• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (4 Viewers)

  • Chương 1481-

Chương 1481
“Cô?” Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của cô thì không biết phải nói tiếp thế nào.
Ông vốn cho rằng mình nói vậy, nếu cô thật sự có liên quan đến Đường Thấm Nhi mà ông biết thì chắc chắn sẽ chủ động giải thích.
Nhưng phản ứng của cô khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước được.
“Ông Nguyễn hẹn tôi ra đây, có chuyện gì xin cứ nói.” Tô Khiết thấy ông ta muốn nói lại thôi thì nói luôn.
“Tôi cứ nghĩ cô có liên quan đến người bạn cũ này của tôi.” Nguyễn Bạc Vệ thở nhẹ một hơi, phản ứng của cô bây giờ khiến ông bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đó của mình.
Nguyễn Bạc Vệ nói rất thẳng thắn.
Tô Khiết nhìn ông ta, đôi mắt hơi híp lại, nói như vậy Nguyễn Bạc Vệ thật sự chỉ vì một suy đoán không chắc chắn mà hẹn cô tới!
Việc làm này của Nguyễn Bạc Vệ đủ nói lên quan hệ của ông ta và mẹ cô rất không bình thường.
“Đường Thấm Nhi là mẹ tôi.” Tô Khiết nghĩ một lúc rồi nói thẳng, hôm nay cô đến đây là muốn tìm hiểu cho rõ một vài chuyện về mẹ nên nói thẳng ra cũng tốt.
Khi Tô Khiết nói câu này, cô không ngừng nhìn về phía Nguyễn Bạc Vệ, quan sát phản ứng của ông ta.
Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy câu này của cô thì bất chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó trong mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
Tô Khiết thấy hai tay ông ta run rẩy, người cũng run lên, hai chân đã bị liệt cũng đang run.
Run rẩy không kiểm soát được.
Tô Khiết còn nhìn thấy dưới sự kinh ngạc khó tin của ông còn có một tia sợ hãi kỳ lạ.
Sợ? Ông ta sợ cái gì?
Là vì cái chết của mẹ thật sự có liên quan đến ông ta ư?
Nhưng Tô Khiết lại cảm thấy không giống lắm.
“Cô là Tô Khiết?” Một lúc sau Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng run run. Câu nói này của ông ta là câu khẳng định nhưng lại như có điều lo lắng không muốn thừa nhận.
Phản ứng của ông ta rất phức tạp, phức tạp đến độ Tô Khiết nhất thời không hiểu được.
“Đúng, tôi là Tô Khiết.” Tô Khiết đáp, giọng nói vẫn đều đều, không có gì bất thường, trái ngược hẳn với phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ.
Nhưng trong lòng Tô Khiết lúc này lại không bình tĩnh như cô biểu hiện ra, phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ khiến cô cảm thấy sự việc có thể còn phức tạp hơn cô nghĩ.
“Không, không thể nào! Rõ ràng cô… Nguyễn Bạc Vệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Tô Khiết, ông ta lắc đầu nhưng đột nhiên lại im lặng, dường như nghĩ tới điều gì, sau đó ông ta ngạc nhiên hỏi: “Trước kia, trên mặt cô là trang điểm à?”
Câu nói này mang theo sự nghi vấn nhưng về cơ bản là khẳng định.
Tô Khiết không trả lời vì cô thấy cô không cần phải trả lời câu hỏi này.
“Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?” Nguyễn Bạc Vệ thoáng chốc trở nên cực kỳ kích động, ông ta tự lẩm bẩm một mình, dường như không muốn tin, hoặc không thể chấp nhận.
Mắt Tô Khiết hơi loé lên, đột nhiên cô hỏi: “Trước khi mẹ tôi qua đời, ông từng gặp bà.”
Câu này của Tô Khiết không phải câu hỏi mà hoàn toàn là ngữ khí khẳng định, vì ngày hôm đó cô đã thấy ông ta ở đầu thôn.

Chương 1482
Nguyễn Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói thì lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt càng hiện rõ: “Cô biết gì rồi?”
Trong giọng ông ta loáng thoáng mang theo sự run rẩy, yếu ớt.
Nhưng khi hỏi, ông ta chỉ ngạc nhiên chứ không còn sợ hãi nữa, chỉ là vẫn có chút lo lắng, và sự lo lắng đó không phải là có tật giật mình mà là một sự mong đợi.
Tô Khiết sững sờ, nhìn phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ lúc này thì cái chết của mẹ có lẽ không liên quan trực tiếp đến ông ta. Nhưng câu “cô biết gì rồi” của ông ta là có ý gì?
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy chuyện này hình như càng ngày càng phức tạp, còn có chuyện gì mà cô không biết nữa?
“Ông Nguyễn cảm thấy tôi nên biết chuyện gì?” Tô Khiết nhìn ông ta với vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra điều gì khác thường.
Đầu lông mày Nguyễn Bạc Vệ hơi chau lại, không nhìn ra cô biết hay không biết.
“Cô với Tâm Chiêu là thế nào?” Nguyễn Bạc Vệ không nói chuyện năm đó nữa mà đột nhiên chuyển chủ đề, khi nói câu này hiển nhiên ông đã hít mạnh một hơi.
Tô Khiết hơi nhướn mày, câu này có ý gì?
Cô cảm thấy hôm nay ông ta tới tìm cô không phải vì Nguyễn Hạo Thần, nhưng sao bây giờ ông ta lại hỏi vậy?
Cô cảm thấy câu hỏi này của ông ta quá đột ngột, mà còn rất kỳ lạ…
Tô Khiết cảm thấy ông ta đột nhiên chuyển hướng trọng tâm, hơn nữa còn chuyển hướng một cách rất lúng túng, dường như cực kỳ không tình nguyện khi nói đến Nguyễn Hạo Thần.
Tuy nhiên Nguyễn Bạc Vệ hỏi vậy khiến Tô Khiết hơi buồn cười, ông ta thật sự không quan tâm đến con trai mình chút nào.
Ông ta biết cô là Tô Khiết mà vẫn còn hỏi như vậy?
Dù gì cô cũng từng kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa chuyện của cô và anh dạo này hầu như ai cũng biết.
Là ba của Nguyễn Hạo Thần mà ông ta lại không biết gì?
“Nguyễn Hạo Thần là chồng trước của tôi.” Tô Khiết nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sau này chúng tôi sẽ kết hôn lại.”
Bây giờ Tô Khiết đã không còn kháng cự chuyện này nữa, cô cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không chỉ vì hai con mà còn vì cô thực sự có tình cảm với Nguyễn Hạo Thần.
Mặc dù cô vẫn không biết tình cảm mình dành cho Nguyễn Hạo Thần sâu sắc đến nhường nào, nhưng ít nhất cô không còn từ chối kết hôn với anh một lần nữa.
“Không, không được.” Nguyễn Bạc Vệ còn chưa bình tĩnh lại đã lại trở nên cực kỳ kích động, Tô Khiết vừa dứt lời ông ta đã đột nhiên hét lên.
Đúng vậy, là hét lên, ông ta đột nhiên cao giọng, doạ Tô Khiết giật nảy mình.
“Cái gì không được?” Tô Khiết nhìn ông ta, hai mắt hơi híp lại, nếu như ông ta ngăn cản cô ở bên Nguyễn Hạo Thần thì cô thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Một người ba không quan tâm gì đến con trai mình, không biết gì về chuyện của con trai mình, dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện này?
“Cô không thể ở bên Hạo Thần.” Nguyễn Bạc Vệ vừa nói lời này vừa thở hổn hển, giọng điệu trở nên kiên định lạ thường.
“Ông Nguyễn, ông quan tâm quá nhiều rồi đó.” Tô Khiết hơi nhếch môi, trên mặt mang theo vài nét giễu cợt, nếu ông ta là một người ba xứng chức thì cô sẽ không nói vậy. Nhưng ông ta không hề, chuyện cần quan tâm thì chẳng bao giờ quan tâm, bây giờ dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần?
Chương 1483
Thậm chí Tô Khiết còn không hỏi nguyên nhân vì sao ông ta ngăn cản cô và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau.
“Tôi biết bao năm nay tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện của Hạo Thần, tôi không phải một người ba xứng chức, cho nên cô thấy tôi không có tư cách quan tâm tới chuyện hai người.” Nguyễn Bạc Vệ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý cô.
Bao nhiêu năm nay đúng là ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, ông nợ Nguyễn Hạo Thần.
Ông nợ Nguyễn Hạo Thần quá nhiều, quá nhiều…
Ông nợ Nguyễn Hạo Thần không chỉ một người ba trong hai mươi năm nay, mà còn có tất cả mọi thứ có thể nói là một trận thảm hoạ của hai mươi năm trước.
Ông không bù đắp được nên đã chọn cách trốn tránh, trốn tránh hai mươi năm nay.
Nhưng ông không ngờ hôm nay, hai mươi năm sau Nguyễn Hạo Thần lại ở bên Tô Khiết.
“Hai người thực sự không thể ở bên nhau.” Nguyễn Bạc Vệ nhắm hờ mắt lại, khi nhìn Tô Khiết lần nữa, cảm xúc hiện lên trong mắt còn phức tạp hơn.
“Vậy sao?” Khoé môi Tô Khiết nhếch lên thành nụ cười khẩy: “Vậy phiền ông Nguyễn nói lý do đi.”
Cô đang cảm thấy ngạc nhiên vì sao cô không thể ở bên Nguyễn Hạo Thần?
Cô ở bên Nguyễn Hạo Thần thì có cản trở gì bọn họ? Sao nhà họ Nguyễn lại hết người này đến người khác đều tới ngăn cản?
Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô rồi thở hắt ra, sau đó mới nói tiếp: “Cô không phải con gái Tô Trung Phương.”
Khi Nguyễn Bạc Vệ nói lời này, giọng ông ta hơi nặng nề nhưng lại như thoáng có chút vui mừng, hoặc một chút mong đợi.
Tô Khiết giật mình, hoàn toàn sững sờ, cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt có thêm vài phần kinh ngạc.
Cô không phải con gái Tô Trung Phương? Có ý gì?
“Ông có ý gì?” Tô Khiết hơi nheo mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt lan tràn, phảng phất vài phần nguy hiểm: “Ông Nguyễn, có một số lời không thể nói lung tung.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Khiết không tin lời ông ta, cô không tin.
Cô là Tô Khiết, là con gái của Tô Trung Phương, năm đó khi cô về nhà họ Tô đã làm giám định thân nhân với ông cụ Tô, cô tin chuyện này không phải là giả.
Nếu cô không phải con gái Tô Trung Phương, ông cụ Tô sẽ không đón cô về nhà họ Tô.
“Đương nhiên tôi không nói lung tung rồi.” Nguyễn Bạc Vệ biết cô không tin, chuyện như vậy nhất thời rất khó có thể chấp nhận.
Vốn dĩ ông cũng tưởng chuyện này sẽ được giấu kín mãi mãi, nhưng ông không ngờ hôm nay lai xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ông càng không ngờ cô lại cùng Hạo Thần…
Nguyễn Bạc Vệ biết mình nhất định phải giải thích rõ ràng cho cô.
“Không phải cô hỏi tôi vì sao năm đó lại đi gặp mẹ cô sao?” Mắt Nguyễn Bạc Vệ loé lên, hai tay siết chặt, cơ thể lại không tự chủ được run lên.
Có một số chuyện che giấu quá lâu, đột nhiên được vén màn khiến ông không biết phải làm sao.
Tô Khiết nhìn ông ta không nói gì, cô khẽ mím môi, cô muốn biết nhưng không biết vì sao lúc này cô lại hơi sợ phải biết.

Chương 1484
“Năm đó, là mẹ cô gọi cho tôi.” Nguyễn Bạc Vệ thầm thở ra rồi nói tiếp: “Thật ra trước lúc đó tôi và mẹ cô đã rất lâu không liên lạc, ngày đó đột nhiên mẹ cô gọi cho tôi…”
Nguyễn Bạc Vệ nhớ lại tình huống khi đó, đôi tay run lên rõ ràng, lúc ấy khi bà liên lạc với ông, tâm trạng ông rất phức tạp, rất phức tạp.
Sau đó ông đi gặp bà luôn không chút chần chừ.
Tô Khiết vẫn không nói gì, cô đang đợi ông ta nói tiếp.
“Tôi đi gặp mẹ cô, khi đó mẹ cô đang bệnh rất nặng…” Nguyễn Bạc Vệ dừng lại một chút, giọng nói của ông rõ ràng đã nặng nề hơn: “Tôi không hề biết mẹ cô bị bệnh, hơn nữa còn nặng đến vậy, tôi không biết…”
Tô Khiết biết chuyện này, năm đó quả thực mẹ cô bị bệnh rất nặng.
Nhìn Nguyễn Bạc Vệ đau khổ tự trách, trong đôi mắt đang nheo lại của Tô Khiết mang theo một vài cảm xúc khác.
Ông ta không biết?
Vậy ông ta biết thì làm được gì? Sẽ thế nào?
Cô biết bệnh của mẹ không phải bệnh bình thường có thể chữa, mà là bệnh nan y.
“Có lẽ lúc đó mẹ cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa nên mới chủ động liên lạc với tôi, đó là lần đầu tiên bà ấy chủ động liên lạc với tôi, lần đầu tiên.” Nguyễn Bạc Vệ nhắm mắt lại, như đang cố gắng che đi cảm xúc trong mắt, nhưng cảm xúc trên mặt lại quá rõ ràng.
“Sao đột nhiên mẹ tôi lại liên lạc với ông?” Tô Khiết không muốn nhìn thấy ông ta chìm đắm trong ký ức năm xưa, cô muốn biết đáp án.
“Lúc đó mẹ cô nhờ tôi làm giúp bà ấy một chuyện.” Nguyễn Bạc Vệ như đã hoàn hồn, ông ta nhìn Tô Khiết lần nữa rồi lại thầm thở dài.
“Chuyện gì?” Tô Khiết vẫn luôn bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt ông ta lúc này, cô vẫn không kìm được hỏi.
“Mẹ cô muốn cô về nhà họ Tô, bà ấy hy vọng sau khi mình ra đi, cô có thể sống ở nhà họ Tô, sống cuộc sống không cân lo cơm ăn áo mặc.” Khi Nguyễn Bạc Vệ nói câu này, giọng ông ta có vẻ nặng nề hơn một chút: “Năm đó người mẹ cô lo lắng nhất là cô…”
“Ba tôi là Tô Trung Phương, tôi về nhà họ Tô là chuyện rất bình thường.” Tô Khiết nhanh chóng đáp lại, theo lý mà nói trong hoàn cảnh đó, mẹ cô muốn cô về nhà họ Tô là chuyện rất bình thường, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng vì sao mẹ lại tìm Nguyễn Bạc Vệ?
Nguyễn Bạc Vệ nói đó là lần đầu tiên mẹ chủ động liên lạc với ông ta?
“Nhưng cô không phải con gái Tô Trung Phương, mẹ cô biết điều này, bà ấy biết từ rất lâu rồi nên mới tìm đến tôi.” Nguyễn Bạc Vệ đã hứa với bà sẽ không nói chuyện này cho ai, kể cả Tô Khiết, nhưng hôm nay ông không thể không nói.
Người Tô Khiết cứng đờ, cô lại híp mắt lần nữa nhưng không nói gì, cô muốn nghe Nguyễn Bạc Vệ nói xong.
Tin tức này với cô mà nói là quá bất ngờ, quá đột ngột.
“Tôi đã động tay động chân lúc ông cụ Tô làm giám định thân nhân, tôi tìm người đổi máu của cô và Tô Nghiên Nghiên cho nhau.”
Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra sự thật năm đó: “Đây là ý của mẹ cô.”
Thật ra ông cũng không muốn làm vậy, không muốn chút nào, ông không muốn Tô Khiết về nhà họ Tô.
Nhưng đó là quyết định của bà nên cuối cùng ông vẫn đồng ý.
Ông cũng biết vào thời điểm ấy, đó là sự sắp xếp tốt nhất cho Tô Khiết, là sự bảo vệ cuối cùng mà một người mẹ dành cho con gái mình.
Chương 1485
Tô Khiết nhìn ông ta, cứ nhìn chằm chằm như vậy, như muốn nhìn thấu ông ta, cô không tin chuyện này, cô không muốn tin.
“Tôi không lừa cô, nếu cô không tin thì có thể đi làm giám định thân nhân với ông cụ Tô lần nữa.” Nguyễn Bạc Vệ thấy cô không tin, thật ra cô muốn chứng minh chuyện này rất đơn giản.
Nghe ông ta nói vậy, người Tô Khiết khẽ run: “Được, tôi sẽ kiểm tra rõ ràng.”
Tô Khiết nói xong thì xoay người muốn đi, nếu hôm nay Nguyễn Bạc Vệ tìm cô vì chuyện này thì xong việc rồi cô cũng có thể đi.
“Khiết Khiết, tôi vẫn chưa nói xong.” Nhưng Nguyễn Bạc Vệ lại gọi cô lại lần nữa, lần này ông ta gọi thẳng là Khiết Khiết, trong tiếng gọi ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp…
“Tôi nghĩ tôi không còn gì để nói với ông Nguyễn nữa rồi.” Sắc mặt Tô Khiết trâm xuống rõ ràng, giọng nói của cô cũng lạnh hơn.
“Khiết Khiết, nghe tôi nói xong đã, chuyện này rất quan trọng, rất quan trọng.” Giọng Nguyễn Bạc Vệ lúc này đã dịu dàng hơn một chút.
Nhưng sự dịu dàng này vào tai Tô Khiết lại như nhũ băng lạnh buốt.
Tô Khiết biết có một số chuyện không thể trốn tránh, thật ra cô gặp phải chuyện gì cũng không bao giờ trốn tránh, nhưng hôm nay cô làm sao vậy? Làm sao vậy?
Lẽ nào đến dũng khí nghe Nguyễn Bạc Vệ nói xong cô cũng không có sao?
Tô Khiết dừng bước, quay người lại nhìn Nguyễn Bạc Vệ, lúc này sắc mặt cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: “Ông Nguyễn còn lời gì xin cứ nói.”
Nguyễn Bạc Vệ nhìn cô, trong mắt vẫn còn hơi do dự nhưng cuối cùng ông ta cũng chậm rãi nói từng chữ: “Khiết Khiết, ba cô không phải Tô Trung Phương, mà là tôi.”
Ba cô không phải Tô Trung Phương, mà là ông ta?!
Mắt Tô Khiết lập tức cực kỳ lạnh lùng: “Ông Nguyễn, mẹ tôi là người luôn giữ mình trong sạch, mong ông đừng xúc phạm bà.”
Cái gì gọi là ba cô không phải Tô Trung Phương mà là ông ta?
Bản thân câu nói này của ông ta đã có vấn đề rất nghiêm trọng.
Cô rất hiểu mẹ mình, mẹ cô luôn giữ mình trong sạch, mà về mặt này bà lại càng cẩn trọng, hai mẹ con cô sống nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, mẹ chưa bao giờ có quan hệ mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào.
Cho nên không thể có chuyện như Nguyễn Bạc Vệ nói.
Câu này của ông ta là một sự xúc phạm đối với mẹ cô.
Cô không cho phép điều đó.
“Không, không, Khiết Khiết, không phải như cô nghĩ đâu, cô nghe tôi nói, chuyện này không phải lỗi của mẹ cô.” Nguyễn Bạc Vệ nhìn vào mắt cô thì kinh ngạc, vội vàng giải thích.
“Vậy là lỗi của ai? Lỗi của ông à?” Mắt Tô Khiết rõ ràng lạnh hơn vài phần.
Nếu không phải lỗi của mẹ mà là lỗi của Nguyễn Bạc Vệ thì tính chất vấn đề lại…
“Khiết Khiết, chuyện này rất phức tạp, không phải như cô nghĩ đâu.” Nguyễn Bạc Vệ trở nên sốt sảng, nhưng lại không nói ra được.
Chuyện năm đó quá phức tạp khiến ông không biết nói thế nào.
Ông đang cân nhắc có nên nói cho cô biết chuyện xảy ra năm đó không!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom