Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 Thật sự rất sợ!
Sao anh chưa nghe nói Tôn Tử Phàm cưới vợ hồi nào? Đối tượng kết hôn của anh ta là ai?
Tôn Tử Phàm nắm cổ áo của bé nhấc lên như tha gà con vậy. Mà di động trong tay anh ta chợt vang lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh ta vô thức nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần.
"Alo, Tiểu Anh? Ừ, thằng bé đang ở cùng anh, không cần lo. Em còn sợ anh không chăm sóc tốt cho nó hay sao?"
"Có phải mẹ gọi không ạ? Cho con nói chuyện với mẹ đi!"
Tôn Tử Phàm dẫn bé ra khỏi phòng bao rồi mới đưa điện thoại cho bé.
"Mẹ, mẹ ơi. Cục cưng của mẹ này!"
"Ừ, bé cưng có nghe lời bố Tôn Tử Phàm không thế? Có nghịch ngợm không?"
Tiếng nói từ bên kia điện thoại hơi khàn, nhưng sự dịu dàng trong giọng nói này khiến người ta say mê...
Tôn Tử Phàm liếc gương mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc, thật sự rất nghịch ngợm.
"Mẹ yên tâm, con sẽ không gây phiền phức cho Daddy đâu. Con sẽ làm cục cứng ngoan nhất!"
Tôn Tử Phàm: "..."
Tin con mới lạ!
Làm cục cưng ngoạn à? Daddy chỉ mới rời đi nhận có một cuộc gọi mà lúc về con đã thông đồng với thằng khốn Tôn Tử Phàm rồi. Đây là hành vi cục cứng ngoan nên làm ra hay sao?
Sau khi cúp máy, Tô Cảnh Nhạc vừa ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Tôn Tử Phàm.
Bé lập tức nở nụ cười tươi roi rói: "Daddy, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?"
Ô!
Rốt cuộc cái đuôi con hồ ly nhỏ này cũng lộ ra rồi.
Hai người về đến biệt thự của Tôn Tử Phàm, Tô Cảnh Nhạc tò mò đánh giá khắp nơi. Nơi này bố trí không tồi, diện tích cũng rất lớn.
Biệt thự này của Tôn Tử Phàm nằm giữa sườn núi, rất yên tĩnh, không gian cũng đủ lớn.
Tô Cảnh Nhạc không lạ lẫm chút nào, vừa vào nhà đã lên số pha nằm vật ra.
Quản gia thấy đứa bé này thì trợn tròn cả mắt.
"Cậu chủ? Đứa bé này..."
Nhưng Tôn Tử Phàm còn chưa kịp giải thích thì Tô Cảnh Nhạc đã giành nói trước.
"Chào ông ạ, cháu là Tô Cảnh Nhạc. Daddy Tôn Tử Phàm là Daddy của cháu, tuy rằng không phải ruột thịt!"
Quản gia nghe vậy nhìn cậu chủ nhà mình vẻ không dám tin! Không phải ruột thịt? Chẳng lẽ cậu chủ nhận con nuôi?
"Quản gia, việc này ông không cần xen vào. Ông chỉ cần biết thằng bé là con trai tôi, là cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn là được."
"Vâng."
Quản gia không dám hỏi nhiều, nói cho cùng ông ta cũng chỉ là một người làm mà thôi, không nên quản chuyện của chủ nhân.
Chờ trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Tôn Tử Phàm nghiêm túc nhìn Tô Cảnh Nhạc.
"Tiểu Bảo, sau này đừng đến gần chủ kia nữa."
Anh ta sợ hai người tiếp xúc nhiều thì Nguyễn Hạo Thần thật sự phát hiện cái
gì mất.
Tiểu Khiết đương nhiên không hy vọng con trai mình có dính líu gì tới Nguyễn Hạo Thần nữa. Tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.
Nguyễn Hạo Thần chính là nguyên nhân khiến Tiểu Khiết phải trải qua đau khổ trước giờ chưa từng nếm trải. Anh ta chỉ chứng kiến còn đau lòng và sợ hãi không thôi.
Anh ta sợ cô quá đau đớn mà không nhịn nổi nữa, cứ vậy rời đi!
Thật sự rất sợ!
Tô Cảnh Nhạc không cười nữa, nhìn lại anh ta chăm chú.
Bé nói: "Daddy, con biết con đang làm cái gì. Mặc kệ Daddy và mẹ con giấu con những chuyện trước đây, nhưng bây giờ con đã biết cả rồi. Nguyễn Hạo Thần là chồng trước của mẹ con, cũng là bố ruột của con, là người đàn ông cung cấp mầm mống cho mẹ sinh ra con."
"Theo con được biết thì năm năm trước mẹ biến thành như vậy cũng đều do Nguyễn Hạo Thần ban tặng. Hơn nữa người đó còn tự tay giết chết bà ngoại nữa! Con sẽ báo thù giúp mẹ con!"
Nghe bé nói xong, Tôn Tử Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng. Thì ra nhóc con đã biết hết rồi, vậy mà mặt ngoài lại làm bộ như một đứa bé ngây ngô không hiểu chuyện.
Hành động của bé khiến anh ta không biết nói sao cho phải!
Một đứa bé mới gần bốn tuổi lại chỉ muốn báo thù. Có thể hiểu được ảnh hưởng của Tiểu Khiết đối với bé lớn đến thế nào.
Anh ta thở dài bất đắc dĩ, vươn bàn tay to xoa nhẹ đầu bé. Còn nhỏ tuổi đã làm người ta đau lòng như vậy! Phải làm sao đây?
Trẻ con nhà người ta bốn tuổi đầu còn đang khóc quấy đòi đồ chơi, vậy mà đứa bé này đã nghĩ muốn báo thù cho mẹ.
"Tiểu Bảo, chuyện của người lớn không cần đứa nhỏ như con nhúng tay. Nếu Nguyễn Hạo Thần biết thân phận thực sự của con thì bố không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tôn Tử Phàm nắm cổ áo của bé nhấc lên như tha gà con vậy. Mà di động trong tay anh ta chợt vang lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh ta vô thức nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần.
"Alo, Tiểu Anh? Ừ, thằng bé đang ở cùng anh, không cần lo. Em còn sợ anh không chăm sóc tốt cho nó hay sao?"
"Có phải mẹ gọi không ạ? Cho con nói chuyện với mẹ đi!"
Tôn Tử Phàm dẫn bé ra khỏi phòng bao rồi mới đưa điện thoại cho bé.
"Mẹ, mẹ ơi. Cục cưng của mẹ này!"
"Ừ, bé cưng có nghe lời bố Tôn Tử Phàm không thế? Có nghịch ngợm không?"
Tiếng nói từ bên kia điện thoại hơi khàn, nhưng sự dịu dàng trong giọng nói này khiến người ta say mê...
Tôn Tử Phàm liếc gương mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc, thật sự rất nghịch ngợm.
"Mẹ yên tâm, con sẽ không gây phiền phức cho Daddy đâu. Con sẽ làm cục cứng ngoan nhất!"
Tôn Tử Phàm: "..."
Tin con mới lạ!
Làm cục cưng ngoạn à? Daddy chỉ mới rời đi nhận có một cuộc gọi mà lúc về con đã thông đồng với thằng khốn Tôn Tử Phàm rồi. Đây là hành vi cục cứng ngoan nên làm ra hay sao?
Sau khi cúp máy, Tô Cảnh Nhạc vừa ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Tôn Tử Phàm.
Bé lập tức nở nụ cười tươi roi rói: "Daddy, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?"
Ô!
Rốt cuộc cái đuôi con hồ ly nhỏ này cũng lộ ra rồi.
Hai người về đến biệt thự của Tôn Tử Phàm, Tô Cảnh Nhạc tò mò đánh giá khắp nơi. Nơi này bố trí không tồi, diện tích cũng rất lớn.
Biệt thự này của Tôn Tử Phàm nằm giữa sườn núi, rất yên tĩnh, không gian cũng đủ lớn.
Tô Cảnh Nhạc không lạ lẫm chút nào, vừa vào nhà đã lên số pha nằm vật ra.
Quản gia thấy đứa bé này thì trợn tròn cả mắt.
"Cậu chủ? Đứa bé này..."
Nhưng Tôn Tử Phàm còn chưa kịp giải thích thì Tô Cảnh Nhạc đã giành nói trước.
"Chào ông ạ, cháu là Tô Cảnh Nhạc. Daddy Tôn Tử Phàm là Daddy của cháu, tuy rằng không phải ruột thịt!"
Quản gia nghe vậy nhìn cậu chủ nhà mình vẻ không dám tin! Không phải ruột thịt? Chẳng lẽ cậu chủ nhận con nuôi?
"Quản gia, việc này ông không cần xen vào. Ông chỉ cần biết thằng bé là con trai tôi, là cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn là được."
"Vâng."
Quản gia không dám hỏi nhiều, nói cho cùng ông ta cũng chỉ là một người làm mà thôi, không nên quản chuyện của chủ nhân.
Chờ trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Tôn Tử Phàm nghiêm túc nhìn Tô Cảnh Nhạc.
"Tiểu Bảo, sau này đừng đến gần chủ kia nữa."
Anh ta sợ hai người tiếp xúc nhiều thì Nguyễn Hạo Thần thật sự phát hiện cái
gì mất.
Tiểu Khiết đương nhiên không hy vọng con trai mình có dính líu gì tới Nguyễn Hạo Thần nữa. Tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.
Nguyễn Hạo Thần chính là nguyên nhân khiến Tiểu Khiết phải trải qua đau khổ trước giờ chưa từng nếm trải. Anh ta chỉ chứng kiến còn đau lòng và sợ hãi không thôi.
Anh ta sợ cô quá đau đớn mà không nhịn nổi nữa, cứ vậy rời đi!
Thật sự rất sợ!
Tô Cảnh Nhạc không cười nữa, nhìn lại anh ta chăm chú.
Bé nói: "Daddy, con biết con đang làm cái gì. Mặc kệ Daddy và mẹ con giấu con những chuyện trước đây, nhưng bây giờ con đã biết cả rồi. Nguyễn Hạo Thần là chồng trước của mẹ con, cũng là bố ruột của con, là người đàn ông cung cấp mầm mống cho mẹ sinh ra con."
"Theo con được biết thì năm năm trước mẹ biến thành như vậy cũng đều do Nguyễn Hạo Thần ban tặng. Hơn nữa người đó còn tự tay giết chết bà ngoại nữa! Con sẽ báo thù giúp mẹ con!"
Nghe bé nói xong, Tôn Tử Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng. Thì ra nhóc con đã biết hết rồi, vậy mà mặt ngoài lại làm bộ như một đứa bé ngây ngô không hiểu chuyện.
Hành động của bé khiến anh ta không biết nói sao cho phải!
Một đứa bé mới gần bốn tuổi lại chỉ muốn báo thù. Có thể hiểu được ảnh hưởng của Tiểu Khiết đối với bé lớn đến thế nào.
Anh ta thở dài bất đắc dĩ, vươn bàn tay to xoa nhẹ đầu bé. Còn nhỏ tuổi đã làm người ta đau lòng như vậy! Phải làm sao đây?
Trẻ con nhà người ta bốn tuổi đầu còn đang khóc quấy đòi đồ chơi, vậy mà đứa bé này đã nghĩ muốn báo thù cho mẹ.
"Tiểu Bảo, chuyện của người lớn không cần đứa nhỏ như con nhúng tay. Nếu Nguyễn Hạo Thần biết thân phận thực sự của con thì bố không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Bình luận facebook