-
Chương 14: Bắt gặp cô đi với người đàn ông khác
Nhưng nhìn dáng vẻ thuần thục của Tống Đình Hi thì biết có lẽ không phải lần đầu anh đến đây.
Phương Tiểu Ngư không kiềm được bèn khẽ hỏi: “Ở đây đắt như thế, anh thường xuyên đến lắm sao?”
Ánh mắt Tống Đình Hi sáng lên, dịu dàng đáp: “Không phải thường xuyên đến, chỉ đến với người đặc biệt thôi.”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, cô có ngốc đến đâu cũng biết anh đang nói cô là người đặc biệt, nhìn dáng vẻ này của bác sĩ Tống, lẽ nào là đang muốn theo đuổi cô sao?
Không đâu không đâu, một chàng trai độc thân hoàng kim thế này sao có thể để mắt đến cô…
Cô bèn xấu hổ cười nói: “Anh đi làm ở bệnh viện rất vất vả, không cần tốn nhiều tiền như thế, hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền nên lần này chúng ta chia nhau trả đi, lần sau tôi sẽ mời anh đến ăn ở một nơi vừa ngon lại vừa rẻ nhé.”
Thấy Phương Tiểu Ngư tiếc tiền hộ mình, lại còn nghĩ cách chia sẻ với mình, trong lòng Tống Đình Hi lại càng thấy vui hơn, càng thấy yêu cô gái vô cùng ngây thơ và thành khẩn này.
Anh đột nhiên nhoài người về phía trước, không kiềm được mà khẽ vuốt nhẹ lên mũi cô rồi cười âu yếm: “Được thôi, lần sau cô mời tôi, nhưng mà lần này tôi đã chở cô đến đây thì đương nhiên tôi phải trả tiền, tiền của cô cứ giữ lại cho lần sau đi.”
Phương Tiểu Ngư bị động tác thân mật vừa rồi của Tống Đình Hi làm cho giật mình, nhưng không kịp né tránh, đành vuốt vuốt mũi rồi gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không hề biết rằng, cảnh tượng vừa rồi vừa hay lại bị Mộc Du Dương nhìn thấy.
Anh đúng lúc cùng khách hàng đến dùng bữa ở đây, vừa vào nhà hàng không hiểu sao nhìn thấy ngay hai người đang ngồi ở chiếc bàn cạnh tường, dưới ánh đèn vàng, không khí vô cùng lãng mạn, chàng trai còn tinh nghịch khẽ chạm vào mũi cô gái.
Đôi mày lạnh lùng của Mộc Du Dương nhíu lại, lập tức nhớ lại cảnh tượng lần trước thấy cô ở văn phòng với Đường Úc Phi, lần này lại là một người đàn ông khác, nhìn gương mặt đang cười vui vẻ của Phương Tiểu Ngư, trong lòng Mộc Du Dương chợt dâng lên một cảm giác bực bội khó chịu.
Đồ phụ nữ lăng nhăng!
Nghĩ như thế, anh liền quay lưng bước thẳng ra khỏi nhà hàng, mặc cho khách hàng ngồi ngơ ngác bên trong.
Phương Tiểu Ngư không hề nhận thấy sự xuất hiện và biến mất của Mộc Du Dương, cả bữa ăn, hai người trò chuyện vui vẻ, ánh sáng và âm nhạc ở đây đều rất tốt, Tống Đình Hi rất hài lòng về bữa ăn chung đầu tiên của hai người.
Ngay cả Phương Tiểu Ngư cũng hài lòng, vì thức ăn ở đây thật sự là quá ngon!
Bước ra khỏi nhà hàng rồi, Phương Tiểu Ngư vẫn cứ tấm tắc khen ngợi món ăn.
Tống Đình Hi nhìn thấy cô gái đi bên cạnh mình chỉ vì một bữa ăn thôi mà đã hạnh phúc đến thế thì ánh mắt lại không giấu được vẻ yêu thương ngập tràn.
Anh cười nói: “Lần sau sẽ lại dẫn cô đến đây ăn.”
“Được đấy! À, không không không, thôi đừng đến nữa, đắt quá.” Phương Tiểu Ngư lúc đầu đồng ý ngay, nhưng nhớ đến giá tiền in trên thực đơn, cô thấy xót xa, lập tức lắc đầu.
Tống Đình Hi bật cười, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần cô thích thì ngày nào chúng ta cũng có thể đến đây ăn.”
Phương Tiểu Ngư mở to mắt, không thể tin vào tai mình, liền châm chọc: “Anh đại gia quá, còn ăn mỗi ngày nữa, lương mỗi tháng của anh được bao nhiêu chứ? Còn ăn thêm vài bữa nữa tôi sợ tháng này anh phải hít gió tây bắc mà sống mất, đến lúc đó đừng có bảo tôi đến cứu anh đấy…”
“Khi tôi không còn tiền ăn cơm nữa sẽ đến gặp cô, nhờ cô cứu tế tôi, buổi tôi ôm cô và Lạc Bảo Nhi ngủ.”
Tống Đình Hi cũng đùa theo, tuy là nói đùa nhưng trong mắt anh lại ánh lên một tia hi vọng, có vẻ rất mong điều ấy sẽ xảy ra.
Sau bữa cơm, Tống Đình Hi muốn chở Phương Tiểu Ngư về tận nhà, nhưng cô từ chối.
Phương Tiểu Ngư luôn khiêm tốn, cô không muốn ngồi lên một chiếc xe sang thế này để về nhà.
Tuy rằng nơi cô ở hiện giờ cũng chẳng phải dạng vừa gì.
Phương Tiểu Ngư thầm than trong bụng rồi bắt một chiếc taxi.
“Ông ơi ông ăn gian, cờ đã hạ rồi thì không được hối lại đâu!”
Vừa về đến nhà, Phương Tiểu Ngư đã nghe thấy giọng nói tinh nghịch của con trai, đang tố cáo Mộc lão gia ngồi đối diện.
Mộc lão gia vẻ mặt không phục, nói to: “Lại đi lại đi, cái thằng bé này, đánh cờ còn hay hơn cả ông lão này nữa!”
“Ông ơi, ông đã thua chín ván rồi, có đánh thêm thì ông cũng thua nữa thôi, ngày mai con sẽ được đi chơi công viên giải trí với chú rồi!” Lạc Bảo Nhi phấn khích bày lại bàn cờ.
Phương Tiểu Ngư vừa bước vào cửa, nghe cuộc đối thoại của hai ông cháu mà không hiểu gì cả, ai đi với ai đến đâu chứ?
Lạc Bảo Nhi chạy ra đón, mừng rỡ khoe chiến tích với mẹ, còn chọc ghẹo bại tướng vừa mới thua trong tay mình.
Quản gia luôn đứng trong phòng nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Phương Tiểu Ngư thì liền cười giải thích: “Lạc thiếu gia đã giao ước với lão gia, nếu đánh thắng lão gia mười ván cờ thì lão gia phải bảo đại thiếu gia dẫn Lạc thiếu gia đến công viên giải trí chơi một ngày. Lão gia trước nay luôn là cao thủ cờ tướng, không ngờ hôm nay lại thua liền chín ván, giờ chỉ còn một ván cuối cùng thôi.”
Có thể thấy rõ cảnh tượng hoạt bát sinh động này không phải lúc nào cũng diễn ra trong căn nhà này, ngay cả lão quản gia bình thường rất nghiêm túc giờ gương mặt cũng đang mang đầy kì vọng được xem kịch hay.
Phương Tiểu Ngư trong lòng rất vui, cũng ngồi xuống bên cạnh theo dõi trận đấu.
“Chiếu tướng!”
Lạc Bảo Nhi đắc thắng reo vang, kết cục của Mộc lão gia đã rõ.
“Ô hô, con thắng rồi! Con được cùng chú đi chơi công viên giải trí rồi!”
Cậu bé vừa thắng trận mừng rỡ trèo lên ghế sô pha rồi nhảy tưng tưng trên đó ăn mừng.
Mộc lão gia lại rất sầu thảm, cúi mặt ủ rũ, không cam tâm nhìn vào bàn cờ thất bại của mình.
Cảnh tượng ấy khiến những người giúp việc đứng gần đó cũng khẽ cười, lão quản gia lại càng không kiềm được mà bật cười.
Mộc lão gia có hơi tức giận nhìn lão quản gia, ném con cờ đang cầm trên tay xuống bàn cờ rồi nói: “Được rồi, ông nhận thua! Ngày mai sẽ bảo chú nghỉ một ngày, bảo chú và mẹ con cùng đưa Tiểu Lạc Bảo Nhi nhà ta đi công viên chơi.”
“Nhưng ngày mai con phải đi làm.” Phương Tiểu Ngư vội vàng nói, vụ cá cược của hai ông cháu này không thể lôi cả cô vào được.
“Chuyện ấy dễ thôi, cứ xin nghỉ phép một ngày đi.” Mộc lão gia không quan tâm, nhẹ nhàng nói.
Phương Tiểu Ngư nghĩ đến gương mặt thối tha của Đường Úc Phi, anh ta không bắt cô phải tăng ca vào cuối tuần đã là tạ ơn trời đất rồi, làm gì có chuyện duyệt cho cô nghỉ phép?
Mộc lão gia có vẻ nhận ra vẻ khó xử trên mặt Phương Tiểu Ngư, bèn nghiêm túc nói: “Nghe cháu ông nói, con làm việc tại công ty thiết kế thời trang Gloria đúng không?”
“Vâng.” Phương Tiểu Ngư gật đầu đáp.
Mộc lão gia liền cười nói: “Ông có quen với tổng tài công ty ấy, ngày mai ông sẽ sang nói một tiếng, con có thể yên tâm đi chơi với Lạc Bảo Nhi.”
Phương Tiểu Ngư vừa nghe thì liền lập tức xuýt xoa, người nhà này rốt cuộc là thế nào? Sao ngay cả một boss cấp cao ở công ty cô mà cũng quen?
Nhưng nhìn dáng vẻ của ông không phải đang nói đùa, hơn nữa bản thân cô đúng là đã lâu chưa dẫn Lạc Bảo Nhi đi chơi, thế nên Phương Tiểu Ngư bèn gật đầu: “Được, thế thì đành phiền ông vậy.”
Vì mong chờ đến ngày hôm sau mà Lạc Bảo Nhi phấn khích cả đêm ngủ không yên giấc.
Hôm sau, mới sáng sớm cậu đã kéo Phương Tiểu Ngư ra khỏi chăn, thúc giục cô mau ra ngoài.
Hai mẹ con chuẩn bị xong xuôi bước ra cửa thì nhìn thấy có một chiếc MPV đã chờ sẵn.
Lên xe mới biết Mộc Du Dương đã ngồi chờ họ từ sớm rồi.
Anh mặc một bộ đồ casual đơn giản, trông trẻ ra đến mấy tuổi, gác đôi chân dài, lạnh lùng nhìn Phương Tiểu Ngư đến muộn.
Vì thực sự không chịu đựng nổi mấy lời càm ràm của ông nội nên anh đành phải nhận lời lần này.
Hai mẹ con vừa lên xe, Mộc Du Dương liền bảo tài xế lái xe ngay.
Trên đường, Lạc Bảo Nhi rất phấn khích, ngồi lên đùi Mộc Du Dương, mở cửa kính ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Chẳng mấy chốc đã đến công viên, khung cảnh rực rỡ, khắp nơi đều là người, vô cùng náo nhiệt.
Lạc Bảo Nhi một tay kéo Phương Tiểu Ngư, một tay lôi Mộc Du Dương, vui vẻ đi giữa dòng người.
Lúc thì đi mua kem, lúc thì đi mua kẹo bông…
Lúc thì ngồi xe hơi, lúc lại đi tàu hải tặc…
Chẳng mấy chốc đã khiến Phương Tiểu Ngư mệt đứ đừ.
Quay sang nhìn Mộc Du Dương, thấy anh một tay bị Lạc Bảo Nhi dắt đi, tay còn lại xách biết bao nhiêu là đồ chơi và chiến lợi phẩm chơi game, dáng vẻ lạnh lùng khó gần trong bộ đồ vét thường ngày của anh giờ không còn bao nhiêu nữa, bộ dạng ấy vừa đáng sợ lại vừa đáng yêu.
Phương Tiểu Ngư nhìn ngẩn ngơ một lúc rồi không kiềm được mà bật cười.
Mộc Du Dương thắc mắc quay sang nhìn cô: “Cô cười cái gì?”
“Cười anh đấy, bộ dạng lúc này của anh buồn cười lắm.” Phương Tiểu Ngư vừa cười vừa nói.
Mộc Du Dương chuẩn bị nổi nóng thì đột nhiên nghe tiếng Lạc Bảo Nhi phấn khích gọi: “Con muốn chơi cái này, con muốn chơi cái này!”
Tấm bảng “Mạo hiểm vượt thác” hiện ra trước mặt họ.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook