Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83 "Cô vừa chửi Ngọc Linh cái gì?"
Thư Khả Như nổ một tràng dài, tháo dây an toàn trên người, muốn mở cửa xe đi xuống, không biết làm sao cửa xe lại bị khóa lại.
Thư Khả Như quay đầu nhìn Chu Ngọc, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình, mặt Chu Ngọc đen như đít nồi, tròng mắt tối đen như mực chứa đầy bão táp tối tăm.
Cơ thể cô hơi co lại lùi về sau theo bản năng, Chu Ngọc chắc sẽ không nổi giận đùng đùng,
muốn giết người diệt khẩu đấy chứ? Nhưng cô cũng có làm gì sai đâu?"
"Cô vừa chửi Ngọc Linh cái gì?"
Nghe thấy Chu Ngọc hỏi vậy, Thư Khả Như mới nhận ra, hóa ra là anh ta để ý đến chuyện cô chửi bới Tần Ngọc Linh à.
Cô ngồi thẳng người, không hề sợ hãi.
Hình như cũng chẳng có gì phải sợ hết!
"Tôi mắng cô ta để tiện, sao? Sự thật như vậy còn không cho người ta nói hả?"
Hų!
Bàn tay to lớn của Chu Ngọc bóp lấy cổ cô, dùng sức mà bóp.
Thư Khả Như không giãy dụa, bình tĩnh nhìn anh ta, mặt đỏ bừng.
Chu Ngọc, tốt nhất là anh nên cầu mong cả đời này cũng không thấy được bộ mặt thật của Tần Ngọc Linh, bằng không tôi quả thực lo rằng anh sẽ bị tức chết đấy!
Thư Khả Như nở nụ cười, đôi mắt đỏ ngầu, một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô, giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay Chu Ngọc, khiến anh ta ngẩn ra.
Thư Khả Như bắt đầu thấy khó thở, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, có thể chết đi như thế này cũng là một lựa chọn rất tốt...
Chu Ngọc đột nhiên buông Thư Khả Như ra, Thư Khả Như hít thở, ho khan mấy cái.
Cô ngước mắt lên nhìn Chu Ngọc, ánh mắt có vài phần châm biếm: "Sao anh không bóp chết tôi đi? Hận tôi như vậy sao không giết tôi cho xong chuyện? Như vậy anh có thể sánh đối với Tần Ngọc Linh của anh, tôi muốn tránh xa thế giới của các người, nhưng anh lại cứ ép tôi tới gần. Không phải anh rất yêu Tần Ngọc Linh sao? Quấn lấy tôi làm gì! Nếu đã như vậy, vậy tôi cứ quấn lấy anh, ở trước mặt Tân Ngọc Kinh cũng quấn lấy anh, để cho các người cãi vã ghen tuông, không ngừng cãi nhau, không ngừng chiến tranh lạnh. Anh không giết tôi, cũng không muốn để tôi sống yên bình, Chu Ngọc, tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng mong được yên ổn! Giữa chúng ta, không chết không thôi!".
Chu Ngọc kinh ngạc nhìn Thư Khả Như, mở khóa cửa xe: "Cút cho tôi, lập tức cút xuống!"
"Hừ, tôi sẽ không để anh và Tần Ngọc Linh sống ngọt ngào bên nhau đâu, tôi sẽ khiến cho Tần Ngọc Linh phải hối hận vì tất cả những gì cô ta đã gây ra!"
Nói xong, Thư Khả Như mở cửa xe bỏ xuống, xe rất nhanh đã biến mất trước mặt cô.
Nhìn chiếc xe lái đi xa dần, Thư Khả Như nở nụ cười cay đắng, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Thư Khả Như quay đầu nhìn Chu Ngọc, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình, mặt Chu Ngọc đen như đít nồi, tròng mắt tối đen như mực chứa đầy bão táp tối tăm.
Cơ thể cô hơi co lại lùi về sau theo bản năng, Chu Ngọc chắc sẽ không nổi giận đùng đùng,
muốn giết người diệt khẩu đấy chứ? Nhưng cô cũng có làm gì sai đâu?"
"Cô vừa chửi Ngọc Linh cái gì?"
Nghe thấy Chu Ngọc hỏi vậy, Thư Khả Như mới nhận ra, hóa ra là anh ta để ý đến chuyện cô chửi bới Tần Ngọc Linh à.
Cô ngồi thẳng người, không hề sợ hãi.
Hình như cũng chẳng có gì phải sợ hết!
"Tôi mắng cô ta để tiện, sao? Sự thật như vậy còn không cho người ta nói hả?"
Hų!
Bàn tay to lớn của Chu Ngọc bóp lấy cổ cô, dùng sức mà bóp.
Thư Khả Như không giãy dụa, bình tĩnh nhìn anh ta, mặt đỏ bừng.
Chu Ngọc, tốt nhất là anh nên cầu mong cả đời này cũng không thấy được bộ mặt thật của Tần Ngọc Linh, bằng không tôi quả thực lo rằng anh sẽ bị tức chết đấy!
Thư Khả Như nở nụ cười, đôi mắt đỏ ngầu, một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô, giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay Chu Ngọc, khiến anh ta ngẩn ra.
Thư Khả Như bắt đầu thấy khó thở, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, có thể chết đi như thế này cũng là một lựa chọn rất tốt...
Chu Ngọc đột nhiên buông Thư Khả Như ra, Thư Khả Như hít thở, ho khan mấy cái.
Cô ngước mắt lên nhìn Chu Ngọc, ánh mắt có vài phần châm biếm: "Sao anh không bóp chết tôi đi? Hận tôi như vậy sao không giết tôi cho xong chuyện? Như vậy anh có thể sánh đối với Tần Ngọc Linh của anh, tôi muốn tránh xa thế giới của các người, nhưng anh lại cứ ép tôi tới gần. Không phải anh rất yêu Tần Ngọc Linh sao? Quấn lấy tôi làm gì! Nếu đã như vậy, vậy tôi cứ quấn lấy anh, ở trước mặt Tân Ngọc Kinh cũng quấn lấy anh, để cho các người cãi vã ghen tuông, không ngừng cãi nhau, không ngừng chiến tranh lạnh. Anh không giết tôi, cũng không muốn để tôi sống yên bình, Chu Ngọc, tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng mong được yên ổn! Giữa chúng ta, không chết không thôi!".
Chu Ngọc kinh ngạc nhìn Thư Khả Như, mở khóa cửa xe: "Cút cho tôi, lập tức cút xuống!"
"Hừ, tôi sẽ không để anh và Tần Ngọc Linh sống ngọt ngào bên nhau đâu, tôi sẽ khiến cho Tần Ngọc Linh phải hối hận vì tất cả những gì cô ta đã gây ra!"
Nói xong, Thư Khả Như mở cửa xe bỏ xuống, xe rất nhanh đã biến mất trước mặt cô.
Nhìn chiếc xe lái đi xa dần, Thư Khả Như nở nụ cười cay đắng, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Bình luận facebook