Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 May là cô được người cứu!
Tô Cảnh Nhạc thật sự đã quá đói cho nên không thèm để ý hình tượng liền bắt đầu ăn uống, đã tám tiếng đồng hồ rồi cậu chưa ăn uống gì. Huống gì ở trước mặt người ngoài mà còn cần hình tượng làm gì chứ?
Cậu chỉ cần lịch sự đáng yêu trước mặt mommy là đủ rồi!
Sau khi Tôn Tử Phàm nói chuyện điện thoại xong quay về, nhìn thấy trong phòng không có ai, anh ta không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Chẳng lẽ thằng bé này chạy vào nhà vệ sinh rồi à?
Anh ta đợi một hồi lâu, đồ ăn cũng đã đem lên nhưng Tô Cảnh Nhạc vẫn chưa trở về.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?
Anh ta gọi điện thoại cho cậu nhưng chẳng có ai nghe máy.
Trong lòng anh ta bắt đầu có cảm giác bất an, nếu thằng bé này xảy ra chuyện thì Tiểu Khiết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta. Nhớ đến sự thay đổi của Tiểu Khiết, anh ta lập tức rùng mình.
Anh ta xông ra ngoài ngay, vừa lúc bắt gặp một nhân viên phục vụ.
“Gọi quản lý của các anh đến giúp tôi!”
“Xin hỏi anh, có chuyện gì vậy ạ?”
“Con tôi không thấy đâu nữa có tính là có chuyện không?”
Tôn Tử Phàm lạnh mặt, đúng là không có mắt nhìn, bộ không thấy anh ta đang rất tức giận hay sao?
Nhân viên phục vụ nghe thế thì đáp lời: “Thưa anh, xin anh chờ một lúc, tôi lập tức đi gọi quản lý đến.”
“Không cần đâu, camera an ninh của các người.”
Dường như nghĩ đến gì đó, anh ta nói: “Chờ đã, không cần đâu, tôi tự mình giải quyết.”
Nhìn theo bóng lưng của Tôn Tử Phàm, nhân viên phục vụ khó hiểu, không thấy con đâu nữa mà không lo lắng nóng vội gì à?
Quay trở vào phòng bao, Tôn Tử Phàm lập tức lấy điện thoại di động ra, sau khi nhập vào địa điểm thì trên màn hình bắt đầu có sự thay đổi.
Anh ta tiếp tục ấn mở khung camera giám sát ở tầng này, khi thấy Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần chạm mặt nhau, trong lòng anh ta bỗng dưng nhói lên.
Nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Tô Cảnh Nhạc, anh ta nheo mắt nhìn, có phải thằng bé đã biết gì rồi không.
Nếu không sao thằng bé lại chủ động tiếp cận Nguyễn Hạo Thần?
Thằng bé này sẽ không tùy tiện để người lạ bế mình.
Hiện giờ bất kể lý do là gì đi nữa, trước hết anh ta phải đi cướp người lại rồi nói, sau khi trở về thì hỏi cho rõ ràng là được.
Anh ta đi đến chỗ phòng bao của Nguyễn Hạo Thần, nhấc chân, đá cửa!
“Ầm!”
Anh ta vác bộ mặt hầm hầm đi vào.
Nguyễn Hạo Thần vừa trông thấy người vào là Tôn Tử Phàm, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
"Chậc chậc, Tổng giám đốc Nguyễn thật là hăng hái. Sao anh còn chưa kết hôn với cô Phương quý giá của anh đi?".
Gương mặt Tôn Tử Phàm đầy trào phúng. Sau khi anh ta xử lý xong công việc quay về thì lại nghe được tin Tiểu Khiết rơi xuống biển.
Anh ta tựa như phát điên tìm kiếm khắp nơi, còn nghe được chính Nguyễn Hạo Thần nổ súng bắn Tiểu Khiết, là anh ta tự tay hại chết Tiểu Khiết!
May là cô được người cứu!
Nếu không phải người đàn ông Mỹ kia nói tin này với anh ta thì anh ta còn đang canh giữ ở bờ biển không về, tiếp tục cho người tìm kiếm tung tích của CÔ.
Tiểu Khiết lương thiện như vậy, sao ông trời lại bạc đãi cô được?
Nghĩ đến đây, khí lạnh tản ra từ gương mặt tuấn tú của Tôn Tử Phàm càng thêm dày đặc.
Năm năm trước, Nguyễn Hạo Thần chẳng những tự tay hại chết con của mình còn tự tay đẩy Tiểu Khiết vào địa ngục. Nếu có thể, anh ta muốn Nguyễn Hạo Thần chết muôn vạn lần cũng không đủ.
Thấy đôi nam nữ để tiện này là anh ta không nhịn được tức giận!
"Tô Cảnh Nhạc, còn không đi hay sao?"
Nghe Tôn Tử Phàm gọi tên mình, cơ thể nho nhỏ của Tô Cảnh Nhạc hơi run lên. Mỗi lần bố gọi tên đầy đủ của cậu nhóc chứng tỏ đang giận lắm rồi.
"Daddy."
Tô Cảnh Nhạc nhảy khỏi ghế: "Cảm ơn chú dì đã chiêu đãi, Daddy con đến đón con rồi, con đi trước đây ạ."
Nghe đứa nhỏ này gọi Tôn Tử Phàm là Daddy, đáy lòng Nguyễn Hạo Thần không hiểu sao lại sinh ra khó chịu.
Cậu chỉ cần lịch sự đáng yêu trước mặt mommy là đủ rồi!
Sau khi Tôn Tử Phàm nói chuyện điện thoại xong quay về, nhìn thấy trong phòng không có ai, anh ta không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Chẳng lẽ thằng bé này chạy vào nhà vệ sinh rồi à?
Anh ta đợi một hồi lâu, đồ ăn cũng đã đem lên nhưng Tô Cảnh Nhạc vẫn chưa trở về.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?
Anh ta gọi điện thoại cho cậu nhưng chẳng có ai nghe máy.
Trong lòng anh ta bắt đầu có cảm giác bất an, nếu thằng bé này xảy ra chuyện thì Tiểu Khiết sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta. Nhớ đến sự thay đổi của Tiểu Khiết, anh ta lập tức rùng mình.
Anh ta xông ra ngoài ngay, vừa lúc bắt gặp một nhân viên phục vụ.
“Gọi quản lý của các anh đến giúp tôi!”
“Xin hỏi anh, có chuyện gì vậy ạ?”
“Con tôi không thấy đâu nữa có tính là có chuyện không?”
Tôn Tử Phàm lạnh mặt, đúng là không có mắt nhìn, bộ không thấy anh ta đang rất tức giận hay sao?
Nhân viên phục vụ nghe thế thì đáp lời: “Thưa anh, xin anh chờ một lúc, tôi lập tức đi gọi quản lý đến.”
“Không cần đâu, camera an ninh của các người.”
Dường như nghĩ đến gì đó, anh ta nói: “Chờ đã, không cần đâu, tôi tự mình giải quyết.”
Nhìn theo bóng lưng của Tôn Tử Phàm, nhân viên phục vụ khó hiểu, không thấy con đâu nữa mà không lo lắng nóng vội gì à?
Quay trở vào phòng bao, Tôn Tử Phàm lập tức lấy điện thoại di động ra, sau khi nhập vào địa điểm thì trên màn hình bắt đầu có sự thay đổi.
Anh ta tiếp tục ấn mở khung camera giám sát ở tầng này, khi thấy Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần chạm mặt nhau, trong lòng anh ta bỗng dưng nhói lên.
Nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Tô Cảnh Nhạc, anh ta nheo mắt nhìn, có phải thằng bé đã biết gì rồi không.
Nếu không sao thằng bé lại chủ động tiếp cận Nguyễn Hạo Thần?
Thằng bé này sẽ không tùy tiện để người lạ bế mình.
Hiện giờ bất kể lý do là gì đi nữa, trước hết anh ta phải đi cướp người lại rồi nói, sau khi trở về thì hỏi cho rõ ràng là được.
Anh ta đi đến chỗ phòng bao của Nguyễn Hạo Thần, nhấc chân, đá cửa!
“Ầm!”
Anh ta vác bộ mặt hầm hầm đi vào.
Nguyễn Hạo Thần vừa trông thấy người vào là Tôn Tử Phàm, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
"Chậc chậc, Tổng giám đốc Nguyễn thật là hăng hái. Sao anh còn chưa kết hôn với cô Phương quý giá của anh đi?".
Gương mặt Tôn Tử Phàm đầy trào phúng. Sau khi anh ta xử lý xong công việc quay về thì lại nghe được tin Tiểu Khiết rơi xuống biển.
Anh ta tựa như phát điên tìm kiếm khắp nơi, còn nghe được chính Nguyễn Hạo Thần nổ súng bắn Tiểu Khiết, là anh ta tự tay hại chết Tiểu Khiết!
May là cô được người cứu!
Nếu không phải người đàn ông Mỹ kia nói tin này với anh ta thì anh ta còn đang canh giữ ở bờ biển không về, tiếp tục cho người tìm kiếm tung tích của CÔ.
Tiểu Khiết lương thiện như vậy, sao ông trời lại bạc đãi cô được?
Nghĩ đến đây, khí lạnh tản ra từ gương mặt tuấn tú của Tôn Tử Phàm càng thêm dày đặc.
Năm năm trước, Nguyễn Hạo Thần chẳng những tự tay hại chết con của mình còn tự tay đẩy Tiểu Khiết vào địa ngục. Nếu có thể, anh ta muốn Nguyễn Hạo Thần chết muôn vạn lần cũng không đủ.
Thấy đôi nam nữ để tiện này là anh ta không nhịn được tức giận!
"Tô Cảnh Nhạc, còn không đi hay sao?"
Nghe Tôn Tử Phàm gọi tên mình, cơ thể nho nhỏ của Tô Cảnh Nhạc hơi run lên. Mỗi lần bố gọi tên đầy đủ của cậu nhóc chứng tỏ đang giận lắm rồi.
"Daddy."
Tô Cảnh Nhạc nhảy khỏi ghế: "Cảm ơn chú dì đã chiêu đãi, Daddy con đến đón con rồi, con đi trước đây ạ."
Nghe đứa nhỏ này gọi Tôn Tử Phàm là Daddy, đáy lòng Nguyễn Hạo Thần không hiểu sao lại sinh ra khó chịu.
Bình luận facebook