Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_58
Xung quanh anh có rất nhiều người khác tốt hơn cô liệu anh và cô có thể được bao lâu?. Cô biết bản thân đã làm anh lo lắng rất nhiều nhưng cô biết làm gì hơn?. Chỉ biết nói hai từ xin lỗi.
Anh nhìn cô ánh mắt lạnh lùng chưa bao giờ có. Anh yêu cô, anh lo lắng cho cô nhưng không ngờ cô lại làm vậy. Chẳng lẽ tình cảm của anh không đủ lớn để cô có thể tin tưởng anh.
-" Tiểu Ngạn em xin lỗi anh". Cô nhìn anh cất giọng run run.
Cô rất sợ khi anh nhìn vào mình cô rất sợ Thái độ của anh bây giờ. Nó làm cô rất lo sợ cô đã làm sai rồi ư? Có lẽ cô đã sai thật rồi.
-" Xin lỗi? Xin lỗi vì em đã làm vậy với anh à?". Anh tức giận nhìn cô đôi mắt anh chỉ còn lại sự lạnh lùng chẳng còn tia ấm áp nào dành cho cô cả.
Cô không nói gì chỉ lặng im nhìn anh, đôi mắt hình hạnh nhân kia cụp xuống. Anh nhìn cô như vậy lại càng tức giận. Bỏ mặc cô trong phòng anh vội đi thật nhanh ra ngoài.
Khi thấy anh đi đôi chân cô chợt khụy xuống. Cô đã sai thật rồi, nhưng làm sao để anh không giận nữa bây giờ? Cô đã quá ích kỉ để vô tình làm tổn thương người mình yêu.
Anh bỏ đi một mạch ra sân lấy xe rồi tự rời khỏi Tần Gia. Có lẽ vì sự tức giận trước mắt mà anh quên rằng cô vẫn đang bị thương.
- ---------------------------------------------------
Tối hôm đó
Anh đi đến tối mới trở về vừa vào phòng thấy cô ngồi trên giường trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng mái tóc dài được cô búi lên cao. Nhưng với thân hình vốn đã gầy gò lúc này nhìn cô càng yếu đuối hơn.
Anh đi lại giường nhìn cô. Cô thấy anh về lại chỉ biết ôm chặt lấy anh, nhưng bàn tay của cô chợt run run.
-" Tiểu Ngạn em xin lỗi anh đừng vậy nữa có được không?". Cô ôm anh vừq khóc vừa nói.
Trong suốt mấy tiếng qua anh bỏ đi cô thật sự rất sợ, sợ sự lạnh lùng của anh và cô càng sợ hơn khi nghĩ đến việc anh sẽ bỏ rơi mình
-"Nghĩ ngơi đi". Anh nói rồi đỡ cô ngồi xuống giường bản thân thì lấy một bộ đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Khoảng 30 phút sau anh đi ra lúc này trên người anh cũng mặc một bộ đồ ngủ màu trắng. Là đồ ngủ đôi của anh và cô.
-"Chưa ngủ?". Anh nhíu mày nhìn cô, cô vẫn ngồi trên giường giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
-" Không có anh em ngủ không được". Cô nói rồi tự đi lại ôm chặt ngang thắt lưng anh.
Anh nhìn cô không nói gì chỉ bế bống cô lên giường. Vết thương của cô vẫn còn nên cô cần phải tịnh dưỡng thức khuya không tốt cho sức khỏe của cô.
Cô bất ngờ để mặc anh bế mình.
- " Tiểu Ngạn anh còn giận sao?". Cô nhỏ giọng thì thầm với anh. Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô đang cúi đầu vẻ mặt đầy sự ân hận.
Anh bất giác siết chặt vòng tay ôm cô lại. Có lẽ cũng do anh một phần lỗi, khi anh đã không cho cô cảm giác an toàn.
#Chương_58
Xung quanh anh có rất nhiều người khác tốt hơn cô liệu anh và cô có thể được bao lâu?. Cô biết bản thân đã làm anh lo lắng rất nhiều nhưng cô biết làm gì hơn?. Chỉ biết nói hai từ xin lỗi.
Anh nhìn cô ánh mắt lạnh lùng chưa bao giờ có. Anh yêu cô, anh lo lắng cho cô nhưng không ngờ cô lại làm vậy. Chẳng lẽ tình cảm của anh không đủ lớn để cô có thể tin tưởng anh.
-" Tiểu Ngạn em xin lỗi anh". Cô nhìn anh cất giọng run run.
Cô rất sợ khi anh nhìn vào mình cô rất sợ Thái độ của anh bây giờ. Nó làm cô rất lo sợ cô đã làm sai rồi ư? Có lẽ cô đã sai thật rồi.
-" Xin lỗi? Xin lỗi vì em đã làm vậy với anh à?". Anh tức giận nhìn cô đôi mắt anh chỉ còn lại sự lạnh lùng chẳng còn tia ấm áp nào dành cho cô cả.
Cô không nói gì chỉ lặng im nhìn anh, đôi mắt hình hạnh nhân kia cụp xuống. Anh nhìn cô như vậy lại càng tức giận. Bỏ mặc cô trong phòng anh vội đi thật nhanh ra ngoài.
Khi thấy anh đi đôi chân cô chợt khụy xuống. Cô đã sai thật rồi, nhưng làm sao để anh không giận nữa bây giờ? Cô đã quá ích kỉ để vô tình làm tổn thương người mình yêu.
Anh bỏ đi một mạch ra sân lấy xe rồi tự rời khỏi Tần Gia. Có lẽ vì sự tức giận trước mắt mà anh quên rằng cô vẫn đang bị thương.
- ---------------------------------------------------
Tối hôm đó
Anh đi đến tối mới trở về vừa vào phòng thấy cô ngồi trên giường trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng mái tóc dài được cô búi lên cao. Nhưng với thân hình vốn đã gầy gò lúc này nhìn cô càng yếu đuối hơn.
Anh đi lại giường nhìn cô. Cô thấy anh về lại chỉ biết ôm chặt lấy anh, nhưng bàn tay của cô chợt run run.
-" Tiểu Ngạn em xin lỗi anh đừng vậy nữa có được không?". Cô ôm anh vừq khóc vừa nói.
Trong suốt mấy tiếng qua anh bỏ đi cô thật sự rất sợ, sợ sự lạnh lùng của anh và cô càng sợ hơn khi nghĩ đến việc anh sẽ bỏ rơi mình
-"Nghĩ ngơi đi". Anh nói rồi đỡ cô ngồi xuống giường bản thân thì lấy một bộ đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Khoảng 30 phút sau anh đi ra lúc này trên người anh cũng mặc một bộ đồ ngủ màu trắng. Là đồ ngủ đôi của anh và cô.
-"Chưa ngủ?". Anh nhíu mày nhìn cô, cô vẫn ngồi trên giường giương đôi mắt to tròn nhìn anh.
-" Không có anh em ngủ không được". Cô nói rồi tự đi lại ôm chặt ngang thắt lưng anh.
Anh nhìn cô không nói gì chỉ bế bống cô lên giường. Vết thương của cô vẫn còn nên cô cần phải tịnh dưỡng thức khuya không tốt cho sức khỏe của cô.
Cô bất ngờ để mặc anh bế mình.
- " Tiểu Ngạn anh còn giận sao?". Cô nhỏ giọng thì thầm với anh. Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô đang cúi đầu vẻ mặt đầy sự ân hận.
Anh bất giác siết chặt vòng tay ôm cô lại. Có lẽ cũng do anh một phần lỗi, khi anh đã không cho cô cảm giác an toàn.
Bình luận facebook