“Nếu em cho anh biết sớm thì có lẽ mọi chuyện lúc này đã không xảy ra rồi!” Mộc Du Dương đau lòng nói.
“Em chỉ là không muốn anh cho rằng em dùng đứa bé để trói buộc anh, cho nên mới không nói cho anh biết.” Phương Tiểu Ngư cúi đầu rơi lệ.
“Trong lòng em, Mộc Du Dương anh là loại người sợ chịu trách nhiệm như thế sao?” Mộc Du Dương đau đớn hỏi.
Phương Tiểu Ngư lắc đầu: “Không phải, em chỉ là không có cảm giác an toàn với mối quan hệ của chúng ta.”
“Em muốn cảm giác an toàn sao?” Mộc Du Dương nhìn sâu vào mắt cô rồi tiếp tục nghiêm túc nói: “Được, anh sẽ cho em cảm giác an toàn, chúng ta kết hôn đi!”
Lời cầu hôn bất ngờ này khiến Phương Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, cô hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
“Lấy anh đi.” Mộc Du Dương lặp lại.
“Bây giờ anh cầu hôn em là vì thấy tội nghiệp em sao?” Phương Tiểu Ngư nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cô không cần một lời cầu hôn vì thương cảm.
Mộc Du Dương nói: “Không phải, anh là vì không muốn việc đau lòng này lại xảy ra nữa, anh phải cho em có một cảm giác an toàn thật sự, trở thành chỗ dựa đáng tin cậy nhất của em.”
Phương Tiểu Ngư nhìn Mộc Du Dương, cô muốn nhìn rõ tất cả tâm trạng và thái độ trong mắt anh, cho đến khi khẳng định được những lời ấy anh nói rất nghiêm túc thì gương mặt trắng bệch của cô mới từ từ nở một nụ cười cay đắng: “Anh thật sự muốn cho em và Lạc Bảo Nhi một gia đình sao?”
“Phải, đúng vậy.” Mộc Du Dương gật đầu quả quyết.
Phương Tiểu Ngư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, em đồng ý lấy anh!”
Câu trả lời của cô khiến ánh mắt Mộc Du Dương sáng lên, vẻ mặt đau buồn lấy lại được một chút tươi tắn.
Mộc Du Dương bước đến bế Phương Tiểu Ngư đang ngồi bên cạnh giường khẽ đặt nằm lên giường, đắp chăn lại cho cô rồi nói: “Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, đừng nghĩ nhiều nữa, chờ sau khi sức khỏe hồi phục rồi thì chúng ta sẽ kết hôn, còn về Lạc Bảo Nhi, anh đã sai người đến chỗ trông trẻ đón nó về nhà họ Mộc rồi, có ông nội chăm sóc, em cứ yên tâm.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, nghe lời anh nằm xuống, Mộc Du Dương ngồi bên cạnh với cô.
Phương Tiểu Ngư nghĩ, cô lần này có phải là trong họa được phúc không?
Mất đi đứa con đúng là đau đớn, nhưng đổi lại nhận được lời cầu hôn của Mộc Du Dương, từ nay cô sẽ được danh chính ngôn thuận ở bên anh, sẽ không còn nghi ngờ suy đoán tình cảm của anh dành cho cô có phải thật hay không nữa, Lạc Bảo Nhi cũng sẽ có thể được ở với người chú mà mình thương yêu nhất.
Chỉ có điều, giá như lời cầu hôn này đến sớm hơn một chút thì đứa bé trong bụng cô có lẽ đã không chết rồi.
Phương Tiểu Ngư mệt mỏi từ từ nhắm mắt, trải qua những việc này, cô thật sự rất mệt, thế nên ngủ thiếp đi.
Mộc Du Dương thấy Phương Tiểu Ngư đã ngủ bèn đứng dậy bước ra ngoài phòng bệnh, nhấc điện thoại gọi cho trợ lí Lục Trạch.
“Tôi muốn anh đi xử lí một chuyện.”
“Tổng tài cứ dặn dò.”
“Tiêu Tử Dao đã trốn khỏi viện tâm thần rồi, mau tìm cô ta rồi đưa trở lại, phái người canh gác nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép việc thế này lại xảy ra lần nữa!”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Tuy có Phương Tiểu Ngư cầu xin nên anh đã tha cho Tiêu Tử Dao một mạng, nhưng người đàn bà điên rồ đó rõ ràng đã mất hết lí trí, nếu không nghĩ cách khống chế thì e cô ta sẽ lại làm ra chuyện gây hại đến Phương Tiểu Ngư, hậu hoạn khôn lường.
Lục Trạch nhận được lệnh của Mộc Du Dương liền lập tức phái người bắt đầu đi tìm Tiêu Tử Dao, chẳng mấy chốc đã tra ra được hai chị em nhà họ Tiêu đang sống trong một căn nhà cũ ở ngoại ô.
Lục Trạch mau chóng dẫn người đến tìm, nhưng trong căn nhà ấy chỉ tìm thấy Tiêu Tử Mộng và Tiêu Bác, không thấy bóng dáng Tiêu Tử Dao đâu.
Dù đã tra hỏi nhưng Tiêu Tử Mộng cũng không biết Tiêu Tử Dao đã đi đâu, Lục Trạch đành phải tạm thời cho người canh giữ nơi này, chờ Tiêu Tử Dao quay về, còn anh thì lại dẫn người đi khắp nơi tìm kiếm.
Trong bệnh viện, Phương Tiểu Ngư vừa trải qua cuộc phẫu thuật nạo tử cung, nhờ có Mộc Du Dương dặn dò nên cô nhận được sự quan tâm đặc biệt của y tá và bác sĩ, sức khỏe ngày một tốt lên, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được nỗi đau mất con, tâm trạng vẫn không vui.
Để làm cho Phương Tiểu Ngư vui vẻ, Mộc Du Dương ngày nào cũng dẫn Lạc Bảo Nhi vào thăm cô.
Thời gian qua, nhờ có Mộc Du Dương bên cạnh nên cái bóng tâm lí của việc bị bắt cóc trong lòng Lạc Bảo Nhi đã tan đi nhiều, cậu dần trở lại vẻ ngây thơ đáng yêu trước kia, trở lại thành một Lạc Bảo Nhi hoạt bát thích nói thích cười.
Phương Tiểu Ngư trông thấy, cảm thấy rất được an ủi.
Có lẽ sau khi mất đứa con trong bụng thì với Phương Tiểu Ngư mà nói, Lạc Bảo Nhi chính là liều thuốc tốt nhất dành cho cô, bởi vì cho dù cô có mất đi thứ gì đi nữa thì Lạc Bảo Nhi vẫn sẽ mãi mãi thuộc về cô, không bao giờ rời xa cô!
Một ngày trước khi sức khỏe Phương Tiểu Ngư hoàn toàn hồi phục, chuẩn bị xuất viện thì Lục Trạch mang đến tin tức tìm được Tiêu Tử Dao.
Nói chính xác hơn thì người tìm được Tiêu Tử Dao không phải là Lục Trạch mà là cảnh sát.
Chỉ có điều khi tìm được thì cô ta đã chết lâu rồi.
Tiêu Tử Dao đã tự sát, chết ngay trong căn biệt thự xa hoa trước kia của nhà họ Tiêu.
Căn biệt thự ấy đã bị niêm phong từ lâu, cô ta đã lẻn vào rồi uống một lượng lớn thuốc ngủ, nằm trên chiếc giường xinh đẹp từng thuộc về mình, mặc bộ váy từng mặc khi đính hôn với Mộc Du Dương, cô ta cứ chìm đắm trong giấc mơ đẹp hoàn toàn không phải là sự thật ấy rồi từ từ ngưng thở.
Cảnh sát yêu cầu người thân duy nhất của cô ta là Tiêu Tử Mộng đến nhận xác, Tiêu Tử Mộng khóc nức nở, vừa khóc vừa than thở nói rằng em gái mình thật sự có chết cũng không muốn buông bỏ những sự xa hoa ấy.
Sau khi sắp xếp xong hậu sự của Tiêu Tử Dao, Tiêu Tử Mộng dẫn theo Tiêu Bác rời khỏi thành phố Y.
Mộc Du Dương nghe Lục Trạch báo cáo lại mọi việc xong cũng chỉ lạnh lùng nói một câu tôi biết rồi.
Trong mắt anh, Tiêu Tử Dao đã năm lần bảy lượt suýt hại chết Phương Tiểu Ngư, không những đã bắt cóc Lạc Bảo Nhi khiến cậu bị ảnh hưởng tâm lí mà còn hại chết đứa con chưa chào đời của Phương Tiểu Ngư, thật sự chết không đáng tiếc.
Có lẽ chỉ khi Tiêu Tử Dao chết rồi thì anh mới cảm thấy yên tâm hoàn toàn.
Mộc Du Dương không báo lại tin tức cái chết của Tiêu Tử Dao cho Phương Tiểu Ngư, bởi anh không muốn cô nhớ lại những việc đau lòng.
Phương Tiểu Ngư hồi phục sức khỏe, vốn muốn xuất viện quay về chung cư, nhưng Mộc Du Dương lại nằng nặc đòi đưa cô về nhà họ Mộc chăm sóc, lí do là vì nhà họ Mộc lớn, nhiều giúp việc, sẽ chăm sóc được tốt hơn cho Phương Tiểu Ngư, như thế sẽ giúp sức khỏe cô hồi phục nhanh hơn, hôn lễ sẽ được cử hành sớm hơn.
Phương Tiểu Ngư cũng không thể phản bác được, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi cùng dọn về nhà họ Mộc, Lạc Bảo Nhi cũng quay lại trường học, ngày tháng cứ thế yên ổn trôi đi, mọi thứ dần quay trở về quỹ đạo.
Tối hôm ấy, Mộc lão gia đang đánh cờ với Lạc Bảo Nhi, còn Phương Tiểu Ngư thì ngồi xem bên cạnh, Mộc Du Dương vừa từ công ty trở về, trông thấy cảnh tượng ấm áp như thế trong nhà, trái tim băng giá bấy lâu của anh cũng chợt cảm thấy ấm lên, càng muốn quyết tâm biến những người này thành người nhà thật sự của mình.
Mộc Du Dương ngồi xuống nói với Phương Tiểu Ngư: “Em đưa Lạc Bảo Nhi về phòng ngủ đi, anh có chuyện muốn thưa với ông.”
Phương Tiểu Ngư hiểu ý bèn dẫn Lạc Bảo Nhi về phòng, nhưng Lạc Bảo Nhi cứ không nỡ bỏ ván cờ chưa chơi xong, Phương Tiểu Ngư đành phải dỗ dành: “Lạc Bảo Nhi ngoan, ông sẽ không động vào ván cờ đâu, hai người ngày mai lại chơi tiếp được không?”
Lạc Bảo Nhi lúc này mới yên tâm gật đầu rồi cùng mẹ vào phòng.
Hai mẹ con đi rồi, Mộc lão gia mới rời mắt khỏi bàn cờ, uống một ngụm trà rồi thong thả hỏi: “Có chuyện gì mà con lại muốn nói một cách trịnh trọng như thế?”
Mộc Du Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Thưa ông, con muốn kết hôn.”
Bình luận facebook