Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256: Cụ ông tức giận
Sắc mặt Lý Thiệu Minh chợt trở nên lạnh lẽo: "Súc sinh, cậu có tư cách làm trái lại ý nguyện của ông sao? Ông đã quyết định ai thì người nấy làm gia chủ, cái đồ bất hiếu như cậu thì có tư cách gì kêu gào ở đây? Cút ra ngoài!"
"Lý Thiệu Minh, anh dám ăn nói với tôi như vậy hả!" Cậu năm kinh ngạc, cậu ta chỉ vào Lý Thiệu Minh gào to.
"Cậu cút ra ngoài đi", Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
"Ông, tên vô dụng Lý Thiệu Minh này điên rồi, anh ta dám nói với cháu như vậy". Cậu năm nhìn ông cụ với ánh mắt kinh hãi. Cậu ta vẫn không tin ông cụ sẽ giao vị trí gia chủ cho Lý Thiệu Minh.
Cậu ta thấy ông cụ nói sai rồi, hoặc có lẽ ông cụ đã lẩm cẩm. Cậu ta phải hỏi lại ông cụ để ông cụ nói rõ với cậu ta.
Mà ông cụ nghe cậu ta nói xong thì sắc mặt khi nhìn cậu ta cũng lạnh đi: "Đồ bất hiếu, ông đã quyết định Lý Thiệu Minh là gia chủ rồi, mày không nghe rõ à? Cho dù nhà họ Lý chúng ta đã chia nhà nhưng chúng ta vẫn là một tập đoàn của gia tộc, tất cả các người đều sống dựa vào tập đoàn nhà họ Lý. Ở nhà họ Lý gia chủ là to nhất. Mày dám nói như thế với gia chủ thì cút ra ngoài đi!"
"......" Cậu năm mắt chữ A mồm chữ O. Cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta chỉ cảm thấy có sự tức giận, tủi thân không thể nói ra được. Cậu ta nhìn ông cụ một cái thật lâu rồi gật đầu: "Được, ông, tuy cháu không phải đứa cháu được ông yêu thương nhất, nhưng cũng chưa từng khiến ông phải ghét. Ông là ông của cháu, là gia chủ nhà họ Lý, ông bảo cháu cút thì cháu không còn gì để nói nữa, cháu cút ngay đây".
Nói xong cậu năm nghĩ một chốc, lật đổ luôn mấy đĩa bánh ngọt trên chiếc bàn cạnh mình, tức giận đùng đùng đi ra chỗ sân chính nhà họ Lý.
"Kể từ hôm nay, Lý Thiệu Minh tôi sẽ là gia chủ nhà họ Lý. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Lý Thiệu Minh tôi sẽ là người có quyền hành lớn nhất trong nhà họ Lý này. Nếu còn có ai không phục tôi thì có thể cút ra ngoài". Lý Thiệu Minh nhìn tất cả thân thích có mặt ở đây với ánh mắt sắc bén.
Ngụy Kiệt thấy ánh mắt của Lý Thiệu Minh thì cười phì, như chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cậu ta đứng dậy, mỉm cười nói: "Sở dĩ nhà họ Lý bị như ngày hôm nay là do công ty Thiên Chu đột nhiên lên sàn, tranh chấp với vị trí thứ mười của nhà họ Lý ở Hoa Hạ, khiến nhà họ Lý tụt ra khỏi bảng xếp hạng giàu có của Hoa Hạ, người dân không còn tin tưởng tập đoàn nhà họ Lý nữa. Thế nên thành do Thiên Chu, bại cũng do Thiên Chu. Nếu anh mở một cuộc họp báo, lấy tư cách công ty Thiên Chu của Lý Thiệu Minh để tiến hành đầu tư vào nhà họ Lý thì chắc chắn trong vòng ba ngày tập đoàn nhà họ Lý có thể sống lại".
Thiên Chu? Đầu tư? Công ty Thiên Chu của Lý Thiệu Minh?
Ngụy Kiệt cố ý nói to để tất cả mọi người nhà họ Lý đều nghe thấy. Khi cậu ta nói to với Lý Thiệu Minh, không ít người nhà họ Lý đều dừng bước.
Họ nghĩ, hai người kia đang nói gì vậy?
Thái tử, thím hai và nhà cậu bảy đều dừng bước, họ nghĩ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
"Tổng giám đốc Ngụy, xin hỏi vừa nãy cậu nói gì với gia chủ mới nhà họ Lý vậy? Cái gì Thiên Chu cơ? Đầu tư cái gì? Sao chúng tôi không hiểu gì cả?" Người tinh ý đều phát hiện ra có điều bất thường trong lời nói của họ, lập tức hỏi Ngụy Kiệt.
"Một đám khinh khỉnh nhìn người, Lý Cự Phách này chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy. Năm đó tôi tung hoàng trên thương trường suốt mười năm, từ không có cho đến có mới có được giang sơn nhà họ Lý như ngày hôm nay. Tôi cho rằng tuy con cháu nhà họ Lý không được việc gì nhưng ít nhất cũng là những người đàn ông dũng cảm kiên trường. Không ngờ cũng chỉ là một đám ẻo lả, thấy ai giàu là ra sức nịnh nọt. Ai sa sút, ai nghèo khổ thì ra sức giẫm đạp. Trước đây tôi biết nếp sống của nhà họ Lý chúng ta không đươc tốt lắm, nhưng đều là lớp trẻ non dại nên cũng không tính toán chi li gì với mấy đứa. Không ngờ nhân phẩm của mấy đứa lại tệ đến mức này, thật là mất mặt!". Ông cụ nói, nhìn đám con cháu với ánh mắt tức giận.
"Ngụy Kiệt, cậu hãy nói cho đám con cháu vô tích sự nhà họ Lý này đi, Lý Thiệu Minh rốt cuộc là ai?"
"Thưa ông, Lý Thiệu Minh là ông chủ của công ty Thiên Chu", Ngụy Kiệt mỉm cười.
".....". Thái tử, thím hai, cậu hai, cậu bảy và tất cả thân thích nhà họ Lý đều nhìn ông cụ và Ngụy Kiệt với ánh mắt kinh ngạc...
Lý Thiệu Minh là ông chủ của công ty Thiên Chu?
Tập đoàn đứng thứ ba Hoa Hạ, công ty Thiên Chu có tài sản 350 tỷ tệ?
Không đúng, giờ Lý Thiệu Minh phải là người giàu thứ hai Hoa Hạ rồi. Hai ngày nay cổ phiếu của công ty Thiên Chu tăng vọt, giờ tổng cổ phiếu trên sàn của công ty Thiên Chu đã có giá trị 570 tỷ tệ, chính thức vươn lên dẫn đầu.
Chỉ thoáng cái, tất cả người nhà họ Lý đều sững sờ dừng bước, họ kinh ngạc nhìn ông cụ và Ngụy Kiệt, và cả Lý Thiệu Minh.
"Không thể nào....". Sắc mặt của thái tử vô cùng khó coi, hắn ta muốn quát tháo nhưng lại đột nhiên nhận ra mình nói sai, nên vội vàng nuốt xuống.
"Tôi đã biết Thiệu Minh là ông chủ của công ty Thiên Chu từ sớm rồi. Chỉ có mất đứa vô dụng có mắt như mù như mấy người mới không nhận ra thôi. Mấy đứa nhỏ nhen bợ đỡ, tham phú phụ bần quả thật là ghê tởm!", ông cụ lạnh lùng nói.
"Thiệu Minh, cháu muốn đối phó với đám này thế nào thì làm đi, ông đã hết hy vọng hoàn toàn với đám này rồi. Từ nay về sau ông sẽ không lo đến chuyện nhà họ Lý nữa".
"Anh Lý, ông anh bảo anh xử lý họ kìa, cuối cùng cũng có thể xả giận rồi. Giờ anh là gia chủ nhà họ Lý, muốn xử lý họ thế nào cũng được. Anh nói đi, muốn xử lý thế nào?", Chu Bảo Bảo đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh cười xấu xa.
Thấy sắc mặt đám người nhà họ Lý trắng bệch, mặt thái tử và thím hai vô cùng khó coi, cậu ta cảm thấy sung sướng chết đi được.
Trước đây khi đi theo Lý Thiệu Minh thấy những người nhà họ Lý giả vờ giả vịt, kìm nén phát điên lên được. Lần này người nhà họ Lý đã biết thân phận của Lý Thiệu Minh rồi, cuối cùng cũng có thể dạy dỗ họ một trận ra trò.
"Có thể xử lý thế nào chứ, đều là thân thích, máu mủ ruột rà của tôi mà. Họ không phạm pháp, tôi cũng đâu thể tống họ vào tù, tôi cũng không nỡ lạm dụng hình phạt tư đối với bọn họ. Cứ thế này đi, tôi cũng không muốn xử lý họ làm gì". Lý Thiệu Minh châm điếu thuốc, mỉm cười nhìn những người nhà họ Lý nói.
"Họ đều là người nhà họ Lý, không có Lý Cự Phách này thì họ đâu có ngày hôm nay! Sao có thể cứ cho qua như vậy? Lý Cự Phách này tuyên bố ở đây, nhất định phải xử lý kỹ càng đám con cháu này. Không phải đều đủ lông đủ cánh rồi sao? Không phải đều có bản lĩnh đấy sao? Thiệu Minh, cháu thu hồi hết cổ phần của tập đoàn nhà họ Lý trong tay bọn bọ đi. Tuy đám thân thích không có cổ phần nhưng họ đều dựa vào ông để lấy tiền mở công ty. Không phải họ không phục cháu sao? Cháu gây sức ép trên thương trường, liên hệ với các công ty đang hợp tác với họ, từ chối làm ăn với họ, cắt đứt đường tiền tài của họ, khiến công ty họ phá sản luôn cho ông. Đồng thời, thông báo với tất cả tập đoàn của Hoa Hạ, không tuyển dụng tất cả con cháu nhà họ Lý chúng ta. Họ dám không phục gia chủ nhà họ Lý này, ông phải khiến họ tay trắng!"
"Đừng mà...!". Mặt thím hai trắng bệch, quỳ rạp xuống trước mặt ông cụ.
Bà ta biết bản lĩnh của ông cụ. Tuy ông không biết võ công, không phải cao thủ võ lâm như gia chủ nhà mẹ đẻ của Lý Thiệu Minh, nhưng tính ông cụ cứng rắn ngang ngược, còn nóng này, phong cách làm việc quyết đoán dứt khoát, ngông nghênh không kém bất cứ cao thủ võ lâm nào.
"Bố, Lý Thiệu Minh là ông chủ công ty Thiên Chu. Anh ta có tài sản 570 tỷ tệ, chúng ta làm sao bây giờ?". Thấy ông cụ định xử lý bọn họ, mà cho dù là với nhà họ Lý thì Lý Thiệu Minh cũng là nhân vật lớn với tài lực của mình. Cho dù là cả nhà họ Lý cũng không đấu lại anh ta, thế nên cậu bảy sợ tới nỗi mặt trắng bệch.
"Đồ vô dụng, tao đã nói là Lý Thiệu Minh có bản lĩnh rồi, bảo mày đừng có chọc vào, mày không nghe cơ!". Chú sáu không hề do dự cho một bạt tai vào mặt cậu bảy.
"Lý Thiệu Minh, anh dám ăn nói với tôi như vậy hả!" Cậu năm kinh ngạc, cậu ta chỉ vào Lý Thiệu Minh gào to.
"Cậu cút ra ngoài đi", Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
"Ông, tên vô dụng Lý Thiệu Minh này điên rồi, anh ta dám nói với cháu như vậy". Cậu năm nhìn ông cụ với ánh mắt kinh hãi. Cậu ta vẫn không tin ông cụ sẽ giao vị trí gia chủ cho Lý Thiệu Minh.
Cậu ta thấy ông cụ nói sai rồi, hoặc có lẽ ông cụ đã lẩm cẩm. Cậu ta phải hỏi lại ông cụ để ông cụ nói rõ với cậu ta.
Mà ông cụ nghe cậu ta nói xong thì sắc mặt khi nhìn cậu ta cũng lạnh đi: "Đồ bất hiếu, ông đã quyết định Lý Thiệu Minh là gia chủ rồi, mày không nghe rõ à? Cho dù nhà họ Lý chúng ta đã chia nhà nhưng chúng ta vẫn là một tập đoàn của gia tộc, tất cả các người đều sống dựa vào tập đoàn nhà họ Lý. Ở nhà họ Lý gia chủ là to nhất. Mày dám nói như thế với gia chủ thì cút ra ngoài đi!"
"......" Cậu năm mắt chữ A mồm chữ O. Cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ta chỉ cảm thấy có sự tức giận, tủi thân không thể nói ra được. Cậu ta nhìn ông cụ một cái thật lâu rồi gật đầu: "Được, ông, tuy cháu không phải đứa cháu được ông yêu thương nhất, nhưng cũng chưa từng khiến ông phải ghét. Ông là ông của cháu, là gia chủ nhà họ Lý, ông bảo cháu cút thì cháu không còn gì để nói nữa, cháu cút ngay đây".
Nói xong cậu năm nghĩ một chốc, lật đổ luôn mấy đĩa bánh ngọt trên chiếc bàn cạnh mình, tức giận đùng đùng đi ra chỗ sân chính nhà họ Lý.
"Kể từ hôm nay, Lý Thiệu Minh tôi sẽ là gia chủ nhà họ Lý. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Lý Thiệu Minh tôi sẽ là người có quyền hành lớn nhất trong nhà họ Lý này. Nếu còn có ai không phục tôi thì có thể cút ra ngoài". Lý Thiệu Minh nhìn tất cả thân thích có mặt ở đây với ánh mắt sắc bén.
Ngụy Kiệt thấy ánh mắt của Lý Thiệu Minh thì cười phì, như chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cậu ta đứng dậy, mỉm cười nói: "Sở dĩ nhà họ Lý bị như ngày hôm nay là do công ty Thiên Chu đột nhiên lên sàn, tranh chấp với vị trí thứ mười của nhà họ Lý ở Hoa Hạ, khiến nhà họ Lý tụt ra khỏi bảng xếp hạng giàu có của Hoa Hạ, người dân không còn tin tưởng tập đoàn nhà họ Lý nữa. Thế nên thành do Thiên Chu, bại cũng do Thiên Chu. Nếu anh mở một cuộc họp báo, lấy tư cách công ty Thiên Chu của Lý Thiệu Minh để tiến hành đầu tư vào nhà họ Lý thì chắc chắn trong vòng ba ngày tập đoàn nhà họ Lý có thể sống lại".
Thiên Chu? Đầu tư? Công ty Thiên Chu của Lý Thiệu Minh?
Ngụy Kiệt cố ý nói to để tất cả mọi người nhà họ Lý đều nghe thấy. Khi cậu ta nói to với Lý Thiệu Minh, không ít người nhà họ Lý đều dừng bước.
Họ nghĩ, hai người kia đang nói gì vậy?
Thái tử, thím hai và nhà cậu bảy đều dừng bước, họ nghĩ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
"Tổng giám đốc Ngụy, xin hỏi vừa nãy cậu nói gì với gia chủ mới nhà họ Lý vậy? Cái gì Thiên Chu cơ? Đầu tư cái gì? Sao chúng tôi không hiểu gì cả?" Người tinh ý đều phát hiện ra có điều bất thường trong lời nói của họ, lập tức hỏi Ngụy Kiệt.
"Một đám khinh khỉnh nhìn người, Lý Cự Phách này chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy. Năm đó tôi tung hoàng trên thương trường suốt mười năm, từ không có cho đến có mới có được giang sơn nhà họ Lý như ngày hôm nay. Tôi cho rằng tuy con cháu nhà họ Lý không được việc gì nhưng ít nhất cũng là những người đàn ông dũng cảm kiên trường. Không ngờ cũng chỉ là một đám ẻo lả, thấy ai giàu là ra sức nịnh nọt. Ai sa sút, ai nghèo khổ thì ra sức giẫm đạp. Trước đây tôi biết nếp sống của nhà họ Lý chúng ta không đươc tốt lắm, nhưng đều là lớp trẻ non dại nên cũng không tính toán chi li gì với mấy đứa. Không ngờ nhân phẩm của mấy đứa lại tệ đến mức này, thật là mất mặt!". Ông cụ nói, nhìn đám con cháu với ánh mắt tức giận.
"Ngụy Kiệt, cậu hãy nói cho đám con cháu vô tích sự nhà họ Lý này đi, Lý Thiệu Minh rốt cuộc là ai?"
"Thưa ông, Lý Thiệu Minh là ông chủ của công ty Thiên Chu", Ngụy Kiệt mỉm cười.
".....". Thái tử, thím hai, cậu hai, cậu bảy và tất cả thân thích nhà họ Lý đều nhìn ông cụ và Ngụy Kiệt với ánh mắt kinh ngạc...
Lý Thiệu Minh là ông chủ của công ty Thiên Chu?
Tập đoàn đứng thứ ba Hoa Hạ, công ty Thiên Chu có tài sản 350 tỷ tệ?
Không đúng, giờ Lý Thiệu Minh phải là người giàu thứ hai Hoa Hạ rồi. Hai ngày nay cổ phiếu của công ty Thiên Chu tăng vọt, giờ tổng cổ phiếu trên sàn của công ty Thiên Chu đã có giá trị 570 tỷ tệ, chính thức vươn lên dẫn đầu.
Chỉ thoáng cái, tất cả người nhà họ Lý đều sững sờ dừng bước, họ kinh ngạc nhìn ông cụ và Ngụy Kiệt, và cả Lý Thiệu Minh.
"Không thể nào....". Sắc mặt của thái tử vô cùng khó coi, hắn ta muốn quát tháo nhưng lại đột nhiên nhận ra mình nói sai, nên vội vàng nuốt xuống.
"Tôi đã biết Thiệu Minh là ông chủ của công ty Thiên Chu từ sớm rồi. Chỉ có mất đứa vô dụng có mắt như mù như mấy người mới không nhận ra thôi. Mấy đứa nhỏ nhen bợ đỡ, tham phú phụ bần quả thật là ghê tởm!", ông cụ lạnh lùng nói.
"Thiệu Minh, cháu muốn đối phó với đám này thế nào thì làm đi, ông đã hết hy vọng hoàn toàn với đám này rồi. Từ nay về sau ông sẽ không lo đến chuyện nhà họ Lý nữa".
"Anh Lý, ông anh bảo anh xử lý họ kìa, cuối cùng cũng có thể xả giận rồi. Giờ anh là gia chủ nhà họ Lý, muốn xử lý họ thế nào cũng được. Anh nói đi, muốn xử lý thế nào?", Chu Bảo Bảo đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh cười xấu xa.
Thấy sắc mặt đám người nhà họ Lý trắng bệch, mặt thái tử và thím hai vô cùng khó coi, cậu ta cảm thấy sung sướng chết đi được.
Trước đây khi đi theo Lý Thiệu Minh thấy những người nhà họ Lý giả vờ giả vịt, kìm nén phát điên lên được. Lần này người nhà họ Lý đã biết thân phận của Lý Thiệu Minh rồi, cuối cùng cũng có thể dạy dỗ họ một trận ra trò.
"Có thể xử lý thế nào chứ, đều là thân thích, máu mủ ruột rà của tôi mà. Họ không phạm pháp, tôi cũng đâu thể tống họ vào tù, tôi cũng không nỡ lạm dụng hình phạt tư đối với bọn họ. Cứ thế này đi, tôi cũng không muốn xử lý họ làm gì". Lý Thiệu Minh châm điếu thuốc, mỉm cười nhìn những người nhà họ Lý nói.
"Họ đều là người nhà họ Lý, không có Lý Cự Phách này thì họ đâu có ngày hôm nay! Sao có thể cứ cho qua như vậy? Lý Cự Phách này tuyên bố ở đây, nhất định phải xử lý kỹ càng đám con cháu này. Không phải đều đủ lông đủ cánh rồi sao? Không phải đều có bản lĩnh đấy sao? Thiệu Minh, cháu thu hồi hết cổ phần của tập đoàn nhà họ Lý trong tay bọn bọ đi. Tuy đám thân thích không có cổ phần nhưng họ đều dựa vào ông để lấy tiền mở công ty. Không phải họ không phục cháu sao? Cháu gây sức ép trên thương trường, liên hệ với các công ty đang hợp tác với họ, từ chối làm ăn với họ, cắt đứt đường tiền tài của họ, khiến công ty họ phá sản luôn cho ông. Đồng thời, thông báo với tất cả tập đoàn của Hoa Hạ, không tuyển dụng tất cả con cháu nhà họ Lý chúng ta. Họ dám không phục gia chủ nhà họ Lý này, ông phải khiến họ tay trắng!"
"Đừng mà...!". Mặt thím hai trắng bệch, quỳ rạp xuống trước mặt ông cụ.
Bà ta biết bản lĩnh của ông cụ. Tuy ông không biết võ công, không phải cao thủ võ lâm như gia chủ nhà mẹ đẻ của Lý Thiệu Minh, nhưng tính ông cụ cứng rắn ngang ngược, còn nóng này, phong cách làm việc quyết đoán dứt khoát, ngông nghênh không kém bất cứ cao thủ võ lâm nào.
"Bố, Lý Thiệu Minh là ông chủ công ty Thiên Chu. Anh ta có tài sản 570 tỷ tệ, chúng ta làm sao bây giờ?". Thấy ông cụ định xử lý bọn họ, mà cho dù là với nhà họ Lý thì Lý Thiệu Minh cũng là nhân vật lớn với tài lực của mình. Cho dù là cả nhà họ Lý cũng không đấu lại anh ta, thế nên cậu bảy sợ tới nỗi mặt trắng bệch.
"Đồ vô dụng, tao đã nói là Lý Thiệu Minh có bản lĩnh rồi, bảo mày đừng có chọc vào, mày không nghe cơ!". Chú sáu không hề do dự cho một bạt tai vào mặt cậu bảy.
Bình luận facebook