-
Chương 15: Nụ hôn mơ hồ
Phương Tiểu Ngư khẽ liếc mắt nhìn Mộc Du Dương đang im lặng không nói gì.
Anh đang chăm chú nhìn làn trượt nước vừa cao vừa dài phía trước.
Những tiếng la hét phần khích của người chơi và tiếng nước chảy vang lên rất lớn.
Đôi mắt kiên nghị của anh có hơi co lại, có thể nhận ra, Mộc Du Dương hoàn toàn không muốn chơi trò này, vì chơi xong sẽ bị ướt hết.
Phương Tiểu Ngư nhận ra tâm tư của anh, hơn nữa cô cũng không muốn bản thân mình bị ướt, thế là bèn cúi xuống dỗ dành Lạc Bảo Nhi: “Ngoan, chúng ta chơi trò khác được không? Chơi trò này sẽ bị ướt hết quần áo đấy.”
“Không chịu không chịu, Lạc Bảo Nhi muốn chơi trò này cơ…”
Lạc Bảo Nhi lập tức quay đầu, lúc lắc mái tóc quả dưa, mở to ánh mắt đầy kì vọng nhìn Mộc Du Dương nũng nịu: “Chú ơi chú…”
Cậu tung ra chiêu đáng yêu thần công bách phát bách trúng, lắc lắc bàn tay Mộc Du Dương.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Mộc Du Dương nhìn ánh mắt ngân ngấn nước mắt ấy một chút rồi thở dài: “Đi thôi, chú đưa con đi.”
Còn chưa dứt lời thì đã bị Lạc Bảo Nhi lon ton kéo thẳng đến quầy bán vé.
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác đứng tại chỗ, vừa rồi rõ ràng còn tỏ vẻ không muốn đi, sao thoáng cái đã đổi ý rồi? Xem ra chiêu đáng yêu thần công của Lạc Bảo Nhi nhà cô đã tiến bộ không ít!
Có rất nhiều người xếp hàng ở trên cao, từ đây nhìn xuống đáng sợ hơn rất nhiều so với đứng dưới.
Mộc Du Dương bình thản dắt Lạc Bảo Nhi xuống thuyền, cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu.
Cùng với tiếng reo phấn khích của Lạc Bảo Nhi, cả hai đồng loạt mất trọng tâm, một tiếng sóng mạnh vang lên, nước văng tung tóe khiến cả hai ướt sũng.
Trò chơi kết thúc, Phương Tiểu Ngư nhìn hai chú cháu toàn thân ướt đẫm bước đến bên cô.
Mộc Du Dương dùng tay lau nước trên mặt một cách quyến rũ, cái áo sơ mi trắng của anh bị thấm nước trở nên trong suốt, dưới ánh mặt trời, cơ bắp rám nắng rắn chắc ẩn hiện bên dưới lớp áo, gợi cảm chết người.
Lạc Bảo Nhi đứng bên cạnh lại hoàn toàn không quan tâm việc bị ướt, vẫn đang phấn khích reo hò.
“Chú ơi chú ơi, mình chơi một lần nữa đi!” Lạc Bảo Nhi vẫn còn ham vui.
Phương Tiểu Ngư ngắm nhìn Mộc Du Dương, suýt nữa đã chảy cả máu mũi, vội vàng chuyển chủ đề: “E hèm… Cục cưng, chơi lâu quá rồi, chúng ta đi ăn gì đi đã, con xem bên kia có bán hotdog kìa, chúng ta mua ăn có được không?”
Lạc Bảo Nhi nhìn theo hướng tay mẹ chỉ, quả nhiên thấy có một quầy hotdog, còn có treo rất nhiều bong bóng đủ màu đẹp mắt, lập tức đồng ý ngay.
Phương Tiểu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh Mục, chúng ta qua quán hotdog bên kia nghỉ ngơi chút đi.”
“Ừ, được.”
Giọng nói trầm trầm quyến rũ lại khiến Phương Tiểu Ngư phải nuốt nước bọt.
Chuyến dạo chơi công viên của ba người phải đến tận khi mặt trời xuống núi mới kết thúc.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư có cảm giác như mình vừa đi đánh trận về, sau khi khó khăn lắm mới dỗ được Lạc Bảo Nhi vẫn còn chưa hết phấn khích đi ngủ, cô cũng ngã vật ra giường, ngáy pho pho.
Nửa đêm, Phương Tiểu Ngư lại giật mình thức giấc như thường lệ, cô đắp lại tấm chăn đã bị Lạc Bảo Nhi đạp tung ra, lúc này mới phát hiện do mình quá mệt nên vừa về nhà đã ngủ ngay, chưa tắm táp gì, liền vội ngồi dậy đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi xong, cô xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống.
“Hừ hừ…”
Có một tiếng rên khẽ vọng ra.
Phương Tiểu Ngư nhận thấy tiếng động ấy phát ra từ phòng của Mộc Du Dương, cô định vào xem có chuyện gì, nhưng nhớ đến việc xảy ra vào đêm cô tự ý xông vào phòng anh, trong lòng bất giác thấy sợ.
Thôi đi, anh ta nói rồi, chuyện của anh ta không cần mình quan tâm, mình nên về phòng thì hơn.
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng chân cô thì vẫn cứ đứng lì tại chỗ không nhúc nhích.
Đắn đo một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư khẽ chép miệng rồi hạ quyết tâm mở cửa phòng Mộc Du Dương.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy một người đang nằm trên giường.
Phương Tiểu Ngư nhẹ nhàng bật đèn giường lên.
Mộc Du Dương nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, có vẻ đã ngủ, nhưng miệng lại liên tục rên rỉ, phát ra những âm thanh nghe không rõ.
Phương Tiểu Ngư theo kinh nghiệm liền đưa tay sờ lên trán anh.
Nóng quá!
Anh ta sốt rồi!
Chắc chắn là do hôm nay lúc chơi trò chơi ở công viên đã bị ướt quần áo, nên đã bị cảm.
Phương Tiểu Ngư vội chạy về phòng mình, lấy nhiệt kế trong tủ cứu thương ra rồi đến đo nhiệt độ cho Mộc Du Dương.
39 độ rưỡi!
“Anh Mục, anh Mục, anh tỉnh lại đi!”
Phương Tiểu Ngư muốn gọi anh dậy, bị thế này cần phải đến bệnh viện mới được!
Mộc Du Dương mơ hồ mở mắt, ánh mắt lạnh lùng của anh giờ đã mất đi vẻ lấp lánh như thường ngày, ngược lại mang đầy vẻ mệt mỏi ảm đạm.
“Anh Mục, anh bị sốt rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Vừa mở mắt, Mộc Du Dương đã nhìn thấy một gương mặt xinh xắn, ánh đèn mờ ảo nơi đầu giường rọi lên mặt cô, như hoa như mộng, vẻ đẹp tuyệt luân.
Anh không kiềm đưa tay vuốt ve mặt cô.
Sự tiếp xúc da thịt ấy vô cùng dịu dàng, khiến người ta say mê.
Phương Tiểu Ngư đột nhiên bị chạm vào thì ngẩn người, để mặt cho bàn tay anh lướt trên mặt mình.
Ngón tay anh lần xuống cái cổ trắng trẻo của cô, lần tiếp xuống xương quai xanh, lại lần xuống nữa, đến khi chạm cái eo thon thả của cô thì liền nắm chặt lấy rồi lật người lại, ép cô nằm bên dưới mình.
Không khí như ngưng tụ, thời gian như lắng đọng, chỉ nghe tiếng tim đập của hai người vang lên trong không gian.
“Anh Mục…”
Phương Tiểu Ngư khẽ mấp máy môi, nhưng bị bờ môi nóng ấm của Mộc Du Dương khóa lại không nói tiếp được nữa.
Ánh mắt cô từ hốt hoảng dần chuyển sang say mê, đôi môi hồng căng mọng cũng chủ động phối hợp, lưỡi cô từ từ tiến vào quấn lấy lưỡi anh.
Trong lúc đang say mê, cô chợt nghe Mộc Du Dương mơ hồ cất tiếng gọi: “An Ly… An Ly…”
An Ly?
Đó là ai?
Phương Tiểu Ngư đột nhiên có cảm giác mình đang bị đùa giỡn, anh ta xem mình là vật thay thế cho người khác ư?
Cô liền lập tức tỉnh táo lại, cố gắng đẩy mạnh Mộc Du Dương ra rồi bật dậy.
Trong lòng đột nhiên có khoảng trống, Mộc Du Dương có vẻ rất bất mãn, ngẩng đầu rồi nằm vật ra giường, nhíu mày, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô.
Phương Tiểu Ngư lúc này cũng rất tức giận, nhìn thẳng vào anh mắng chửi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh là tên thối tha! Bổn cô nương không bao giờ muốn làm vật thay thế cho người khác đâu!”
Nói xong cô quay lưng đi thẳng, nhưng rồi lại nhớ ra gì đó, bèn giận dữ quay đầu, hét lên với người nằm trên giường: “Ngồi dậy, tôi gọi người đưa anh đi bệnh viện, nếu không anh sẽ sốt chết đấy!”
Mộc Du Dương mệt mỏi nhắm mắt, “Không đi bệnh viện đâu.”
Xì, cái tên này sao lại không biết điều hệt như trẻ con thế?
Phương Tiểu Ngư bĩu môi, cau mày, bực bội chất vấn: “Tại sao lại không đi? Bị bệnh thì phải đến bệnh viện chứ.”
“Tôi không thích mùi bệnh viện.”
Mộc Du Dương giơ bàn tay thon dài rắn chắc của mình gác lên trán rồi từ từ thiếp đi.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải đi tìm quản gia.
Nghe nói đại thiếu gia bị sốt, lão quản gia lập tức bật dậy, thay quần áo rồi bảo giúp việc mau chóng gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Sau khi gọi xong, ông mới nhẹ nhàng nói với Phương Tiểu Ngư: “Cô Phương, cảm ơn cô đã gọi tôi dậy, bác sĩ gia đình sắp đến rồi, mong là sẽ không kinh động đến lão gia.”
“Vừa rồi con định đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng anh ấy không chịu, con hết cách nên đành phải gọi bác.”
“Ừ ừ…” Lão quản gia gật đầu rồi vỗ nhẹ lên vai cô: “Mẹ của đại thiếu gia mất ở bệnh viện, lúc đó cậu ấy còn bé, từ đó về sau luôn rất ghét bệnh viện, lão gia đành phải mời một bác sĩ gia đình tư nhân, mỗi khi ốm đau gì thì đều điều trị ở nhà.”
“Thảo nào…” Phương Tiểu Ngư hiểu ra, sau đó lại nhớ đến một nghi vấn khác: “Có một việc con muốn hỏi bác.”
“Cô cứ hỏi đi.” Quản gia nhẹ nhàng ôn hòa nói.
“Anh Mục, anh ấy… có phải bị trầm cảm không?”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook