Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84 Cô ấy không muốn như thế!
Cô ấy chỉ muốn tránh xa khỏi cuộc sống của bọn họ, những lần nào cũng bắt cô phải tới gần, rốt cuộc là vì sao?
Đứng đó một hồi lâu, lúc này cô mới cất bước tiến về phía trước.
Trên đường quốc lộ, bóng người đơn bạc.
"Hey, người đẹp làm sao mà... Ôi đệch, Khả Như, em làm sao thế?"
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, Hướng Tây Thần?
Anh ta không phải ở nước ngoài ư? Sao lại về nước rồi?
Chu Ngọc đang lái xe như bay đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn ánh mặt trời chói chang nóng bức bên ngoài, giờ này trên đường có rất ít xe lái qua, ngộ nhỡ cô ấy say nắng hay xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn...
Chu Ngọc cân nhắc đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định quay lại, nhưng lúc quay lại vị trí lúc này thì không thấy bóng người nào, trong lòng sa sầm.
Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng lúc mở máy lên, anh ta mới nhớ mình không có số của Thư Khả Như, thời gian ở bên nhau không ngắn, nhưng đến số điện thoại của cô ta mà anh ta cũng không có.
Chu Ngọc bấm vào một dãy số khác: "Lập tức tra số điện thoại của Thư Khả Như cho tôi."
Thư Khả Như và Hướng Tây Thần tìm một chỗ ngồi nghỉ, là một công viên công cộng ở Long Thành, hai người ngồi trong định nghỉ mát, trên bàn có hai hộp sữa chua.
Hướng Tây Thần quan sát Thư Khả Như, thấy vẻ mặt cô buồn thiu, khác một trời một vực với trước đây, rốt cục dạo này đã có chuyện gì xảy ra?
Khả Như, em sao thế? Đừng làm anh sợ!"
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ mặt oan ức, bờ mi rũ xuống.
"Tây Thần, em muốn đi khỏi đây, em không muốn ở lại nơi này nữa."
Hướng Tây Thần đẹp trai theo kiểu tiểu thịt tươi, không những có răng khểnh mà lúc cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, đẹp trai ngời ngời.
"Xem xem, nhất định em đã gặp được người đàn ông mà em thích, nhưng xui cái là bên cạnh anh ta đã có giai nhân khác rồi!"
Thư Khả Như nhíu mày, vẻ mặt quỷ dị, sao anh ta đoán được thể?
Nhưng Hướng Tây Thần nói vẫn có phần sai, cô trở về không phải vì Chu Ngọc, mà là thấy Tô Thanh Anh trở về nên cô mới về, cô cũng chưa từng nghĩ Chu Ngọc vẫn có thể nhớ đến cô.
“Em về nước không phải vì đàn ông, mà do thấy Tiểu Anh trở về nên chỉ muốn về xem thử thôi. Em chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ta. Vốn là hai quỹ đạo song song nay lại đột nhiên chồng vào nhau thật khiến người ta phiền muộn mà”
Lại chồng lên nhau rồi?
Cô ấy không muốn như thế!
“Trước đây em thật sự rất thích anh ta, chỉ ước gì anh ta có thể thuộc về một mình em. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, trong lòng đã không còn suy nghĩ đó nữa
Mà hiện tại người con gái anh ta yêu nhất cũng đã quay trở lại sự tồn tại của em không còn quan trọng nữa, cô ta trở về đồng nghĩa với việc em đã trả hết nợ rồi!”
Thư Khả Như không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt Hướng Tây Thần, không nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên vài phần cô độc, ngay cả biểu cảm cũng trở nên cứng nhắc.
Đứng đó một hồi lâu, lúc này cô mới cất bước tiến về phía trước.
Trên đường quốc lộ, bóng người đơn bạc.
"Hey, người đẹp làm sao mà... Ôi đệch, Khả Như, em làm sao thế?"
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, Hướng Tây Thần?
Anh ta không phải ở nước ngoài ư? Sao lại về nước rồi?
Chu Ngọc đang lái xe như bay đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn ánh mặt trời chói chang nóng bức bên ngoài, giờ này trên đường có rất ít xe lái qua, ngộ nhỡ cô ấy say nắng hay xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn...
Chu Ngọc cân nhắc đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định quay lại, nhưng lúc quay lại vị trí lúc này thì không thấy bóng người nào, trong lòng sa sầm.
Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng lúc mở máy lên, anh ta mới nhớ mình không có số của Thư Khả Như, thời gian ở bên nhau không ngắn, nhưng đến số điện thoại của cô ta mà anh ta cũng không có.
Chu Ngọc bấm vào một dãy số khác: "Lập tức tra số điện thoại của Thư Khả Như cho tôi."
Thư Khả Như và Hướng Tây Thần tìm một chỗ ngồi nghỉ, là một công viên công cộng ở Long Thành, hai người ngồi trong định nghỉ mát, trên bàn có hai hộp sữa chua.
Hướng Tây Thần quan sát Thư Khả Như, thấy vẻ mặt cô buồn thiu, khác một trời một vực với trước đây, rốt cục dạo này đã có chuyện gì xảy ra?
Khả Như, em sao thế? Đừng làm anh sợ!"
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ mặt oan ức, bờ mi rũ xuống.
"Tây Thần, em muốn đi khỏi đây, em không muốn ở lại nơi này nữa."
Hướng Tây Thần đẹp trai theo kiểu tiểu thịt tươi, không những có răng khểnh mà lúc cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, đẹp trai ngời ngời.
"Xem xem, nhất định em đã gặp được người đàn ông mà em thích, nhưng xui cái là bên cạnh anh ta đã có giai nhân khác rồi!"
Thư Khả Như nhíu mày, vẻ mặt quỷ dị, sao anh ta đoán được thể?
Nhưng Hướng Tây Thần nói vẫn có phần sai, cô trở về không phải vì Chu Ngọc, mà là thấy Tô Thanh Anh trở về nên cô mới về, cô cũng chưa từng nghĩ Chu Ngọc vẫn có thể nhớ đến cô.
“Em về nước không phải vì đàn ông, mà do thấy Tiểu Anh trở về nên chỉ muốn về xem thử thôi. Em chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ta. Vốn là hai quỹ đạo song song nay lại đột nhiên chồng vào nhau thật khiến người ta phiền muộn mà”
Lại chồng lên nhau rồi?
Cô ấy không muốn như thế!
“Trước đây em thật sự rất thích anh ta, chỉ ước gì anh ta có thể thuộc về một mình em. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, trong lòng đã không còn suy nghĩ đó nữa
Mà hiện tại người con gái anh ta yêu nhất cũng đã quay trở lại sự tồn tại của em không còn quan trọng nữa, cô ta trở về đồng nghĩa với việc em đã trả hết nợ rồi!”
Thư Khả Như không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt Hướng Tây Thần, không nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên vài phần cô độc, ngay cả biểu cảm cũng trở nên cứng nhắc.