“Đứa bé? Đứa bé nào chứ?” Tâm trạng đang u ám của Mộc Du Dương chợt kích động, anh cau mày, thắc mắc hỏi Tống Đình Hi.
Tống Đình Hi tưởng Mộc Du Dương đang giả ngốc, càng giận dữ nói: “Đừng có mà giả vờ trước mặt tôi, cô ấy đã có thai với anh, lẽ nào anh không biết sao?”
Mộc Du Dương thật sự ngẩn người, anh lập tức nhớ lại những lời mà lúc trước Phương Tiểu Ngư từng nói với anh, nhưng không có lời nào là nhắc đến việc có thai cả, anh kinh ngạc nhìn Tống Đình Hi, đang định hỏi thêm thì cửa phòng cấp cứu chợt bật mở.
Tống Đình Hi trông thấy bác sĩ bước ra liền bỏ tay khỏi cổ áo Mộc Du Dương, bước đến lo lắng hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa lắc đầu, bước đến trước mặt Mộc Du Dương nói với anh: “Tổng tài Mộc, cô Phương tuy vẫn còn hôn mê nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ có điều đứa bé trong bụng e khó mà giữ được.”
Tống Đình Hi dường như cũng đã đoán biết trước kết quả này, lập tức lộ ra một vẻ mặt đau đớn khổ sở.
“Anh nói đứa bé nào?” Mộc Du Dương nhìn bác sĩ hỏi lại, có vẻ còn chưa hết bất ngờ trước tin Phương Tiểu Ngư đang có thai.
Bác sĩ giải thích: “Cô Phương có thai đã được gần hai tháng rồi, ba tháng đầu là khoảng thời gian dễ sảy thai nhất, cái thai đang trong giai đoạn không ổn định, cô Phương lại bị đánh mạnh như thế nên đã bị sảy.”
Đã có thai gần hai tháng…
Mộc Du Dương nhớ lại, chuyện xảy ra giữa anh và Phương Tiểu Ngư trong phòng tắm không phải xảy ra khoảng hai tháng trước sau?
Sau lần đó, cô ấy đã có thai sao?
Sao cô ấy lại không cho mình biết?
Suốt thời gian qua, anh và cô cùng sống chung dưới một mái nhà, thế mà cô vẫn cứ giấu anh.
Rốt cuộc là tại sao?
Nếu nói cho anh biết thì Mộc Du Dương tuyệt đối sẽ dùng hết sức bảo vệ cô, thế thì chuyện hôm nay đã không xảy ra rồi!
Mộc Du Dương không nghe bác sĩ nói tiếp nữa, anh đẩy cửa phòng cấp cứu, xông vào trong, Tống Đình Hi cũng lập tức chạy theo.
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ y tá khác đang thu dọn thiết bị cấp cứu, mọi người lục tục bước ra ngoài.
Phương Tiểu Ngư đã được y tá thay áo bệnh nhân, nằm trên giường bệnh trắng tinh, do mất quá nhiều máu nên sắc mặt của cô trắng bệch.
Mộc Du Dương bước đến bên giường, nắm lấy bàn tay xanh xao của cô, siết chặt lấy rồi áp lên cằm mình.
Tâm trạng kích động của Tống Đình Hi vừa rồi đã phát tiết nên lúc này đã bình tĩnh nhiều, anh hỏi Mộc Du Dương: “Anh thật sự không biết chuyện cô ấy có thai sao?”
Mộc Du Dương không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Nếu tôi biết thì tất cả chuyện này đã không xảy ra rồi.”
Câu nói ấy khiến Tống Đình Hi cảm thấy tin.
Dáng vẻ đau thương của Mộc Du Dương rõ ràng không phải giả vờ, có lẽ thật sự không biết việc Phương Tiểu Ngư có thai, nhưng Tống Đình Hi còn nhớ lúc ấy đã bảo Phương Tiểu Ngư đi nói cho Mộc Du Dương biết, xem ra cuối cùng cô đã không nói.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch!
Mộc Du Dương cảm thấy bàn tay mình đang nắm có hơi động đậy, liền ngước nhìn gương mặt Phương Tiểu Ngư.
Mí mắt cô khẽ động đậy, mắt từ từ mở ra.
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy một màu trắng tinh trước mặt mình, ở bên cạnh giường còn có hai người đàn ông.
Cô mấp máy đôi môi tái nhợt, thều thào hỏi Tống Đình Hi: “Đình Hi, sao anh lại ở đây?”
Dáng vẻ của cô khiến Tống Đình Hi rất đau lòng, anh liền nở nụ cười an ủi rồi dịu dàng nói: “Anh đến đây gặp bạn, tình cờ trông thấy em được đưa vào cấp cứu nên đến thăm em, bác sĩ nói em đã không sao rồi, nhưng sức khỏe còn yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Phương Tiểu Ngư khẽ gật đầu, bàn tay bất giác sờ xuống bụng rồi quay sang hỏi Mộc Du Dương: “Anh biết rồi sao?”
Mộc Du Dương đặt tay cô xuống, im lặng gật đầu.
Phương Tiểu Ngư tỏ vẻ áy náy, gương mặt trắng bệch trông thật đáng thương, cô liền khẽ hỏi hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi: “Đứa bé vẫn ổn chứ?”
Câu hỏi này khiến cả phòng cấp cứu trở nên yên ắng.
Tống Đình Hi không nỡ trả lời, chỉ im lặng cúi đầu.
Mộc Du Dương đưa tay ôm trán, vẻ mặt nhăn nhó, nhưng cũng không nói gì.
Phương Tiểu Ngư chợt có một dự cảm không lành, cố chống tay ngồi dậy rồi hỏi lại lần nữa bằng giọng run rẩy: “Con của em sao rồi?”
Cô ngây người nhìn Mộc Du Dương, kiên quyết muốn biết câu trả lời mình không muốn nghe, nước mắt bắt đầu chực trào ra.
Thấy Mộc Du Dương không nói gì, Tống Đình Hi đành thở dài rồi nói: “Tiểu Ngư, đứa bé không giữ được nữa.”
“Anh nói bậy!” Phương Tiểu Ngư gào lên, nước mắt tuôn rơi, cô hét vang: “Bác sĩ đâu? Bác sĩ, bác sĩ!!!”
Tiếng kêu của cô đã gọi được các bác sĩ và y tá đến, Phương Tiểu Ngư bất chấp ngăn cản, lê thân ốm yếu của mình đến trước mặt một bác sĩ, nắm lấy tay khóc lóc: “Bác sĩ, con của tôi vẫn còn giữ được, vẫn còn có hi vọng đúng không, đúng không?”
Bác sĩ cảm thương nhìn Phương Tiểu Ngư rồi áy náy nói: “Cô Phương, rất xin lỗi, đứa bé không thể giữ được, đã bị sảy rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật nạo tử cung cho cô, để tránh tử cung có vấn đề, ảnh hưởng đến việc mang thai sau này.”
Phương Tiểu Ngư buông tay bác sĩ ra, thẫn thờ ngồi xuống giường.
Khi vừa mới biết bản thân mình có thai, cô đã rất đắn đo không biết nên bỏ hay nên giữ đứa bé, khó khăn lắm mới quyết định bỏ thì lại vô tình bị Tống Đình Hi ngăn cản, sau đó khi biết Mộc Du Dương yêu mình, cô lại quyết định sẽ giữ đứa bé trong bụng, tìm cơ hội phù hợp nói cho Mộc Du Dương biết việc mình có thai, không ngờ bây giờ lại bất cẩn để sảy mất.
Phương Tiểu Ngư giống như đã bị rút hết sức lực, cứ ngồi ngây ra ở giường, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Bác sĩ và y tá đều lặng lẽ rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người yên lặng không nói gì.
Tống Đình Hi bước đến an ủi: “Tiểu Ngư, tai nạn này không ai mong muốn, việc đã như vậy cũng đành phải chấp nhận thôi.”
Phương Tiểu Ngư cúi đầu im lặng, một lúc sau mới khẽ nói: “Đình Hi, cảm ơn anh đã đến thăm em, anh về trước đi, em muốn được yên tĩnh một mình.”
Tống Đình Hi nhìn Phương Tiểu Ngư, rồi lại quay sang nhìn Mộc Du Dương đang ngẩn người, thở dài nói: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại đến thăm em.”
Tống Đình Hi bước đến cửa lại quay đầu lo lắng nhìn Phương Tiểu Ngư một lúc rồi mới đi.
Phương Tiểu Ngư quay sang nói với Mộc Du Dương: “Anh cũng đi đi, để em yên tĩnh một mình.”
Mộc Du Dương đứng dậy u sầu hỏi: “Tại sao không nói cho anh biết chuyện em có thai?”
“Giờ anh hỏi chuyện đó còn có ích gì?” Phương Tiểu Ngư rơi lệ lắc đầu.
Từ bé đã mất mẹ, người bố Mộc Thừa Kế lại không quan tâm, thế nên ý nghĩa của từ cha đối với Mộc Du Dương mà nói không có ý nghĩa sâu sắc, nhưng anh biết rõ, bản thân mình tuyệt đối sẽ không trở thành một người cha giống như Mộc Thừa Kế.
Giờ đây lần đầu tiên anh ở gần thân phận một người cha đến thế, vậy mà một người cha như anh đến lúc con mình xảy ra chuyện mới biết đến sự tồn tại của nó, chuyện này lẽ nào không nực cười sao?
Bình luận facebook