Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48 Đúng là quá đáng mà.
Tôn Tử Phàm chột dạ nhìn sang hướng khác, anh ta vốn chẳng hề nghĩ tới chuyện tìm nhà, anh ta muốn để cho Tô Thanh Anh đến nhà anh ta ở.
“Mẹ ơi, bố vốn không định tìm nhà cho mẹ đầu, ý của bố là muốn để mẹ đến chỗ của bố ở cơ.”
Tôn Tử Phàm cúi đầu xuống lườm thằng nhóc quỷ này một cái. Đúng là cậu bé biết đào hố chôn bố mình mà. Lúc trước Tô Cảnh Lạc còn đồng ý với anh ta sẽ giữ bí mật chuyện này không nói ra nữa chứ, thoắt cái cậu bé đã bán bố mình đi rồi.
Đúng là quá đáng mà.
Trước mặt mẹ của mình, Tô Cảnh Lạc tỏ ra mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng trên thực tế thì cậu bé muốn có bao nhiêu xảo quyệt thì có bấy nhiêu xảo quyệt.
Tô Thanh Anh mỉm cười không nói năng gì cả, cô đã không còn đòi hỏi bất kỳ tình cảm hay là tình yêu gì nữa, bây giờ cô có Tiểu Bảo là đã thỏa mãn lắm rồi.
Tôn Tử Phàm là một người đàn ông rất tốt nhưng Tô Thanh Anh biết rất rõ mình không xứng với anh ta.
“Tử Phàm, có lẽ tối nay em phải ngủ nhờ ở nhà anh một đêm rồi. Ngày mai lúc đi nhận công việc em sẽ đi tìm nhà sau.”
“Tiểu Anh, em có thể cứ ở nhà anh được mà, như thế cũng tiện cho em chăm sóc Tiểu Bảo nữa. Em xem nếu như em phải đi làm thì ai chăm sóc cho thằng bé bây giờ.”
Tô Thanh Anh lắc đầu, cô vẫn lựa chọn từ chối anh ta.
“Không.”
KU
“Nguyễn Hạo Thần đã gặp được Tiểu Bảo rồi.”
Câu nói này khiến cho Tô Thanh Anh dừng chân lại, cô quay sang nhìn Tô Cảnh Lạc.
Tô Thanh Anh căng thẳng hẳn lên, cô nắm chặt bàn tay đang để bên người lại. Cô tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Hạo Thần biết được sự tồn tại của Tiểu Bảo, tuyệt đối không thể.
Vẻ mặt của Tô Thanh Anh trở nên dữ tợn, Tô Cảnh Lạc ôm lấy chân của cô, cậu bé ngẩng đầu lên cười vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con là con trai của bố Tôn Tử Phàm mà, hơn nữa tên của mẹ là Tô Thanh Anh chứ không phải là Tô Khiết.”
Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Thành khiến cho Tô Thanh Anh hoàn hồn lại, cô ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu bé, đôi mắt của cô đỏ ửng cả lên.
“Tiểu Bảo, con cũng biết mẹ không thể không có con được.”
Đôi tay nhỏ bé bụ bẫm của Tô Cảnh Lạc ôm lấy Tô Thanh Anh rồi khẽ vỗ lên vai cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, Tiểu Bảo sẽ bảo vệ mẹ, hơn nữa con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu.”
Tôn Tử Phàm dỡ Tô Thanh Anh đứng dậy, nhìn thấy cô như thế này anh ta lại càng đau lòng hơn. Tất cả những việc cô đã từng trải qua ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng không có đủ dũng cảm nữa là.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Thanh Anh bị Tô Cảnh Lạc gọi dậy. Tuy cô không muốn dậy nhưng vẫn phải dậy. Phải biết rằng đây chính là ngày đầu tiên cô đi làm sau khi cô về nước.
Tô Thanh Anh là một phó tổng giám đốc mà ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn thì sẽ không để lại ấn tượng tốt cho nhân viên đầu.
“Mẹ ơi, bố vốn không định tìm nhà cho mẹ đầu, ý của bố là muốn để mẹ đến chỗ của bố ở cơ.”
Tôn Tử Phàm cúi đầu xuống lườm thằng nhóc quỷ này một cái. Đúng là cậu bé biết đào hố chôn bố mình mà. Lúc trước Tô Cảnh Lạc còn đồng ý với anh ta sẽ giữ bí mật chuyện này không nói ra nữa chứ, thoắt cái cậu bé đã bán bố mình đi rồi.
Đúng là quá đáng mà.
Trước mặt mẹ của mình, Tô Cảnh Lạc tỏ ra mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng trên thực tế thì cậu bé muốn có bao nhiêu xảo quyệt thì có bấy nhiêu xảo quyệt.
Tô Thanh Anh mỉm cười không nói năng gì cả, cô đã không còn đòi hỏi bất kỳ tình cảm hay là tình yêu gì nữa, bây giờ cô có Tiểu Bảo là đã thỏa mãn lắm rồi.
Tôn Tử Phàm là một người đàn ông rất tốt nhưng Tô Thanh Anh biết rất rõ mình không xứng với anh ta.
“Tử Phàm, có lẽ tối nay em phải ngủ nhờ ở nhà anh một đêm rồi. Ngày mai lúc đi nhận công việc em sẽ đi tìm nhà sau.”
“Tiểu Anh, em có thể cứ ở nhà anh được mà, như thế cũng tiện cho em chăm sóc Tiểu Bảo nữa. Em xem nếu như em phải đi làm thì ai chăm sóc cho thằng bé bây giờ.”
Tô Thanh Anh lắc đầu, cô vẫn lựa chọn từ chối anh ta.
“Không.”
KU
“Nguyễn Hạo Thần đã gặp được Tiểu Bảo rồi.”
Câu nói này khiến cho Tô Thanh Anh dừng chân lại, cô quay sang nhìn Tô Cảnh Lạc.
Tô Thanh Anh căng thẳng hẳn lên, cô nắm chặt bàn tay đang để bên người lại. Cô tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Hạo Thần biết được sự tồn tại của Tiểu Bảo, tuyệt đối không thể.
Vẻ mặt của Tô Thanh Anh trở nên dữ tợn, Tô Cảnh Lạc ôm lấy chân của cô, cậu bé ngẩng đầu lên cười vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con là con trai của bố Tôn Tử Phàm mà, hơn nữa tên của mẹ là Tô Thanh Anh chứ không phải là Tô Khiết.”
Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Thành khiến cho Tô Thanh Anh hoàn hồn lại, cô ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu bé, đôi mắt của cô đỏ ửng cả lên.
“Tiểu Bảo, con cũng biết mẹ không thể không có con được.”
Đôi tay nhỏ bé bụ bẫm của Tô Cảnh Lạc ôm lấy Tô Thanh Anh rồi khẽ vỗ lên vai cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, Tiểu Bảo sẽ bảo vệ mẹ, hơn nữa con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu.”
Tôn Tử Phàm dỡ Tô Thanh Anh đứng dậy, nhìn thấy cô như thế này anh ta lại càng đau lòng hơn. Tất cả những việc cô đã từng trải qua ngay cả một người đàn ông như anh ta cũng không có đủ dũng cảm nữa là.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Thanh Anh bị Tô Cảnh Lạc gọi dậy. Tuy cô không muốn dậy nhưng vẫn phải dậy. Phải biết rằng đây chính là ngày đầu tiên cô đi làm sau khi cô về nước.
Tô Thanh Anh là một phó tổng giám đốc mà ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn thì sẽ không để lại ấn tượng tốt cho nhân viên đầu.
Bình luận facebook