• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (2 Viewers)

  • Chương 1205-1208

Chương 1205

“Vẫn chưa nữa, không phải anh nói phải gây bất ngờ cho họ sao?” Tô Khiết khẽ cong khóe môi, Đường Lăng ba lần bảy lượt nhấn mạnh với cô không được nói cho hai ông bà biết, anh nói đến lúc đó sẽ cho họ bất ngờ.

“Hình em cũng đã cho anh xem, lúc đó anh đừng làm sai đấy.” Tô Khiết hơi không yên tâm, giao phó một câu.

Đầu dây bên kia, Đường Lăng lập tức trợn trắng mắt, không phải chỉ là đón hai đứa bé thôi sao? Anh còn có thể làm sai hả? Chuyện bao lớn chứ? Đường Lăng ngẫm nghĩ, hai bé chắc chắn rất ngoan, sau khi gặp anh nhất định tụi nhỏ sẽ rất vui, Đường Lăng càng nghĩ càng vui sướng, càng nghĩ càng háo hức.

Nhưng có lúc ấy mà, thực tế hơi khác biệt với tưởng tượng.

Sau khi Tô Khiết cúp máy thì mau chóng đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc này, trong phòng bệnh của bệnh viện.

Nguyễn Hạo Thần đứng trước giường ông cụ Nguyễn, đôi mắt lạnh lùng đảo qua cái chân bó bột của ông cụ Nguyễn, đảo qua người ông ta, “vết thương” trên mặt ông ta, ánh mắt sa sầm đến cực điểm.

“Hạo Thần, cháu đến rồi.” Bà cụ Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Nguyễn Hạo Thần thì hơi sợ hãi, nhưng từ lúc vừa vào Nguyễn Hạo Thần cứ đứng ở đây, cứ đứng lạnh lùng như vậy, một câu cũng không nói, bà ta phải phá vỡ sự im lặng này mới được.

Nguyễn Hạo Thần dời ánh mắt, nhìn sang phía bà cụ Nguyễn, đôi mắt kia vẫn lạnh lùng như cũ, lạnh đến nỗi không mang chút độ ấm nào.

Từ sau chuyện của mẹ anh, tình cảm của Nguyễn Hạo Thần đối với nhà họ Nguyễn rất hời hợt, mấy năm nay còn thêm những chuyện mà ông cụ Nguyễn đã làm, anh thật sự chẳng có mấy cảm tình với nhà họ Nguyễn.

Nhưng dù nói thế nào, họ vẫn là người thân của anh.

Nhưng lúc anh xem đoạn clip kia, lòng anh đã hoàn toàn lạnh giá.

Đối diện với ánh mắt của anh, trong lòng bà cụ Nguyễn run sợ, bà ta thầm thở dài, gắng sức nặn ra một nụ cười, rồi lại cất giọng: “Hạo Thần, cháu đến thăm ông cháu, nhất định ông cháu sẽ rất vui, chỉ có điều dáng vẻ hiện giờ của ông ấy…”

“Trước mặt cháu cũng phải giả vờ thế này sao?” Nguyễn Hạo Thần nhếch mép, cắt ngang lời bà ta, giọng điệu đó như lạnh băng không mang chút nhiệt độ nào.

Anh vốn tưởng rằng, anh đến rồi, ít nhất họ sẽ không lừa anh, nhưng hiện giờ xem ra họ còn muốn lừa cả anh? Bà cụ Đường nhất thời bị anh chặn miệng không nói được gì, cũng lập tức biến sắc.

“Cháu nói bậy bạ gì vậy, ông đã bị thương thành thế này, đều do người phụ nữ kia hại, hiện giờ cháu còn định bảo vệ người phụ nữ kia sao?” Ông cụ Nguyễn vốn đang nằm trên giường giả vờ trọng thương, đã lập tức nổi giận.

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch môi cười giễu, anh nhìn ông cụ Nguyễn, trong mắt mang ý châm chọc, còn có sự quyết liệt, anh lấy ra một xấp tài liệu đưa đến trước mặt ông cụ.

“Thứ gì đó?” Ông cụ Nguyễn sửng sốt, vì ông ta còn định giả bộ trọng thương, nên cứ nằm đó bất động, không nhận lấy.

Bà cụ Nguyễn nhìn thấy cảnh này, vội vàng giơ tay lấy đi tài liệu trong tay Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần dời mắt nhìn bà cụ Nguyễn, trong ánh mắt thâm trầm còn mang theo chút thất vọng, có điều, anh vẫn buông tay, đưa tài liệu trong tay cho bà cụ Nguyễn.

Sau khi bà cụ Nguyễn lấy tài liệu đi, bà ta bắt đầu lật ra xem, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, tay cầm tài liệu cũng không khỏi run rẩy: “Hạo Thần, cháu đây là có ý gì? Cháu định làm gì?”
Chương 1206

“Rốt cuộc là thứ gì vậy?” Ông cụ Nguyễn thấy dáng vẻ của bà cụ Đường, thì hơi nheo mắt.

Bà cụ Nguyễn hung hăng phì mũi, sau đó đưa tài liệu cho ông cụ Nguyễn.

Lúc này ông cụ Nguyễn cũng không giả vờ nữa, ông ta cũng biết không thể lừa Nguyễn Hạo Thần, nên nhanh chóng vươn tay nhận lấy tư liệu, chỉ liếc mắt vài cái, ông cụ đã hoàn toàn biến sắc.

“Đồ chết tiệt cháu, cháu định làm gì?” Ông cụ Nguyễn nhất thời không dằn được, lập tức phẫn nộ quát lên, giọng nói kia vô cùng có lực, chẳng có chút nào giống với vẻ đang bị thương.

“Đây đều là những chuyện mấy năm nay ông đã làm, cháu giúp ông liệt kê từng cái một, cháu nghĩ, nếu cháu giao cho cảnh sát những tài liệu này, dường như ông chỉ có thể trải qua phần đời còn lại của mình trong tù thôi.” Giờ khắc này, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần không hề mang chút mảy may tình cảm nào, anh đã biết từ lâu, từ trước đến giờ ở nhà họ Nguyễn không có cái gọi là máu mủ ruột rà.

Từ giây phút mẹ anh bị ép rời khỏi nhà họ Nguyễn kia, anh đã biết.

Vậy nên, hiện giờ anh cũng không cần nói mấy chuyện tình thân với họ.

“Cháu, cháu, cháu…” Ông cụ Nguyễn tức run cả người, hoặc không chỉ là tức, gây ra bao nhiêu chuyện động trời thế kia, trong lòng ông ta vẫn còn biết sợ nhỉ?

“Ông là ông cháu, cháu vì người phụ nữ kia mà đối xử với ông thế này?” Giờ khắc này, ông cụ Nguyễn cũng không định giả vờ trọng thương nữa, ông ta ngồi thẳng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần.

“Cháu cho ông một tiếng đồng hồ, ông là người thông minh, biết nên làm gì, một tiếng sau, nếu cháu không nhìn thấy kết quả vừa ý, cháu sẽ giao những thứ này cho cục cảnh sát.” Đối mắt lạnh băng của Nguyễn Hạo Thần khiến người ta cảm thấy run sợ, giọng nói của anh cũng lạnh băng như thế, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng kiên quyết, không cho thương lượng.

Có một số việc, anh không cần nói rõ, anh biết ông cụ hiểu.

“Cháu? Cái đồ chết tiệt này, cháu đây là định khiến ông tức chết sao?” Ông cụ Nguyễn tức đến mặt mũi đỏ bừng, ông ta giơ tay chỉ mặt Nguyễn Hạo Thần, cánh tay kia run lên một cách mất kiểm soát, rõ ràng vào giờ phút này ông cụ Nguyễn thật sự đã tức xì khói.

“Cháu nên biết rằng, cháu cũng là người nhà họ Nguyễn, việc cháu giao những thứ này cho cục cảnh sát cũng sẽ ảnh hưởng đến cháu đó.” Ông cụ Nguyễn thầm thở dài, tận lực khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Ừm, với tôi mà nói thì đó là vì việc nước quên tình nhà.” Nguyễn Hạo Thần cong khoé môi, vẻ mặt càng thêm châm chọc, muốn dùng chuyện này để uy hiếp anh? Đúng là nực cười.

“Được, được lắm, anh giỏi lắm.” Ông cụ Nguyễn nhất thời tức giận xanh mặt.

“Hạo Thần, ông bà làm vậy cũng là vì cháu, ông bà có thể bỏ qua những chuyện khác nhưng Tô Khiết không thể sinh con, nếu cháu cưới nó, sau này sẽ không có con, cũng không thể làm ba.” Bà cụ Nguyễn bắt đầu hết lòng thuyết phục, đương nhiên cũng là muốn dịu bớt bầu không khí căng thẳng lúc này.

“Người nhà họ Nguyễn không nên có con.” Nguyễn Hạo Thần đưa mắt nhìn bà Nguyễn, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng không chút độ ấm, nhà họ Nguyễn không có cái gọi là tình thân, gia đình như vậy sinh con ra rồi có thể hạnh phúc được sao?

Giống như anh, khi anh chín tuổi, ông nội Nguyễn ép mẹ anh đi, không cho anh gặp mẹ nữa.

Khi ấy họ có nghĩ cho anh không?

Mà bao nhiêu năm nay, ba anh cũng bỏ mặc, thậm chí còn chẳng hề quan tâm anh, còn ông cụ Nguyễn chẳng qua cũng chỉ lợi dụng anh để quản lý Nguyễn thị mà thôi.

“Nếu như được lựa chọn, tôi sẽ không chọn làm người nhà họ Nguyễn.” Môi Nguyễn Hạo Thần hơi mấp máy, chậm rãi bổ sung một câu.

Bà Nguyễn giật mình, cơ thể rõ ràng cứng ngắc, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Hạo Thần, nhất thời quên mất phản ứng, bà ta không ngờ anh lại nói vậy.
Chương 1207
“Anh không muốn làm người nhà họ Nguyễn? Nếu không phải người nhà họ Nguyễn thì anh có ngày hôm nay sao?” Ông cụ Nguyễn giận đến mức toàn thân run rẩy, ông ta cũng kinh ngạc, cũng sợ hãi. Nếu là mấy năm trước thì ông ta còn có thể dùng Nguyễn thị để uy hiếp Nguyễn Hạo Thần, nhưng bây giờ trong lòng ông ta biết rõ, ông ta không uy hiếp được Nguyễn Hạo Thần.
Trong tay ông ta đã không còn bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được Nguyễn Hạo Thần.
“Không phải anh muốn giao những thứ này cho cảnh sát sao? Được, anh đi đi, tôi sẽ không ngăn anh.” Ông cụ Nguyễn nheo mắt, vẻ mặt càng thêm dữ tợn: “Cho dù phải ngồi tù tôi cũng nhất định không làm theo ý anh, tôi muốn người phụ nữ kia bị người khác mắng chết, tôi muốn cô ta phải chết. Tôi nghĩ chắc chắc bây giờ cô ta đang trốn trong nhà không dám ra đường, chắc chắn sắp sụp đổ, sắp phát điên rồi.”
Giờ phút này ông cụ Nguyễn đã bất chấp tất cả, đương nhiên ông cũng đang cược, cược Nguyễn Hạo Thần sẽ không thật sự giao cho cục cảnh sát.
Nhưng, hiển nhiên ông cũng không muốn nói với người ngoài về chuyện chấn thương giả của mình.
“Được, như ông mong muốn.” Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần cũng quyết liệt hơn, đương nhiên anh biết đây không phải cách tốt nhất, nhưng bây giờ anh chỉ có thể làm vậy.
Nói xong Nguyễn Hạo Thần muốn rời đi.
“Hạo Thần, Hạo Thần, cháu nghe bà nội nói vài câu.” Bà cụ Nguyễn vội kéo anh lại.
Nguyễn Hạo Thần quay lại nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng, anh không nói gì.
“Hạo Thần, cháu làm căng lên như vậy với ông nội không giải quyết được vấn đề. Cháu lại đây, bà nội nói chuyện riêng với cháu.” Bà cụ Nguyễn kéo Nguyễn Hạo Thần về phía nhà vệ sinh.
Nguyễn Hạo Thần đứng im không nhúc nhích, từ những lời bà nói trong video, anh đã không còn hy vọng gì với bà ta nữa.
“Bà nội có thể giúp cháu khuyên ông nội, cũng có thể đồng ý cho cháu cưới Tô Khiết.” Bà cụ Nguyễn hiểu Nguyễn Hạo Thần, bà biết dùng lời gì có thể thuyết phục được Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, mắt anh nhanh chóng loé lên, không thể không nói lời của bà cụ lúc này có hiệu quả với anh.
“Bà điên rồi à, sao bà lại đồng ý với nó?” Ông cụ Nguyễn sốt ruột suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ là chân ông ta đang bó bột, còn bị treo lên nên không nhảy được.
“Ông đừng vội, ông để tôi nói chuyện riêng với Hạo Thần vài câu.” Bà Nguyễn nhìn ông cụ, sau đó kéo Nguyễn Hạo Thần vào nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, bà đóng cửa lại rồi nhỏ giọng nói: “Hạo Thần, bà có thể đồng ý cho cháu cưới Tô Khiết, nhưng cháu phải đồng ý với bà một chuyện.”
“Chuyện gì?” Mắt Nguyễn Hạo Thần hơi loé lên, nhưng trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, anh biết đề nghị bà ta đưa ra trong trường hợp này nhất định không phải chuyện gì tốt.
“Cháu phải đồng ý với bà, sinh con cho nhà họ Nguyễn.” Bà cụ Nguyễn thầm thở ra một hơi rồi nói ra suy nghĩ của mình.
“Bà cũng biết Tô Khiết không thể sinh con.” Mắt Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng nheo lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, anh biết mình không nên ôm hy vọng gì với bà ta, rõ ràng bà biết Tô Khiết không thể sinh con mà còn nói vậy?
“Bà biết Tô Khiết không thể sinh con, bà cũng biết ý cháu. Bà cũng không ép cháu phải làm chuyện đó với người phụ nữ khác, bây giờ khoa học rất phát triển, có thể mang thai hộ, cháu chỉ cần đến bệnh viện lấy tinh trùng, những chuyện khác cứ giao cho bà. Cháu yên tâm, sẽ không có rắc rối gì đâu, mấy cô gái mang thai hộ đó chỉ cần tiền, không đòi hỏi gì khác. Đứa trẻ sinh ra xong thì mình đưa đi, cháu là ba đứa trẻ, Tô Khiết chính là mẹ nó.” Rất rõ ràng, ý tưởng này của bà Nguyễn không phải mới nảy ra, nếu không bà sẽ không biết chi tiết như vậy.
Chương 1208

Nguyễn Hạo Thần nhìn bà ta, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

“Hạo Thần, Tô Khiết không thể sinh con, nhưng chắc chắn cô ấy cũng muốn làm mẹ, mặc dù đứa bé mang thai hộ không phải con ruột cô ấy nhưng là con ruột của cháu. Nếu cô ấy là cháu, chắc chắn sẽ thích đứa bé đó, hơn nữa chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với các cháu, bà nghĩ đây là cách tốt nhất với cả cháu và Tô Khiết.” Bà Nguyễn tiếp tục khuyên Nguyễn Hạo Thần.

“Đời này, người phụ nữ sinh con cho tôi chỉ có thể là vợ tôi.” Nguyễn Hạo Thần không muốn nghe bà ta nói tiếp, khi anh nói lời này thái độ vô cùng kiên định, quyết đoán.

“Nhưng Tô Khiết không thể sinh con.” Bà Nguyễn cũng sốt ruột, giọng nói đã nâng cao một chút.

“Vậy thì không cần có con.” Nguyễn Hạo Thần nhìn bà ta, lời này càng thêm kiên quyết. Tô Khiết không sinh con được thì đời này anh cũng không cần con, đây là chuyện anh đã quyết định từ lâu, sẽ không do dự, cũng không thay đổi.

“Hạo Thần, sao cháu có thể như vậy?” Bà Nguyễn không ngờ anh lại kiên quyết đến thế: “Cháu phải biết tình hình bây giờ, nếu ông nội cháu không ra mặt làm rõ chuyện vết thương thì Tô Khiết sẽ phát điên, thậm chí sẽ chết. Cháu nghĩ xem, bị mắng thành như vậy thì ai chịu nổi? Lẽ nào cháu muốn Tô Khiết phát điên rồi chết sao?

Trong lời nói của bà ta lúc này đã mang theo vài phần uy hiếp rõ ràng.

Môi Nguyễn Hạo Thần khẽ mấp máy, vừa định nói thì đúng lúc này lại có tiếng mở cửa.

“Sao cô lại tới đây?” Sau đó là giọng nói của ông cụ Nguyễn, trong giọng nói là sự phẫn nộ, nhưng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc và không thể tin được.

Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, có thể khiến ông cụ có phản ứng như vậy vào lúc này, anh chỉ nghĩ tới một khả năng.

“Tôi đến thăm ngài, vết thương ở chân ngài không nhẹ, có câu nói động gân động cốt phải mất một trăm ngày, ở độ tuổi này của ngài, một trăm ngày chắc chắn không khỏi được, làm sao đây? Ngài định nằm trên giường một năm hay nửa năm?” Tô Khiết vào phòng rồi đóng cửa lại, đôi mắt cô thấp thoáng ý cười nhìn ông cụ Tô, lúc này giọng cô rất khách sáo, còn xưng hô là “ngài”.

Khoé môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, quả nhiên là cô.

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô cút ra ngoài cho tôi.” Ông cụ thấy Tô Khiết lại càng thêm giận, ông ta rống lên.

“Tôi cũng không muốn quan tâm chuyện của ngài, tôi tới là để xem vết thương của ngài thế nào.” Mặt Tô Khiết vẫn mang ý cười, trong giọng nói cũng đầy ý cưới, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Ông cụ còn đang nghĩ lúc này chắc chắn cô đã sắp phát điên, nhưng giờ đây cô lại như không có việc gì, hơn nữa còn vui vẻ như vậy nên ông ta rất ngạc nhiên, rất không cam tâm.

Ông Nguyễn càng không cam tâm thì lửa giận trong lòng càng không kìm nén được.

Sao cô vẫn có thể như không có chuyện gì như vậy?

“Tô Khiết đến ư? Sao cô ta lại tới đây? Cô ta tới làm gì?” Trong nhà vệ sinh, sắc mặt bà cụ Nguyễn cũng thay đổi, bây giờ Tô Khiết phải nên sắp phát điên, không dám ra ngoài chứ? Vì sao lại đến bệnh viện? Giọng điệu cô nghe còn có vẻ như tâm trạng rất tốt?

“Hạo Thần, cháu ở đây đừng ra ngoài, bà nội ra ngoài xem Tô Khiết muôn làm gì?” Mắt bà ta nhanh chóng loé lên, đáy mắt sâu hơi toan tính.

Bà ta nghĩ lần này Tô Khiết đến chắc chắn sẽ mang rắc rối tới nên phải cho Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy “bộ mặt thật” của Tô Khiết.

Nguyễn Hạo Thần nhìn bà cụ, khoé môi mang theo nụ cười châm chọc, bây giờ anh đã hoàn toàn nhìn thấy vở kịch của bà ta, nhưng anh cũng không vội ra ngoài, anh muốn nghe xem Tô Khiết đến làm gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom