Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209 Cớ gì phải nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy?
“Phó tổng giám đốc Tô tới trao đổi chuyện hợp tác với dáng vẻ rất kiêu ngạo nha, rất hợp ý tôi!”
Tô Thanh Anh không thèm để ý tới đám người này. Suốt cả quá trình, ánh mắt cô đều nhìn về phía tổng giám đốc Hoa đang uống rượu một mình. Vị tổng giám đốc Hoa này lời nói dáng dấp tuấn tú lịch sự. Tuy ông ta đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn còn dáng vẻ ôn nhu nho nhã.
vietwriter.vn
Lúc này, cô mới chú ý đến trong cả đám người như vậy, cũng chỉ có vị tổng giám đốc Hoa này không có mấy thứ bụng bia kia.
Ông ta cũng liếc nhìn Tô Thanh Anh, cuối cùng lại đứng dậy.
“Các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với Phó tổng giám đốc Tô, lát nữa sẽ quay lại uống tiếp với mọi người.”
Ngay lập tức có một người chặn đường đi của tổng giám đốc Hoa, vẻ mặt đó đừng nói đến có bao nhiêu thiếu đánh.
“Chú Hoa, cứ thể bỏ chúng tôi lại rồi bỏ đi, hình như có chút không hợp với phép lịch sự lắm nhỉ. Hơn nữa, chú còn muốn tiếp tục hợp tác với mấy người chúng tôi nữa không đây?
vietwriter.vn
Phó tổng giám đốc Tô này cũng không phải người mới. Vì thế có chuyện gì thì chúng ta trao đổi ở đây đi, không cần thiết phải tránh mặt. Nếu không sẽ làm rạn nứt tình cảm, đúng không?
Hơn nữa nói không chừng chúng tôi cũng có hứng thú muốn hợp tác với Phó tổng giám đốc Tô này đấy?”
Tô Thanh Anh hơi nhướng mày, đây là muốn gây chuyện hả?
Nhắc tới gây gổ, thì Tô Thanh Anh cô chưa bao giờ chịu thua thiệt!
“Không phải đầu, anh Hoàng, tôi đây thật sự có chút chuyện gấp, vì vậy mong anh thứ lỗi cho”
“Nếu đã như vậy thì cũng không phải thằng anh này không nể mặt chú. Chỉ cần Phó tổng giám đốc Tô uống ly rượu này, mấy anh em chúng tôi sẽ để hai người đi nói chuyện, thế nào?”
“Chuyện này vẫn phải xem ý của Phó tổng giám đốc Tô đã, người ta là con gái, cũng không nên ép uống rượu, đúng không?”
.
Tô Thanh Anh không nói gì, cô vẫn có chút đánh giá cao những lời vị tổng giám đốc Hoa này nói. Ít nhất ông ta không phải loại doanh nhân vì lợi ích của mình mà làm khó người khác.
Rất nhiều người đều nói, từ trước đến nay người làm ăn luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, đáng tiếc đằng sau những trường hợp đó vẫn có chung mục đích.
“Chú Hoa, như thế là chú không đúng rồi. Chú còn chưa hỏi Phó tổng giám đốc Tô người ta có bằng lòng uống hay không thì chú đã từ chối thay cô ấy rồi, làm thế không được.
Nếu chú không bằng lòng, vậy tôi thay mặt chú hỏi Phó tổng giám đốc Tô. Cô có bằng lòng uống ly rượu này không?”
Tô Thanh Anh mỉm cười: “Vị tổng giám đốc này, tôi đến để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hoa, chứ không phải bàn với ông. Vì thế ông có không có ý tốt muốn ngăn cản việc hợp tác của chúng tôi ư? Hay là ông đang lo lắng việc hợp tác giữa Tập đoàn DN chúng tôi với tổng giám đốc Hoa sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Không phát triển theo kịch bản mà chính ông đã tạo ra, đúng không?”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người im lặng một hồi, họ đổ dồn ánh mắt về lên khuôn mặt của Tô Thanh Anh.
Hoa Hữu Lân nhíu chặt mày, ông ta cảm thấy câu nói của Tô Thanh Anh có ý vị sâu xa, có phải cô đã biết chuyện gì đó rồi không.
“Phó tổng giám đốc Tô nói vậy là có ý gì? Đừng phá hoại tình cảm giữa anh em chúng tôi chứ? Nếu Phó tổng giám đốc Tô mượn cớ này, không muốn hợp tác với chủ Hoa của chúng tôi thì cô cứ nói thẳng.
Cớ gì phải nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy? Tình cảm giữa chúng tôi và chú Hoa đây ra sao, một con nhóc như cô đừng có mà ăn nói linh tinh”
“Nếu đã thế, vị tổng giám đốc này ông giải thích nhiều như vậy để làm gì? Công ty của tổng giám đốc Hoa xảy ra một số chuyện. Vậy sao các ông là anh em của ông ấy lại không chịu đầu tư vào? Ngược lại còn kéo tổng giám đốc Hoa ra ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, các ông có thấy nên không?
Đây chỉ là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, Tô Thanh Anh tối đến đây là để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hoa. Nhưng tại sao ông lại tìm mọi cách để ngăn cản? Đây chẳng phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều sáng tỏ đấy ư?”
Hoa Hữu Lân cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Thanh Anh. Vì thế công ty của ông ta xảy ra vấn đề rất có thể là do đám người này giở trò quỷ?
Sắc mặt ông ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Các vị, tôi và Phó tổng giám đốc Tô còn bận chuyện công việc, không ở lại với mọi người được.”
Tô Thanh Anh không thèm để ý tới đám người này. Suốt cả quá trình, ánh mắt cô đều nhìn về phía tổng giám đốc Hoa đang uống rượu một mình. Vị tổng giám đốc Hoa này lời nói dáng dấp tuấn tú lịch sự. Tuy ông ta đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn còn dáng vẻ ôn nhu nho nhã.
vietwriter.vn
Lúc này, cô mới chú ý đến trong cả đám người như vậy, cũng chỉ có vị tổng giám đốc Hoa này không có mấy thứ bụng bia kia.
Ông ta cũng liếc nhìn Tô Thanh Anh, cuối cùng lại đứng dậy.
“Các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với Phó tổng giám đốc Tô, lát nữa sẽ quay lại uống tiếp với mọi người.”
Ngay lập tức có một người chặn đường đi của tổng giám đốc Hoa, vẻ mặt đó đừng nói đến có bao nhiêu thiếu đánh.
“Chú Hoa, cứ thể bỏ chúng tôi lại rồi bỏ đi, hình như có chút không hợp với phép lịch sự lắm nhỉ. Hơn nữa, chú còn muốn tiếp tục hợp tác với mấy người chúng tôi nữa không đây?
vietwriter.vn
Phó tổng giám đốc Tô này cũng không phải người mới. Vì thế có chuyện gì thì chúng ta trao đổi ở đây đi, không cần thiết phải tránh mặt. Nếu không sẽ làm rạn nứt tình cảm, đúng không?
Hơn nữa nói không chừng chúng tôi cũng có hứng thú muốn hợp tác với Phó tổng giám đốc Tô này đấy?”
Tô Thanh Anh hơi nhướng mày, đây là muốn gây chuyện hả?
Nhắc tới gây gổ, thì Tô Thanh Anh cô chưa bao giờ chịu thua thiệt!
“Không phải đầu, anh Hoàng, tôi đây thật sự có chút chuyện gấp, vì vậy mong anh thứ lỗi cho”
“Nếu đã như vậy thì cũng không phải thằng anh này không nể mặt chú. Chỉ cần Phó tổng giám đốc Tô uống ly rượu này, mấy anh em chúng tôi sẽ để hai người đi nói chuyện, thế nào?”
“Chuyện này vẫn phải xem ý của Phó tổng giám đốc Tô đã, người ta là con gái, cũng không nên ép uống rượu, đúng không?”
.
Tô Thanh Anh không nói gì, cô vẫn có chút đánh giá cao những lời vị tổng giám đốc Hoa này nói. Ít nhất ông ta không phải loại doanh nhân vì lợi ích của mình mà làm khó người khác.
Rất nhiều người đều nói, từ trước đến nay người làm ăn luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, đáng tiếc đằng sau những trường hợp đó vẫn có chung mục đích.
“Chú Hoa, như thế là chú không đúng rồi. Chú còn chưa hỏi Phó tổng giám đốc Tô người ta có bằng lòng uống hay không thì chú đã từ chối thay cô ấy rồi, làm thế không được.
Nếu chú không bằng lòng, vậy tôi thay mặt chú hỏi Phó tổng giám đốc Tô. Cô có bằng lòng uống ly rượu này không?”
Tô Thanh Anh mỉm cười: “Vị tổng giám đốc này, tôi đến để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hoa, chứ không phải bàn với ông. Vì thế ông có không có ý tốt muốn ngăn cản việc hợp tác của chúng tôi ư? Hay là ông đang lo lắng việc hợp tác giữa Tập đoàn DN chúng tôi với tổng giám đốc Hoa sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Không phát triển theo kịch bản mà chính ông đã tạo ra, đúng không?”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người im lặng một hồi, họ đổ dồn ánh mắt về lên khuôn mặt của Tô Thanh Anh.
Hoa Hữu Lân nhíu chặt mày, ông ta cảm thấy câu nói của Tô Thanh Anh có ý vị sâu xa, có phải cô đã biết chuyện gì đó rồi không.
“Phó tổng giám đốc Tô nói vậy là có ý gì? Đừng phá hoại tình cảm giữa anh em chúng tôi chứ? Nếu Phó tổng giám đốc Tô mượn cớ này, không muốn hợp tác với chủ Hoa của chúng tôi thì cô cứ nói thẳng.
Cớ gì phải nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy? Tình cảm giữa chúng tôi và chú Hoa đây ra sao, một con nhóc như cô đừng có mà ăn nói linh tinh”
“Nếu đã thế, vị tổng giám đốc này ông giải thích nhiều như vậy để làm gì? Công ty của tổng giám đốc Hoa xảy ra một số chuyện. Vậy sao các ông là anh em của ông ấy lại không chịu đầu tư vào? Ngược lại còn kéo tổng giám đốc Hoa ra ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, các ông có thấy nên không?
Đây chỉ là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, Tô Thanh Anh tối đến đây là để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hoa. Nhưng tại sao ông lại tìm mọi cách để ngăn cản? Đây chẳng phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều sáng tỏ đấy ư?”
Hoa Hữu Lân cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Thanh Anh. Vì thế công ty của ông ta xảy ra vấn đề rất có thể là do đám người này giở trò quỷ?
Sắc mặt ông ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Các vị, tôi và Phó tổng giám đốc Tô còn bận chuyện công việc, không ở lại với mọi người được.”