phản ứng như vậy, thậm chí cô còn muốn nhiều hơn nữa.
Trước đây không hề như vậy.
Tô Khiết cảm thấy dường như cô bị cậu ba Nguyễn dạy hư rồi.
Ở cửa một phòng bệnh khác, Trác Hiểu Lam nhìn chằm chằm vào họ, nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần đang hôn điên cuồng, lại nhìn chằm chằm Tô Khiết đang ý loạn tình mê.
Trác Hiểu Lam siết chặt tay, quyển sách trong tay đã biến dạng.
Vì sao lại như vậy? Vì sao cô ta đã làm nhiều như vậy mà Nguyễn Hạo Thần vẫn không rời xa Tô Khiết, hơn nữa dường như họ lại càng…
Chương 1214
Sao Tô Khiết lại không biết xấu hổ như vậy, đây là bệnh viện, là nơi công cộng, không biết chú ý một chút à?
Nguyễn Hạo Thần hôn quá say mê, Tô Khiết lúc này cũng đã quên mình, nên hai người đều không chú ý đến Trác Hiểu Lam ở nơi cách đó không xa.
“Đi.” Nguyễn Hạo Thần hôn xong, hô hấp của anh rõ ràng đã trở nên dồn dập, anh không nỡ dừng lại nhưng anh cũng biết đây là bệnh viện nên không thể làm gì thêm nữa. Anh kéo cô đi thẳng ra ngoài.
“Đi đâu?” Tô Khiết nhìn anh, hơi buồn cười. Mặc dù cô hỏi vậy nhưng bây giờ nhìn anh thế này, cô đã đoán được đáp án, chắc chắn là muốn đưa cô về, trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện đó.
Cô nghĩ nếu bây giờ anh nói đưa cô về nhà thì cô nên đồng ý hay là không đồng ý đây?
“Đến Ủy ban lấy giấy đăng ký kết hôn trước đã.” Nguyễn Hạo Thần cầm tay cô rất chặt, bây giờ anh rất muốn cô nhưng anh biết có chuyện còn quan trọng hơn, đó là phải lấy giấy đăng ký kết hôn trước.
Tô Khiết: “…”
Cô đoán sai? Thật sự hơi bất ngờ!!
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi không xa nghe thấy câu này của Nguyễn Hạo Thần, cơ thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt chợt mở lớn, họ muốn đi lấy giấy đăng ký kết hôn?
Sao có thể? Không được, tuyệt đối không được.
“Anh Nguyễn, tôi phải nhắc nhở anh một điều, hôm nay là chủ nhật.” Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần mà không nhịn được cười, hôm nay là chủ nhật, mọi người không đi làm, anh đi đâu lấy giấy đăng ký kết hôn?
Trác Hiểu Lam thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hôm nay là chủ nhật.
“Chủ nhật cũng không thể trì hoãn việc anh lấy giấy đăng ký kết hôn.” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết, nhìn nụ cười trên mặt cô, khoé môi anh nhếch lên. Nguyễn Hạo Thần anh muốn đăng ký kết hôn, đừng nói là chủ nhật, cho dù là ngày lễ, anh cũng có cách giải quyết việc này.
Tô Khiết: “…”
Được rồi, anh giỏi, cô phục rồi.
Thử hỏi trên đời có chuyện gì có thể làm khó được cậu ba Nguyễn anh không?
Chỉ là thói quen động một cái là đến Ủy ban lấy giấy tờ của cậu ba Nguyễn khi nào mới thay đổi được đây?
Người ta yêu nhau đều rất lãng mạn, nhưng sao đến cậu ba Nguyễn lại trực tiếp, thô bạo như thế?
Đến cả quá trình cầu hôn anh cũng bỏ bớt.
Lần thứ nhất là vậy, lần thứ hai vẫn thế…
Cô còn có thể nói gì đây?
Nhưng dù có gấp đến mấy cũng không thể lấy giấy đăng ký kết hôn vào lúc này, ít nhất cũng phải giải quyết chuyện của ông cụ Nguyễn đã.
Trác Hiểu Lam đứng ở nơi không xa cứng người, trên mặt hiển nhiên hơi căng thẳng, họ sẽ không đi lấy giấy đăng ký kết hôn hôm nay luôn đấy chứ?
Trác Hiểu Lam vừa nhấc chân định đi, nhưng một khắc tiếp theo cô ta lại dừng bước.
Trác Hiểu Lam biết mình không thích hợp xuất hiện vào lúc này, cho nên cô ta phải nghĩ cách khác.
“Đi, đến Ủy ban , hôm nay chúng ta phải lấy được giấy chứng nhận.” Cậu ba Nguyễn ôm Tô Khiết đi thẳng ra ngoài, xem ra anh đã quyết tâm phải lấy được giấy chứng nhận trong ngày hôm nay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom