• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (4 Viewers)

  • Chương 1489-1494

Chương 1489
“Cuối cùng mẹ tôi không bị tổn thương đúng không?” Tô Khiết liếc mắt nhìn ông ta, lại đột nhiên hỏi một câu, tốc độ chuyển chủ đề của cô khá nhanh.
Đây là phán đoán của cô dựa trên phản ứng của kẻ bắt cóc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán của cô, nếu Nguyễn Bạc Vệ biết chuyện này thì chắc cũng biết kết quả.
Bây giờ cô chỉ muốn có được đáp án chính xác từ Nguyễn Bạc Vệ.
“Đúng, đúng, không bị…” Nguyễn Bạc Vệ không ngờ Tô Khiết lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng kịp nhưng vẫn gật đầu trả lời trong vô thức.
Vẻ mặt ông ta tuy mang theo chút may mắn nhưng lại nặng nề hơn.
Đúng, năm đó mẹ cô không bị tổn thương vì ông đã cứu được bà ra, nhưng…
Đầu lông mày Tô Khiết hơi cau lại, đương nhiên cô nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của Nguyễn Bạc Vệ, sự may mắn của ông ta chắc là vì mẹ không bị tổn thương.
Nếu mẹ đã không bị tổn thương thì sao ông ta lại cảm thấy nặng nâ?
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Nguyễn Bạc Vệ nhắm mắt lại, cơ thể run lên không ngừng, hai tay bám chặt xe lăn, mu bàn tay gây guộc hẳn lên những đường gân xanh, nhưng vẫn không kiềm chế được toàn thân run rẩy.
Tuy hai mắt ông nhắm chặt nhưng trên mặt lại càng lộ rõ vẻ đau đớn, nỗi đau ấy thậm chí còn mang theo sự tuyệt vọng gần như sụp đổ.
Tô Khiết thấy phản ứng này của ông ta, hai mắt hơi híp lại, gắn kết mọi chuyện với nhau, cô chợt nghĩ tới một khả năng, năm đó dù mẹ không bị hại nhưng sau này chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó.
Từ vẻ mặt Nguyễn Bạc Vệ lúc này có thể thấy tình hình khi đó rất nghiêm trọng, rất nặng nề, thậm chí có thể rất thảm…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Khiết mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn hỏi.
“Khiết Khiết, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, đừng bao giờ hỏi lại chuyện này, tôi có thể nói với cô là mẹ cô không bị tổn hại gì, hơn nữa lúc đó mẹ cô đã hôn mê cho nên bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cần biết như vậy là được rồi, đừng hỏi những chuyện khác.”
Nguyễn Bạc Vệ thở mạnh một hơi, mở mắt ra nhưng cảm xúc trong mắt lại có chút mất kiểm soát.
Ông ta nói rất nhanh nhưng không giấu được sự tự trách và đau đớn, nặng nề.
Mắt Tô Khiết hơi loé lên, mẹ cô không sao cho nên sự tự trách và đau lòng này của ông ta chắc chắn không phải dành cho mẹ cô.
Nếu Nguyễn Bạc Vệ đã không muốn nói thì cô biết dù cô có hỏi lại cũng không hỏi được gì.
Tô Khiết mở cửa bước ra khỏi phòng, lần này Nguyễn Bạc Vệ không gọi cô lại.
Sau khi cô đi, ông ta ngôi trong phòng, người như bị lấy mất linh hồn, ngơ ngác, sững sờ, hồi lâu không có phản ứng, cũng không có động tính gì.
Bên ngoài khách sạn, chú Lý vẫn đang đợi Tô Khiết, cô trực tiếp lên xe.
Sau khi lên xe, Tô Khiết thâm thở ra, hít vào để bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.
“Khiết Khiết, có chuyện gì vậy?” Chuông vang lên hai tiếng, Đường Lăng đã bắt máy.
“Anh, anh có bản báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ đúng không?” Tô Khiết nhớ lần trước Đường Bách Khiêm từng nói, mẹ của Tịch Xuyên từng nghi ngờ Đường Minh Hạo là con trai Tịch Xuyên, cho nên đã bí mật làm giám định ADN.
Đường Bách Khiêm nói kết quả lúc đó đã bị Đường Lăng thay đổi, nhưng lại không nói nhiều về việc Đường Lăng đổi thành của ai, cô cũng không hỏi nhiều.
Chương 1490
Nhưng sau này Đường Lăng biết Đường Minh Hạo là con cô thì cũng biết Đường Minh Hạo là con của Nguyễn Hạo Thần.
Hơn nữa còn lấy ra kết quả giám định ADN của Đường Minh Hạo và Nguyễn Hạo Thần.
Cho nên rất rõ ràng lúc đó Đường Lăng đã đổi thành của Nguyễn Hạo Thần…
Khi ấy Đường Lăng không biết Đường Minh Hạo là con của Nguyễn Hạo Thần, cho nên muốn khiến mẹ Tịch Xuyên tin rằng đứa trẻ là con của Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn Đường Lăng đã dùng báo cáo ADN của Nguyễn Hạo Thần và Nguyễn Bạc Vệ.
Cho nên trong tay Đường Lăng chắc chắn có báo cáo ADN của Nguyễn Bạc Vệ.
Vừa nãy ở trước mặt Nguyễn Bạc Vệ, cô giả vờ không quan tâm nhưng cô biết trong lòng cô thực sự rất để ý.
Chuyện này bảo cô phải không quan tâm thế nào?
Cho nên cô nhất định phải tra cho rõ.
“Đúng, nhưng em hỏi chuyện này làm gì?” Đường Lăng hơi khó hiểu, cô tìm báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ làm gì?
“Anh, nếu anh tiện có thể gửi kết quả cho em được không?” Khi Tô Khiết nói câu này, cô cảm nhận được nhịp tim mình đột
nhiên tăng nhanh, cô căng thẳng cũng sợ hãi phải không?
Đúng, cô sợ, nếu điêu Nguyễn Bạc Vệ nói là sự thật thì cô không biết phải làm sao.
Nhưng cô tin là ông trời sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy.
Cô và Nguyễn Hạo Thần đã có hai con đáng yêu.
“Được, anh tìm rồi gửi cho em.” Đường Lăng nghe ra sự khác thường trong giọng cô, không kìm được hỏi thêm: “Khiết Khiết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh, anh gửi cho em trước đã, có kết quả em sẽ nói cho anh.” Tô Khiết biết nếu chuyện này là thật thì chắc chắn không thể che giấu, nhưng trước lúc đó cô không muốn có thêm một người phải lo lắng vì điều này.
Cô muốn xem kết quả trước.
“Bản báo cáo giám định của Nguyễn Bạc Vệ khi đó anh lấy từ bệnh viện nhưng sau này bị người khác thay thế, nên bây giờ trong tay anh không có báo cáo giám định của ông ta, anh nhờ người tìm rôi gửi cho em.” Đường Lăng tìm một lát nhưng không thấy, sau đó vội giải thích.
“Vâng.” Tô Khiết đáp, thâm thở ra một hơi, trong lòng hơi nặng nề.
“Thật sự không định nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Đường Lăng mang theo vẻ lo lắng rõ ràng, gân đây cô xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh thực sự sợ hãi.
Tô Khiết mím môi, không nói gì.
“Có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần không?” Đường Lăng nghĩ điều khiến cô có phản ứng khác thường thế này chắc hẳn có liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Bạc Vệ là ba của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng anh vẫn không nghĩ ra cô cần bản giám định ADN của ông ta làm gì.
“Anh, anh đừng hỏi nữa, bây giờ em không muốn nói.”
Tô Khiết chưa bao giờ trốn tránh khi gặp chuyện, nhưng trong chuyện này cô không còn được quyết đoán dứt khoát như trước, thậm chí cô còn không muốn nhắc đến chuyện này, hoặc có lẽ là do cô không dám nói.
“Được, vậy anh không hỏi nữa, anh tìm được sẽ gửi cho em.” Đường Lăng nghe cô nói vậy thì cũng không thể hỏi thêm nữa.
Chương 1491
Anh muốn bảo vệ cô nhưng cũng muốn tôn trọng sự riêng tư của cô, cô không muốn nói thì anh sẽ không ép buộc.
“Cảm ơn anh.” Tô Khiết chợt thấy lòng chua xót, có một cảm giác khó nói nên lời.
Cô luôn mạnh mẽ, độc lập, từ khi mẹ qua đời, mặc dù cô về nhà họ Tô nhưng hầu như mọi việc đều dựa vào bản thân, tự mình lo liệu.
Cô nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì không việc gì có thể làm khó được mình, chỉ cần cố gắng sức thì không chuyện gì là không làm được.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không biết làm sao.
Tô Khiết nói xong thì cúp máy, vì cô biết lúc này cô đã không thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của mình, cô sợ Đường Lăng nghe ra điều gì khác thường, bây giờ cô không muốn để người khác biết…
Đường Lăng cầm điện thoại, mắt hơi nheo lại, hôm nay cô có gì đó không đúng, cảm xúc không ổn, cô đối xử khách sáo với anh lại càng không đúng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô lại cân bản báo cáo giám định ADN của Nguyễn Bạc Vệ?
Tô Khiết cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài thay đổi nhanh chóng nhưng lại chẳng lọt vào mắt cô.
Cô nhìn ra ngoài nhưng lại như chẳng nhìn thấy gì, trong mắt cô không có nhiều tiêu điểm lắm.
Cô ngồi im lặng, không nhúc nhích, không nói, cũng không có phản ứng gì.
Không ai biết cô đang nghĩ gì.
Chú Lý thấy cô như vậy thì không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện hỏi, sau khi lên xe cô cũng không nói đi đâu, chú Lý nghĩ một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Cô cả, cô có muốn về luôn không?”
Tô Khiết như không nghe thấy lời ông nói, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại.
Chú Lý hơi giật mình, không khỏi quay đầu nhìn cô.
“Tôi không sao, chúng ta về đi.” Tô Khiết như đột nhiên bừng tỉnh, khẽ đảo mắt rồi nhìn chú Lý, cuối cùng cũng lên tiếng.
Chỉ là giọng cô lúc này có vẻ không được ổn định.
“Được.” Nhìn cô như vậy, chú Lý càng không dám hỏi thêm, nhưng cô nói muốn về thì chú cũng yên tâm.
Tô Khiết thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, cô siết chặt điện thoại, rất chặt, rất chặt.
Cô đang đợi Đường Lăng gửi cho cô.
Cô đợi, đợi…
Cô chưa bao giờ chờ đợi điều gì đó với tâm trạng thế này.
Thật ra sự nghi ngờ trước đó của Nguyễn Bạc Vệ là đúng. Lúc ấy khi cô đề nghị làm giám định ADN, đúng là có tâm tư riêng.
Đúng là cô đã nghĩ nếu kết quả giám định cô thật sự có quan hệ với Nguyễn Bạc Vệ thì cô sẽ không nói cho ông ta sự thật.
Nhưng Nguyễn Bạc Vệ đã nhìn thấu và muốn đích thân tự làm.
Làm giám định ADN, dù để tìm quan hệ thì nhanh nhất cũng mất một ngày, mà cô có thể trực tiếp tìm ra kết quả, chắc chắn sẽ biết trước Nguyễn Bạc Vệ.
Chương 1492

Nếu, cô nói là nếu như…

Nếu bản giám định cho thấy cô thật sự có quan hệ huyết thống với Nguyễn Bạc Vệ thì cô nhất định sẽ nghĩ cách thay thế kết quả giám định mà ông ta làm.

Kết quả đó là sự tổn hại với cô, với Nguyễn Hạo Thần, mà với hai đứa con cô càng tổn hại nhiều hơn.

Nếu cô và Nguyễn Hạo Thần thật sự có quan hệ như vậy thì với hai đứa bé con của họ thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, kết quả như vậy, cô thậm chí còn không thể nghĩ, không dám nghĩ…

Vì vậy cô không cho phép kết quả này xảy ra, cho dù là lừa dối thì cô cũng phải giấu.

Cô biết, che giấu điều này với cô không khó, nhưng sau này thì sao?

Sau này cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không? Giả vờ như không biết gì?

Cô có thể giấu Nguyễn Bạc Vệ, giấu Nguyễn Hạo Thần, giấu hai con, giấu được tất cả mọi người nhưng lại không thể giấu bản thân.

Đây là tâm trạng gì?

Bây giờ cô chỉ hy vọng không phải kết quả đó.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, ngay từ đầu cô không nên đến gặp Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng trong lòng Tô Khiết biết rõ, cho dù hôm nay cô không đi gặp ông ta thì chuyện này cũng không tránh khỏi.

Nguyễn Bạc Vệ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được côi

Tô Khiết đang nghĩ thì điện thoại bất chợt đổ chuông!

Cô nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt nhìn, vô thức muốn nghe, cô nghĩ là Đường Lăng gọi lại cho mình nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị, tay cô lại cứng đờ, mọi động tác đều cứng đờ.

Là Nguyễn Hạo Thần gọi tới!

Nguyễn Hạo Thần gọi tới vào lúc này khiến cô có chút sợ hãi không dám trả lời.

Đương nhiên cô biết sau khi có kết quả giám định ADN, Nguyễn Bạc Vệ sẽ không nói với Nguyễn Hạo Thần nên cô không lo lắng anh sẽ biết chuyện gì, cô lo rằng bây giờ cô đang không kiểm soát được cảm xúc sẽ bị anh phát hiện ra điều khác thường.

Ngón tay cô khẽ run, ngập ngừng, muốn ấn nút nhưng lại không ấn.

Khi Tô Khiết đang do dự thì chuông điện thoại chợt dừng lại, cô sững sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là tiếng chuông còn chưa dừng được hai giây đã lại vang lên lần nữa, vẫn là Nguyễn Hạo Thần.

Chú Lý thấy cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó nhưng không nghe máy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Tô Khiết nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, khoé môi không khỏi giật giật.

Cô hiểu Nguyễn Hạo Thần, nếu cô không nghe thì anh sẽ tiếp tục gọi, nếu không gọi được thì anh sẽ tới thẳng nhà họ Đường tìm cô.

Tô Khiết thầm thở dài, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, khi chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ khác thường mới định lên tiếng: “…”

“Em đang ở đâu?” Chỉ là cô còn chưa nói, giọng Nguyễn Hạo Thần đã vang lên, trong giọng nói rõ ràng có chút vội vã.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Khiết hơi giật mình, đột nhiên anh gọi cho cô lại còn nói bằng giọng điệu này, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Không phải là anh biết gì rồi chứ?

Lễ nào Nguyễn Bạc Vệ đã nói với anh?
Chương 1493
Nhưng chắc chắn kết quả không có nhanh được như thế, trước khi có kết quả, chắc Nguyễn Bạc Vệ sẽ không nói cho người khác.
Càng sẽ không nói cho Nguyễn Hạo Thần!
“Em đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần không nghe thấy câu trả lời của cô, lại hỏi lại.
“Em đang… Tô Khiết do dự, đang nghĩ có nên nói dối anh rằng cô đang ở nhà họ Đường hay không.
“Đừng nói với anh em đang ở nhà họ Đường, anh biết em không ở đó.” Chỉ là cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại Nguyễn Hạo Thần đã nhanh chóng nói thêm một câu.
Tô Khiết: ”….
Qua đường dây điện thoại mà anh cũng biết cô đang nghĩ gì?
Bây giờ anh còn hơn cả nhà tâm lý học là cô.
Còn nữa, sao anh biết cô đang không ở nhà họ Đường? Lễ nào anh đến nhà họ Đường rồi?!
“Em đang ở đâu? Em đi đâu rồi?” Nguyễn Hạo Thần không thấy cô trả lời, trong giọng nói dường như thoáng có thêm một vài cảm xúc khác.
“Anh tìm em có chuyện gì không?” Tô Khiết thở ra, hít vào để giữ cho mình bình tĩnh, cô muốn biết tại sao Nguyễn Hạo Thần lại sốt ruột muốn tìm cô như vậy.
Lúc trước là thư ký Lưu đưa cô về, theo lý mà nói lúc này Nguyễn Hạo Thần sẽ không gọi cho cô, vì nếu không phải Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên hẹn ra ngoài thì lúc này cô sẽ đang ngủ ở nhà họ Đường.
Khi cô ngủ, Nguyễn Hạo Thần sẽ không gọi cho cô.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Trong lòng Tô Khiết có chuyện nên luôn suy nghĩ nhiều hơn.
“Tô Khiết, em giấu anh đi làm chuyện gì rồi?” Đầu bên kia điện thoại, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, giọng anh có vẻ hơi trâm xuống.
Khi Tô Khiết nghe thấy câu này, người cô rõ ràng cứng đờ, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.
Câu này của anh có ý gì? Hơn nữa giọng điệu anh cũng không đúng lắm…
Anh thật sự biết rồi sao? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Khiết biết chuyện này trước mắt chỉ có cô và Nguyễn Bạc Vệ biết.
“Em có thể giấu anh làm gì?” Tô Khiết thâm thở ra, hỏi dò một câu.
“Tô Khiết, không phải em thật sự đã làm chuyện gì giấu anh đấy chứ?” Đầu bên kia, Nguyễn Hạo Thần sững sờ, sao anh lại thấy giọng cô hơi chột dạ.
Không phải đã thật sự giấu anh làm chuyện gì rồi chứ?
Nghe câu này của anh, Tô Khiết thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra anh vẫn chưa biết, thì ra vừa nãy anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
“Em giấu anh đi hẹn hò với người đàn ông khác đấy, anh tin không” Bây giờ Tô Khiết không muốn để anh biết cô đi gặp Nguyễn Bạc Vệ, cô sợ anh tiếp tục hỏi nên cố ý nói nửa đùa nửa thật.
“Em có thể thử…” Quả nhiên câu này của cô đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần, nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi rõ ràng, khoé môi cô hơi cong lên.
Anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy, cô vẫn luôn biết điều này nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại yêu sự ngang ngược này của anh.
Chương 1494
“Ở đâu? Anh đi tìm em.” Nguyễn Hạo Thần không tin câu này của cô nhưng anh muốn gặp cô ngay lúc này, ngay lập tức.
“Em mệt rồi, em muốn về nhà ngủ.” Tô Khiết nghe anh nói muốn tới tìm cô thì vô thức từ chối, cô biết trạng thái của mình lúc này không tiện gặp anh.
Cô sợ cô không tự chủ được, để lộ ra điều khác thường bị anh phát hiện.
Qua điện thoại có lẽ còn có thể lấn lướt, nếu gặp mặt cô thật sự không dám đảm bảo.
Đôi lúc mắt nhìn của Nguyễn Hạo Thần còn hơn cả cô.
Trước khi có kết quả, cô không thể để anh biết chuyện này được.
Mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy khả năng cô là con gái Nguyễn Bạc Vệ không lớn, nhưng lỡ như?
Lỡ như cô thật sự là con gái Nguyễn Bạc Vệ thì sao?
Lỡ như là thật, cô định không để Nguyễn Hạo Thần biết cho nên bây giờ cô phải giấu anh.
Cho nên bây giờ không thể gặp nhau.
“Anh đưa em về nhà ngủ chung.” Nguyễn Hạo Thần không biết tâm trạng cô lúc này, nghe cô nói vậy, khoé môi không khỏi nhếch lên.
Anh bảo cô đi trước là để tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bây giờ anh cũng định về nhà, vậy thì đi cùng luôn, dù sao ngày đó khi anh bị trúng thuốc, hai người cũng đã lại ở bên nhau rôi.
“Đừng mà, ngủ cùng anh sẽ càng mệt hơn.” Lời từ chối lân này của Tô Khiết càng hợp lý hơn, cho nên cô cũng tự nhiên hơn nhiều.
“Khiết Khiết, em nghĩ gì vậy, anh có nói sẽ làm gì sao?” Nguyễn Hạo Thần nghe cô nói thế thì bật cười.
Tô Khiết: ”…”
“Ngoan. Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đi đón em.” Giọng Nguyễn Hạo Thần cực kỳ dịu dàng, mang theo chút dỗ dành.
“Em gân đến nhà họ Đường rồi, anh mau về nghỉ ngơi, cả đêm qua anh không nghỉ rồi.” Mắt Tô Khiết loé lên, thật ra cô vừa mới ra khỏi khách sạn không bao lâu, về đến nhà họ Đường cũng mất một thời gian rất dài.
“Anh đợi em ở cửa nhà họ Đường.” Nguyễn Hạo Thần không chấp nhận lời từ chối của cô, cũng không chấp nhận bất cứ lý do nào, anh muốn gặp cô, rất muốn.
“Anh đang ở ngoài cửa nhà họ Đường?” Tô Khiết giật mình, giọng nói không khỏi cao lên vài tone.
“Sắp đến rồi, sao thế?” Thấy cô đột ngột cao giọng, mắt Nguyễn Hạo Thần hơi loé lên, phản ứng này của cô là sao?
Anh ta ở bên ngoài nhà họ Đường có cần kinh ngạc như vậy không? Đây không phải là lần đầu tiên.
“Nguyễn Hạo Thần, đừng đến đó. Em không về nhanh như vậy, mau về trước nghỉ ngơi đi.” Tô Khiết lại thâm thở dài, cô thừa nhận lúc này cô có chút sợ hãi khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần.
Cô thật sự rất sợ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện.
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Nguyễn Hạo Thần hai mắt híp lại một chút, người phụ nữ này hôm nay không ổn, lẽ nào đang không muốn gặp anh sao?
“Tô Khiết, em đã đồng ý về nhà ngủ, nhưng cuối cùng em lại bảo thư ký Lưu đi, cả vệ sĩ, vụng trộm bỏ đi. Em nên giải thích chuyện này với anh trước hay không.”
Nguyễn Hạo Thần không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mối liên hệ của những thứ này quả thực rất kỳ lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom