Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86 “Ngài nói chỉ phải.”
Nghe vậy, mặt cô ấy cứng đờ lại, không còn miếng máu.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt kia, cô ấy hất tay anh ta ra.
Chat!
Cô ấy trở tay tát vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, lực không hề nhỏ.
“Chu Ngọc, anh thật đúng là khiến cho người ta ghê tởm cực độ. Tần Ngọc Linh đã trở về rồi, tôi không hiểu tại sao anh cứ phải quấn lấy tôi thế này?”
Cô ấy vừa cười lạnh lùng vừa nói tiếp: “Không phải là anh yêu tôi rồi chứ? Đàn ông các anh rẻ tiền thế sao? Nhưng mà tốt nhất là anh đừng yêu tôi, nếu không tôi sẽ không nhịn nổi mà chơi chết anh đấy!”
Cô ấy hừ lạnh một tiếng rồi cùng Hướng Tây Thần bước nhanh khỏi đó.
Sau khi đi ra cửa, cô ấy mới bất chợt hít một hơi thật sâu, vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Hướng Tây Thần đứng cạnh không nhịn được nói: “Yên tâm đi. Anh ta không đuổi theo. Nhưng mà biểu hiện lúc nãy của em thật sự rất vừa lòng anh.”
Cô ấy bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chúng ta đi quẩy đi. Em muốn ném hết chuyện không vui ra khỏi đầu.”
“Được.”
Tô Thanh Anh về đến văn phòng thì điện thoại reo lên.
“Chú Huy!”
“Ừ, Tiểu Anh về nước mấy ngày đã thấy quen chưa?”
Cô nghe vậy thì khẽ mỉm đôi môi đỏ, một lát sau mới lên tiếng: “Chú Huy yên tâm, cháu vẫn khỏe. Nguyễn Hạo Thần ngày càng hứng thú với cháu rồi, cháu nghĩ có thể từ từ tiếp cận anh ta.”
“Ừ. Tiểu Anh, cháu phải nhớ kỹ, Nguyễn Hạo Thần là kẻ thù của cháu, cũng là kẻ thù của chú cho nên không cần phải mềm lòng”
Từ ngày trở về, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mềm lòng, cũng không cần phải mềm lòng.
Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu chưa từng mềm lòng với cô, bọn họ tàn nhẫn thế nào thì có cũng sẽ trả lại thế đó!
“Mong chú Huy yên tâm. Trước nay cháu chưa từng có suy nghĩ mềm lòng, cháu lúc nào cũng nhớ rõ cách bọn họ đã đối xử với mình.”
“Được. Vậy thì cháu hãy chăm sóc cho bản thân và đứa bé thật tốt. Đừng để cho chính mình phải chịu thêm tổn thương”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua. Chú Huy là người có ơn với cô, hơn nữa cũng rất chiếu cố cô.
Lúc này trong dinh thự ở Mỹ.
Một người đàn ông ở trong phòng làm việc, trước mặt đặt một cuốn sách tiếng Anh.
“Thưa ngài, ngài cảm thấy cô Tô có thể thành công không?”
“Trò chơi lúc này chỉ mới bắt đầu, mọi việc vẫn không thể dễ dàng kết luận. Tôi tin con bé có thể hoàn thành chuyện này, bằng không mấy năm huấn luyện đều uổng phí rồi.”
“Ngài nói chỉ phải.”
“Cậu chú ý đến con bé ở bên đó, nếu nó có yêu cầu gì thì hoàn thành ngay.”
“Vâng!”
Ông ta quay đầu nhìn ra màn đêm đen như mực, ánh mắt sâu thẳm, cô đơn.
Ba ngày sau.
Lễ đính hôn của Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu rất ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người biết cô ta đã ở bên cạnh anh nhiều năm, hơn nữa hai người còn là mối tình đầu.
Tất cả mọi người đều tự động quên mất rằng trước đây anh đã từng kết hôn...
Ngước mắt nhìn khuôn mặt kia, cô ấy hất tay anh ta ra.
Chat!
Cô ấy trở tay tát vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, lực không hề nhỏ.
“Chu Ngọc, anh thật đúng là khiến cho người ta ghê tởm cực độ. Tần Ngọc Linh đã trở về rồi, tôi không hiểu tại sao anh cứ phải quấn lấy tôi thế này?”
Cô ấy vừa cười lạnh lùng vừa nói tiếp: “Không phải là anh yêu tôi rồi chứ? Đàn ông các anh rẻ tiền thế sao? Nhưng mà tốt nhất là anh đừng yêu tôi, nếu không tôi sẽ không nhịn nổi mà chơi chết anh đấy!”
Cô ấy hừ lạnh một tiếng rồi cùng Hướng Tây Thần bước nhanh khỏi đó.
Sau khi đi ra cửa, cô ấy mới bất chợt hít một hơi thật sâu, vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Hướng Tây Thần đứng cạnh không nhịn được nói: “Yên tâm đi. Anh ta không đuổi theo. Nhưng mà biểu hiện lúc nãy của em thật sự rất vừa lòng anh.”
Cô ấy bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chúng ta đi quẩy đi. Em muốn ném hết chuyện không vui ra khỏi đầu.”
“Được.”
Tô Thanh Anh về đến văn phòng thì điện thoại reo lên.
“Chú Huy!”
“Ừ, Tiểu Anh về nước mấy ngày đã thấy quen chưa?”
Cô nghe vậy thì khẽ mỉm đôi môi đỏ, một lát sau mới lên tiếng: “Chú Huy yên tâm, cháu vẫn khỏe. Nguyễn Hạo Thần ngày càng hứng thú với cháu rồi, cháu nghĩ có thể từ từ tiếp cận anh ta.”
“Ừ. Tiểu Anh, cháu phải nhớ kỹ, Nguyễn Hạo Thần là kẻ thù của cháu, cũng là kẻ thù của chú cho nên không cần phải mềm lòng”
Từ ngày trở về, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mềm lòng, cũng không cần phải mềm lòng.
Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu chưa từng mềm lòng với cô, bọn họ tàn nhẫn thế nào thì có cũng sẽ trả lại thế đó!
“Mong chú Huy yên tâm. Trước nay cháu chưa từng có suy nghĩ mềm lòng, cháu lúc nào cũng nhớ rõ cách bọn họ đã đối xử với mình.”
“Được. Vậy thì cháu hãy chăm sóc cho bản thân và đứa bé thật tốt. Đừng để cho chính mình phải chịu thêm tổn thương”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua. Chú Huy là người có ơn với cô, hơn nữa cũng rất chiếu cố cô.
Lúc này trong dinh thự ở Mỹ.
Một người đàn ông ở trong phòng làm việc, trước mặt đặt một cuốn sách tiếng Anh.
“Thưa ngài, ngài cảm thấy cô Tô có thể thành công không?”
“Trò chơi lúc này chỉ mới bắt đầu, mọi việc vẫn không thể dễ dàng kết luận. Tôi tin con bé có thể hoàn thành chuyện này, bằng không mấy năm huấn luyện đều uổng phí rồi.”
“Ngài nói chỉ phải.”
“Cậu chú ý đến con bé ở bên đó, nếu nó có yêu cầu gì thì hoàn thành ngay.”
“Vâng!”
Ông ta quay đầu nhìn ra màn đêm đen như mực, ánh mắt sâu thẳm, cô đơn.
Ba ngày sau.
Lễ đính hôn của Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu rất ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người biết cô ta đã ở bên cạnh anh nhiều năm, hơn nữa hai người còn là mối tình đầu.
Tất cả mọi người đều tự động quên mất rằng trước đây anh đã từng kết hôn...
Bình luận facebook