Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211 “Cố gắng tối đa hóa lợi nhuận!”
So sánh lên, công tác thẩm duyệt của Tập đoàn Nguyễn Thị nghiêm ngặt hơn. Vì vậy Tô Thanh Anh nói người của họ ngu ngốc nhiều tiền, chẳng qua cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Mọi người đều đã chứng kiến năng lực của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không làm sao Tập đoàn Nguyễn Thị có thể phát triển tốt như vậy. Cấp dưới của người ta ai cũng đều là nhân tài ưu tú, ngoại trừ Lâm Tiêu!
Hiệu suất làm việc cao, chất lượng cũng rất cao, tuyển dụng vô cùng quy củ.
vietwriter.vn
Hoa Hữu Lân nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thanh Anh. Ông ta đã biết làm như vậy sẽ không kéo dài được chuyện hợp tác với Tập đoàn DN này từ lâu. Nếu ông ta không kéo được chuyện kinh doanh, thì có lẽ công ty của mình thực sự sẽ phá sản.
Nếu những lời Tô Thanh Anh nói là sự thật, sao đám người đó có thể bỏ qua cơ hội mua lại công ty của ông ta chứ?
Chẳng trách ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chuyện kinh doanh thường xuyên bị cướp khiến cho cổ phiếu của công ty lao dốc. Hóa ra đám người này đã lên kế hoạch từ lâu, ông ta đúng thật là không đề phòng người quen.
Ông ta đều coi đám người đó như anh em bạn bè, kết quả thì sao? Đám người đó đã đối xử với mình như thế nào?
vietwriter.vn
Tất cả đều muốn cướp công ty của ông ta bỏ vào túi của mình. Nếu không phải Tô Thanh Anh nói ra, Hoa Hữu Lân còn thật sự không hề nghi ngờ.
Người ta thường nói không biết bộ mặt thật của nhau, chỉ vì bản thân ở trong đó!
Câu nói này rất đúng!
Bởi vì mình ở bên trong, vì thế không thể nhìn ra sự giả dối của đám người này, nhưng người ngoài vừa liếc mắt đã nhận ra.
Thư Khả Như không hiểu đi theo sau Tô Thanh Anh rồi hỏi: “Tiểu Anh, chúng ta cứ thế từ bỏ dự án này sao? Sớm biết vị tổng giám đốc Hoa này là người như vậy, chúng ta đã không cần chạy đến đây một chuyến vô ích.”
Tô Thanh Anh mỉm cười: “Yên tâm đi, chắc chắn chuyến đi này sẽ không khiến cậu đi vô ích đầu, cậu cứ nhìn là được, cậu đếm ngược ba, hai, một đi.”
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh với vẻ mặt mơ hồ, đây là cách làm gì vậy? Lẽ nào cứ đếm ngược từ một đến ba là người ta sẽ đến cầu xin hợp tác sao?
“Ba, hai, một!”
“Phó tổng giám đốc Tô, xin chờ một chút!”
Thư Khả Như nghe thấy giọng nói của Hoa Hữu Lân không dám tin quay đầu lại. Ông ta thực sự đuổi theo, thế này cũng quá trâu bò rồi.
“Tiểu Anh, thật sự đuổi theo kìa!”
Tô Thanh Anh mỉm cười rồi gật đầu.
“Điểm yếu của người làm ăn chúng ta là gì?”
“Cố gắng tối đa hóa lợi nhuận!”
Tô Thanh Anh đưa tay ra và vỗ vai cô ấy, đúng là trẻ con dễ dạy.
Thư Khả Như cũng đột nhiên hiểu ra, danh tiếng công ty của Hoa Hữu Lân vẫn rất tốt. Chẳng qua vì đám người kia tranh cướp việc kinh doanh của ông ta, nếu không cũng sẽ không đến nông nỗi này.
Tập đoàn Hoa Duyệt là một công ty có quy mô tầm trung. Cho dù họ có bị cướp một vài chuyện kinh doanh, thì vẫn còn có những khách hàng cũ. Vì thế Hoa Hữu Lân mới có thể duy trì được cho đến tận bây giờ.
Và những người đó đang dây dưa kéo dài thời gian với Hoa Hữu Lân cùng Tập đoàn Hoa Duyệt. Không bao lâu nữa, cổ phiếu của tập đoàn này chắc chắn sẽ lao dốc không phanh, đến lúc đó chính là thời cơ tốt để thu mua.
Tuy nhiên, trong quá trình này chỉ cần có công ty nào hợp tác, Tập đoàn Hoa Duyệt vẫn sẽ có cơ hội xoay chuyển. Chỉ cần có hợp tác đầu tư thì tập đoàn của họ hồi sinh cũng là chuyện sớm muộn, thậm chí cổ phiếu cũng sẽ từ từ khôi phục.
“Tổng giám đốc Hoa, không biết còn có chuyện gì nữa? Tôi còn có việc phải làm.”
“Là thế này phó tổng giám đốc Tô, tôi hy vọng chúng ta có thể bàn bạc chi tiết hơn về việc hợp tác. Tôi nhất định sẽ đưa ra cách báo đáp tốt nhất cho Phó tổng giám đốc Tô.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh lại thấy hứng thú.
Cô nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
“Không biết Tổng giám đốc Hoa muốn dùng cách gì?
Mọi người đều đã chứng kiến năng lực của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không làm sao Tập đoàn Nguyễn Thị có thể phát triển tốt như vậy. Cấp dưới của người ta ai cũng đều là nhân tài ưu tú, ngoại trừ Lâm Tiêu!
Hiệu suất làm việc cao, chất lượng cũng rất cao, tuyển dụng vô cùng quy củ.
vietwriter.vn
Hoa Hữu Lân nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thanh Anh. Ông ta đã biết làm như vậy sẽ không kéo dài được chuyện hợp tác với Tập đoàn DN này từ lâu. Nếu ông ta không kéo được chuyện kinh doanh, thì có lẽ công ty của mình thực sự sẽ phá sản.
Nếu những lời Tô Thanh Anh nói là sự thật, sao đám người đó có thể bỏ qua cơ hội mua lại công ty của ông ta chứ?
Chẳng trách ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chuyện kinh doanh thường xuyên bị cướp khiến cho cổ phiếu của công ty lao dốc. Hóa ra đám người này đã lên kế hoạch từ lâu, ông ta đúng thật là không đề phòng người quen.
Ông ta đều coi đám người đó như anh em bạn bè, kết quả thì sao? Đám người đó đã đối xử với mình như thế nào?
vietwriter.vn
Tất cả đều muốn cướp công ty của ông ta bỏ vào túi của mình. Nếu không phải Tô Thanh Anh nói ra, Hoa Hữu Lân còn thật sự không hề nghi ngờ.
Người ta thường nói không biết bộ mặt thật của nhau, chỉ vì bản thân ở trong đó!
Câu nói này rất đúng!
Bởi vì mình ở bên trong, vì thế không thể nhìn ra sự giả dối của đám người này, nhưng người ngoài vừa liếc mắt đã nhận ra.
Thư Khả Như không hiểu đi theo sau Tô Thanh Anh rồi hỏi: “Tiểu Anh, chúng ta cứ thế từ bỏ dự án này sao? Sớm biết vị tổng giám đốc Hoa này là người như vậy, chúng ta đã không cần chạy đến đây một chuyến vô ích.”
Tô Thanh Anh mỉm cười: “Yên tâm đi, chắc chắn chuyến đi này sẽ không khiến cậu đi vô ích đầu, cậu cứ nhìn là được, cậu đếm ngược ba, hai, một đi.”
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh với vẻ mặt mơ hồ, đây là cách làm gì vậy? Lẽ nào cứ đếm ngược từ một đến ba là người ta sẽ đến cầu xin hợp tác sao?
“Ba, hai, một!”
“Phó tổng giám đốc Tô, xin chờ một chút!”
Thư Khả Như nghe thấy giọng nói của Hoa Hữu Lân không dám tin quay đầu lại. Ông ta thực sự đuổi theo, thế này cũng quá trâu bò rồi.
“Tiểu Anh, thật sự đuổi theo kìa!”
Tô Thanh Anh mỉm cười rồi gật đầu.
“Điểm yếu của người làm ăn chúng ta là gì?”
“Cố gắng tối đa hóa lợi nhuận!”
Tô Thanh Anh đưa tay ra và vỗ vai cô ấy, đúng là trẻ con dễ dạy.
Thư Khả Như cũng đột nhiên hiểu ra, danh tiếng công ty của Hoa Hữu Lân vẫn rất tốt. Chẳng qua vì đám người kia tranh cướp việc kinh doanh của ông ta, nếu không cũng sẽ không đến nông nỗi này.
Tập đoàn Hoa Duyệt là một công ty có quy mô tầm trung. Cho dù họ có bị cướp một vài chuyện kinh doanh, thì vẫn còn có những khách hàng cũ. Vì thế Hoa Hữu Lân mới có thể duy trì được cho đến tận bây giờ.
Và những người đó đang dây dưa kéo dài thời gian với Hoa Hữu Lân cùng Tập đoàn Hoa Duyệt. Không bao lâu nữa, cổ phiếu của tập đoàn này chắc chắn sẽ lao dốc không phanh, đến lúc đó chính là thời cơ tốt để thu mua.
Tuy nhiên, trong quá trình này chỉ cần có công ty nào hợp tác, Tập đoàn Hoa Duyệt vẫn sẽ có cơ hội xoay chuyển. Chỉ cần có hợp tác đầu tư thì tập đoàn của họ hồi sinh cũng là chuyện sớm muộn, thậm chí cổ phiếu cũng sẽ từ từ khôi phục.
“Tổng giám đốc Hoa, không biết còn có chuyện gì nữa? Tôi còn có việc phải làm.”
“Là thế này phó tổng giám đốc Tô, tôi hy vọng chúng ta có thể bàn bạc chi tiết hơn về việc hợp tác. Tôi nhất định sẽ đưa ra cách báo đáp tốt nhất cho Phó tổng giám đốc Tô.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh lại thấy hứng thú.
Cô nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
“Không biết Tổng giám đốc Hoa muốn dùng cách gì?
Bình luận facebook