Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 Tại sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?
"Daddy, con sẽ không để Nguyễn Hạo Thần nhận ra đâu. Trước đó ông ta còn từng nhẫn tâm giết chết anh trai hoặc là chị gái chưa thành hình của con, huống chi là con?"
Tôn Tử Phàm: " "
Chuyện lâu như vậy thằng bé cũng tra được à?
Chuyện thần kỳ gì thế này?
"Chờ đã! Sao con biết được?"
Tô Cảnh Nhạc cười tà, nụ cười này không giống một đứa bé bốn tuổi nên có chút nào.
Có hương vị của Ma Vương!
Chắc không phải là Ma Vương chuyển thể thật đấy chứ?
Tôn Tử Phàm ý thức được suy nghĩ ngây thơ lại ngu ngốc của mình thì tự nhiên muốn tát cho mình một cái.
Còn không trưởng thành bằng một đứa bé mà chấp nhận được à?
Anh ta nhớ rõ mình từng dạy đứa bé này kỹ thuật hacker... đừng nói bé con học xong rồi đấy nhé!
"Bố, lúc trước sau khi bố dạy con kỹ thuật hacker thì con lại tìm sách tự học. Giờ có một ít thành tựu rồi. Những tư liệu kia đều là con tự tra ra. Bố và mẹ con lừa con thì phải làm thế nào? Cùng lắm là con tự đi tra!"
Chỉ là sau khi tra ra rồi thì bé phẫn nộ không thôi, vô cùng phẫn nộ. Lúc trước bé còn có phần chờ mong bố ruột của mình. Nhưng sự thật đã đánh tan phần mong ngóng của bé rồi.
Vì một người đàn bà mà tổn thương mẹ và bà ngoại. Không thể tha thứ!
Thấy gương mặt nhỏ của bé thay đổi, Tôn Tử Phàm lại đau lòng. Trẻ con hiểu chuyện quá cũng không tốt.
Bé ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
"Daddy sẽ giúp con đúng không?"
Không giúp cũng phải giúp chứ sao nữa! Một mình bé sao có thể đối phó với thằng đàn ông gian trá như Nguyễn Hạo Thần.
Năm năm trước anh ta liên thủ với người đàn ông kia mà vẫn bị Nguyễn Hạo Thần ngăn lại, huống chi Tô Cảnh Nhạc chỉ là đứa nhỏ.
Nguyễn Hạo Thần lái xe dừng trước căn biệt thự trước đây từng ở chung với Tô Khiết. Chỉ là sau khi Tô Khiết rời khỏi anh đã dọn ra ngoài.
Lâm Tiêu muốn dọn vào ở, anh lại không đồng ý. Vậy nên anh dọn đi một nơi khác ở cùng Lâm Tiêu.
Nhưng anh không chạm vào Lâm Tiêu thêm một lần nào nữa!
Nguyễn Hạo Thần xuống xe, sải bước vào biệt thự.
20
Anh không ở lại đây, nhưng mỗi ngày đều sẽ có giúp việc theo giờ đến quét dọn.
Tạch!
Cả biệt thự thoáng chốc sáng lên. Trang hoàng nơi này vẫn giống với năm năm trước khi Tô Khiết ở đây, không thay đổi chút nào.
Điều duy nhất thay đổi chính là... cô ấy không còn nữa!
Trong đầu lại hiện ra đôi mắt tuyệt vọng của cô nhìn về phía mình khi rơi xuống vực. Mỗi khi nhớ lại ánh mắt ấy, trái tim Nguyễn Hạo Thần liền khó chịu như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, đau đến không thở nổi.
Anh vào phòng bếp lấy một chai rượu ra, ngửa cổ nốc ừng ực, như vậy cảm giác đè nén trong lòng mới hơi giảm bớt.
Thì ra không phải anh không có chút tình cảm nào với Tô Khiết, anh đã...
Mãi đến khi uống hết một chai Whiskey rồi, Nguyễn Hạo Thần mới lảo đảo đi về phòng khách, vừa thấy bóng dáng bên cửa sổ liền trừng lớn mắt.
"Tô Khiết!"
Người ở cửa còn không kịp phản ứng, lồng ngực ấm áp của Nguyễn Hạo Thần đã dán sát lên lưng cô ta, mưa hôn không ngừng trút xuống cổ cô ta.
Lâm Tiêu vẫn đưa lưng về phía anh, gương mặt dữ tợn vô cùng, bàn tay kề bên người siết chặt thành nắm đấm. Tại sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?
Tô Khiết đã chết rồi, đã chết năm năm rồi. Vì sao vẫn chiếm trọn trái tim người đàn ông này chứ?
Tô Khiết! Mày xuống địa ngục vẫn không làm tao sống yên ổn! Mày chết cũng không hết tội!
Lâm Tiêu xoay người lại, không chút do dự vòng tay ôm cổ người phía sau, dâng môi lên dán lấy môi anh.
Cô ta nhẹ giọng nỉ non: "Thần, em yêu anh..."
Nguyễn Hạo Thần nghe câu này thì chợt bừng tỉnh. Tô Khiết là người câm, giọng nói sao có thể dễ nghe như vậy...
Mà Tô Khiết cũng chưa bao giờ chủ động hôn anh. Không đúng! Chỉ có một lần! Là nụ hôn trong bệnh viện năm năm trước!
Tôn Tử Phàm: " "
Chuyện lâu như vậy thằng bé cũng tra được à?
Chuyện thần kỳ gì thế này?
"Chờ đã! Sao con biết được?"
Tô Cảnh Nhạc cười tà, nụ cười này không giống một đứa bé bốn tuổi nên có chút nào.
Có hương vị của Ma Vương!
Chắc không phải là Ma Vương chuyển thể thật đấy chứ?
Tôn Tử Phàm ý thức được suy nghĩ ngây thơ lại ngu ngốc của mình thì tự nhiên muốn tát cho mình một cái.
Còn không trưởng thành bằng một đứa bé mà chấp nhận được à?
Anh ta nhớ rõ mình từng dạy đứa bé này kỹ thuật hacker... đừng nói bé con học xong rồi đấy nhé!
"Bố, lúc trước sau khi bố dạy con kỹ thuật hacker thì con lại tìm sách tự học. Giờ có một ít thành tựu rồi. Những tư liệu kia đều là con tự tra ra. Bố và mẹ con lừa con thì phải làm thế nào? Cùng lắm là con tự đi tra!"
Chỉ là sau khi tra ra rồi thì bé phẫn nộ không thôi, vô cùng phẫn nộ. Lúc trước bé còn có phần chờ mong bố ruột của mình. Nhưng sự thật đã đánh tan phần mong ngóng của bé rồi.
Vì một người đàn bà mà tổn thương mẹ và bà ngoại. Không thể tha thứ!
Thấy gương mặt nhỏ của bé thay đổi, Tôn Tử Phàm lại đau lòng. Trẻ con hiểu chuyện quá cũng không tốt.
Bé ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
"Daddy sẽ giúp con đúng không?"
Không giúp cũng phải giúp chứ sao nữa! Một mình bé sao có thể đối phó với thằng đàn ông gian trá như Nguyễn Hạo Thần.
Năm năm trước anh ta liên thủ với người đàn ông kia mà vẫn bị Nguyễn Hạo Thần ngăn lại, huống chi Tô Cảnh Nhạc chỉ là đứa nhỏ.
Nguyễn Hạo Thần lái xe dừng trước căn biệt thự trước đây từng ở chung với Tô Khiết. Chỉ là sau khi Tô Khiết rời khỏi anh đã dọn ra ngoài.
Lâm Tiêu muốn dọn vào ở, anh lại không đồng ý. Vậy nên anh dọn đi một nơi khác ở cùng Lâm Tiêu.
Nhưng anh không chạm vào Lâm Tiêu thêm một lần nào nữa!
Nguyễn Hạo Thần xuống xe, sải bước vào biệt thự.
20
Anh không ở lại đây, nhưng mỗi ngày đều sẽ có giúp việc theo giờ đến quét dọn.
Tạch!
Cả biệt thự thoáng chốc sáng lên. Trang hoàng nơi này vẫn giống với năm năm trước khi Tô Khiết ở đây, không thay đổi chút nào.
Điều duy nhất thay đổi chính là... cô ấy không còn nữa!
Trong đầu lại hiện ra đôi mắt tuyệt vọng của cô nhìn về phía mình khi rơi xuống vực. Mỗi khi nhớ lại ánh mắt ấy, trái tim Nguyễn Hạo Thần liền khó chịu như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, đau đến không thở nổi.
Anh vào phòng bếp lấy một chai rượu ra, ngửa cổ nốc ừng ực, như vậy cảm giác đè nén trong lòng mới hơi giảm bớt.
Thì ra không phải anh không có chút tình cảm nào với Tô Khiết, anh đã...
Mãi đến khi uống hết một chai Whiskey rồi, Nguyễn Hạo Thần mới lảo đảo đi về phòng khách, vừa thấy bóng dáng bên cửa sổ liền trừng lớn mắt.
"Tô Khiết!"
Người ở cửa còn không kịp phản ứng, lồng ngực ấm áp của Nguyễn Hạo Thần đã dán sát lên lưng cô ta, mưa hôn không ngừng trút xuống cổ cô ta.
Lâm Tiêu vẫn đưa lưng về phía anh, gương mặt dữ tợn vô cùng, bàn tay kề bên người siết chặt thành nắm đấm. Tại sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?
Tô Khiết đã chết rồi, đã chết năm năm rồi. Vì sao vẫn chiếm trọn trái tim người đàn ông này chứ?
Tô Khiết! Mày xuống địa ngục vẫn không làm tao sống yên ổn! Mày chết cũng không hết tội!
Lâm Tiêu xoay người lại, không chút do dự vòng tay ôm cổ người phía sau, dâng môi lên dán lấy môi anh.
Cô ta nhẹ giọng nỉ non: "Thần, em yêu anh..."
Nguyễn Hạo Thần nghe câu này thì chợt bừng tỉnh. Tô Khiết là người câm, giọng nói sao có thể dễ nghe như vậy...
Mà Tô Khiết cũng chưa bao giờ chủ động hôn anh. Không đúng! Chỉ có một lần! Là nụ hôn trong bệnh viện năm năm trước!