Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: "Cậu bé" này lớn thật nhanh
Hành động này của cô đã khiến người đàn ông nào đó sững sờ kinh sợ, anh theo bản năng bật thốt lên: "Ngọc Lan, em..."
"Không sao, chắc nãy giờ anh cũng nhịn đến khó chịu rồi, em giúp anh trước."
Bạch Ngọc Lan nói xong bắt đầu mơn trớn đầu trên.
"Hít.."
Dương Tử Sâm hít phải một ngụm khí lạnh, không thể không nói khi bàn tay cô chạm vào vật tượng trưng cho đàn ông của anh khiến anh xém chút không không chế được mình.
"Đừng, Ngọc Lan, em không cân làm như vậy."
Anh hít thở ra một hơi cận lực bắt lấy tay cô khiến bàn tay rời khỏi nơi đó của mình.
Có điêu Bạch Ngọc Lan cầm trọn nơi đó của anh rồi sẽ không buông ra, bá đạo nói: "Dương Tử Sâm, nó là của em, anh mau buông tay."
"Em..."
Dương Tử Sâm bị cô nắm chặt nơi đó đến nghẹn cả họng không nói lên "Để em chăm sóc cho cậu nhỏ này."
Bạch Ngọc Lan đột nhiên vươn người lên nói thầm vào tai anh, cái lưỡi của cô lại tinh nghịch như có như không lướt qua vành tai của anh.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến anh chấn kinh, bàn tay đang nắm chặt tay cô hơi lơi lả, chỉ chờ có vậy Bạch Ngọc Lan bắt đầu di chuyển bàn tay liên tục lên lên xuống xuống.
"A..."
Trong lúc lơ đãng Dương Tử Sâm cũng bật ra một hơi kìm nén trong cổ họng.
Trước là anh trêu đùa cô bây giờ lại là cô trêu đùa anh, Bạch Ngọc Lan trước nay không chịu thiệt.
Bàn tay của cô có lực sát thương rất lớn với cậu nhỏ của anh, nó bàn đầu co giật lại dần dần bành trướng, càng lúc càng lớn lên trong tay cô.
"Cậu bé này lớn thật nhanh."
VietWriter
Bạch Ngọc Lan không khỏi mở miệng trêu đùa, Dương Tử Sâm ngượng chín mặt.
Thân phận của hai người bắt đầu đảo ngược, Bạch Ngọc Lan lại ra tay mạnh hơn một chút, cô cảm thấy tay mình đã có chút ướt át, hóa ra không phải chỉ có mình cô mà anh cũng như vậy.
Bạch Ngọc Lan như đứa trẻ ba tuổi phát hiện ra một món đồ chơi thú vị, cô không ngừng vuốt ve nó dọc theo đường gân xuống phía dưới, chuẩn bị bắt lấy hai quả bong bóng kia.
Tuy nhiên Dương Tử Sâm lại không cho cô thực hiện điều đó anh lập tức kéo tay cô ra gầm nhẹ một tiếng: "Như thế đủ rồi."
Bạch Ngọc Lan bĩu môi: "Anh còn chưa ra sao mà xong."
Dương Tử Sâm lấy lại phong độ đàn anh, gắn nhẹ từng từ: "Tôi sẽ ra bên trong em."
Dứt lời anh để hai tay cô lên đầu, đẩy nhẹ vật cương cứng sắp bùng nổ của mình đến ngoài miệng u cốc.
Hai cánh hoa cảm nhận được sự xâm nhập liên co giật mấy cái rồi mở rộng ra như mời gọi.
Dương Tử Sâm khó khăn di chuyển hông đưa cậu nhỏ của mình vào bên trong, vừa vào đến một phân ba anh lại bất thình lình dừng lại.
Bạch Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn sàng thấy anh không tiếp tục vào nữa nén khó chịu hỏi: "Sao không vào tiếp."
"Sẽ đau, em...
Dương Tử Sâm cũng nín nhịn nói.
"Không việc gì, em ổn, anh cứ vào đi."
Bạch Ngọc Lan mắc dù trong lòng cảm động người đàn ông này quan tâm mình nhưng bên cạnh đó cô lại thấy anh có chút phiền, vào thì vào còn ngập ngừng cái gì.
Nghe vậy Dương Tử Sâm không do dự nữa mà đi một đường vào bên trong, vật nào đó của anh khá to mà bên trong của cô lại nhỏ hẹp khiến anh đi vào có hơi trục trặc mà Bạch Ngọc Lan thừa nhận một vật to lớn đi vào bên trong mình cũng có chút chịu không nổi theo đó là cơn đau truyền đến.
Cô cắn chặt răng không để mình phát ra tiếng kêu nào đợi cho vật nào đó vào bên trong rồi mới kêu lên một tiếng: "A....
"Ngọc Lan, em vẫn ổn chứ."
Sau khi vào được rồi anh nghe tiếng kêu của cô liền ngẩng mặt lên hỏi, chỉ thấy khuôn mặt cô hiện rõ sự đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Anh đau lòng đưa tay lên lau mồ hôi cho cô không dám nhúc nhích, sợ vừa động thân cô sẽ càng thêm đau đớn.
Thực ra mà nói anh cũng rất đau nhưng vẫn còn trong khả năng có thể chịu đựng được, nhìn cô anh cảm thấy cô vô cùng đau đớn.
Bạch Ngọc Lan phải mất một lúc mới có thể tiếp nhận vật to lớn kia cô thở nhẹ một hơi nói: "Anh động đi."
"Nhưng mà em..."
Dương Tử Sâm chần chừ không dám nhúc nhích sợ cô lại đau.
"Không sao, anh cứ động đi, từ từ là được."
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói, hơi thở có chút gấp gáp.
Dương Tử Sâm cũng thở ra khó khăn, anh biết mình không động cũng không có cách nào giúp cô bớt đau liên bắt đầu di chuyển hông.
Theo từng sự chuyển động Bạch Ngọc Lan cơn đau dần dần biến mất thay vào đó là khoái cảm cao độ trước nay chưa từng có.
Ban đầu tiết tấu nhịp nhàng ra vào sâu dần lại trở nên mạnh mẽ có chút mất kiêm chế, hai người chính thức hòa quyện vào với nhau tiếng ngâm nga cùng tiếng thở dốc lần lượt thay phiên nhau.
Cho đến khí tiếng thét của cô cùng tiếng gầm nhẹ của anh vang lên thì cơn mê muội này mới kết thúc.
Dương Tử Sâm ôm lấy cô ngả người xuống giường, nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa của cô thì rút khăn giấy trên bàn lau đi cho cô lại hỏi: "Em ổn chứ."
"Ừm, rất thoải mái, còn anh?"
Bạch Ngọc Lan có hơi mệt mỏi nằm sát vào ngực anh, trong lòng vô cùng vui sướng bởi vì kể từ giây phút này bọn họ chính thức trở thành vợ chồng chân chính.
"Ừm."
Anh cũng khẽ ừ nhẹ một tiếng, cũng thỏa mãn như cô.
"Từ nay anh đã hoàn toàn là người của em, em coi như yên tâm rồi."
Bạch Ngọc Lan mệt mỏi nhưng vẫn gượng nói.
"Thời gian qua em đã chịu nhiều uất ức rồi."
Dương Tử Sâm không nói rõ áy náy trong lòng, anh nâng tay xoa nhẹ lưng cô.
"Vậy thì anh biết phải làm thế nào để đền bù cho em chưa?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan bắt đầu trở nên mơ hồ, cô đã thiu thiu ngủ.
"Anh sẽ mang đến cho em những gì tốt đẹp nhất càng không để em bị ức hiếp."
Dương Tử Sâm thì thào, không biết cô có nghe thấy không bởi vì cô đã nhắm mắt ngủ rồi.
Dương Tử Sâm thấy vậy cười khẽ, lại nhẹ nhàng vén tóc cô lên hôn trán cô và nói: "Ngủ ngoan, bà xã."
Một đêm trôi qua thật hạnh phúc và ngọt ngào, nhưng là chỉ đối với Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm mà thôi.
Ở trên lầu hai mặc dù đã một giờ sáng nhưng quý bà nào đó lại không ngủ được vì những cuộc gọi nheo nhắt của cô con gái nuôi.
Thỉnh thoảng Lưu Hồng gọi điện đến cho bà ta khóc thút thít: "Mẹ ơi, con sợ quá, ở đây lại lạnh nữa, mẹ kêu anh Hiên đến cùng con đi."
Sau những lần như thế bà Xuân đều an ủi hoặc kể chuyện cho cô ta dễ ngủ nhưng chỉ được mười lăm phút Lưu Hồng lại gọi điện đến.
"Mẹ ơi, ở đây có tiếng gì đó nghe sợ lắm, con không ngủ được, xin mẹ đấy gọi anh Hiên đến đi mà, con gọi cho anh ấy không được."
"Hồng à, bây giờ đã khuya rồi anh Hiên con với vợ nó đã ngủ say rồi làm sao đến chỗ con đây, chịu khó ngủ một đêm đi được không ngày mai mẹ sẽ có sắp xếp khác cho con."
Bà Xuân hai mắt đã díu lại nhưng vẫn ráng nói.
"Con sắp sợ đến chết rồi không chờ được đến ngày mai, hu hu hu."
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc của Lưu Hồng khiến bà Xuân cũng thấy phiên, muốn khuyên nhủ cũng không khuyên nhủ được.
"Hồng à, được rồi, được rồi, con bình tĩnh trước đi, đừng có khóc nữa, mẹ gọi Hiên cho con."
Cuối cùng bà Xuân cũng hết cách, chỉ có thể an ủi người trước.
"Không sao, chắc nãy giờ anh cũng nhịn đến khó chịu rồi, em giúp anh trước."
Bạch Ngọc Lan nói xong bắt đầu mơn trớn đầu trên.
"Hít.."
Dương Tử Sâm hít phải một ngụm khí lạnh, không thể không nói khi bàn tay cô chạm vào vật tượng trưng cho đàn ông của anh khiến anh xém chút không không chế được mình.
"Đừng, Ngọc Lan, em không cân làm như vậy."
Anh hít thở ra một hơi cận lực bắt lấy tay cô khiến bàn tay rời khỏi nơi đó của mình.
Có điêu Bạch Ngọc Lan cầm trọn nơi đó của anh rồi sẽ không buông ra, bá đạo nói: "Dương Tử Sâm, nó là của em, anh mau buông tay."
"Em..."
Dương Tử Sâm bị cô nắm chặt nơi đó đến nghẹn cả họng không nói lên "Để em chăm sóc cho cậu nhỏ này."
Bạch Ngọc Lan đột nhiên vươn người lên nói thầm vào tai anh, cái lưỡi của cô lại tinh nghịch như có như không lướt qua vành tai của anh.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến anh chấn kinh, bàn tay đang nắm chặt tay cô hơi lơi lả, chỉ chờ có vậy Bạch Ngọc Lan bắt đầu di chuyển bàn tay liên tục lên lên xuống xuống.
"A..."
Trong lúc lơ đãng Dương Tử Sâm cũng bật ra một hơi kìm nén trong cổ họng.
Trước là anh trêu đùa cô bây giờ lại là cô trêu đùa anh, Bạch Ngọc Lan trước nay không chịu thiệt.
Bàn tay của cô có lực sát thương rất lớn với cậu nhỏ của anh, nó bàn đầu co giật lại dần dần bành trướng, càng lúc càng lớn lên trong tay cô.
"Cậu bé này lớn thật nhanh."
VietWriter
Bạch Ngọc Lan không khỏi mở miệng trêu đùa, Dương Tử Sâm ngượng chín mặt.
Thân phận của hai người bắt đầu đảo ngược, Bạch Ngọc Lan lại ra tay mạnh hơn một chút, cô cảm thấy tay mình đã có chút ướt át, hóa ra không phải chỉ có mình cô mà anh cũng như vậy.
Bạch Ngọc Lan như đứa trẻ ba tuổi phát hiện ra một món đồ chơi thú vị, cô không ngừng vuốt ve nó dọc theo đường gân xuống phía dưới, chuẩn bị bắt lấy hai quả bong bóng kia.
Tuy nhiên Dương Tử Sâm lại không cho cô thực hiện điều đó anh lập tức kéo tay cô ra gầm nhẹ một tiếng: "Như thế đủ rồi."
Bạch Ngọc Lan bĩu môi: "Anh còn chưa ra sao mà xong."
Dương Tử Sâm lấy lại phong độ đàn anh, gắn nhẹ từng từ: "Tôi sẽ ra bên trong em."
Dứt lời anh để hai tay cô lên đầu, đẩy nhẹ vật cương cứng sắp bùng nổ của mình đến ngoài miệng u cốc.
Hai cánh hoa cảm nhận được sự xâm nhập liên co giật mấy cái rồi mở rộng ra như mời gọi.
Dương Tử Sâm khó khăn di chuyển hông đưa cậu nhỏ của mình vào bên trong, vừa vào đến một phân ba anh lại bất thình lình dừng lại.
Bạch Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn sàng thấy anh không tiếp tục vào nữa nén khó chịu hỏi: "Sao không vào tiếp."
"Sẽ đau, em...
Dương Tử Sâm cũng nín nhịn nói.
"Không việc gì, em ổn, anh cứ vào đi."
Bạch Ngọc Lan mắc dù trong lòng cảm động người đàn ông này quan tâm mình nhưng bên cạnh đó cô lại thấy anh có chút phiền, vào thì vào còn ngập ngừng cái gì.
Nghe vậy Dương Tử Sâm không do dự nữa mà đi một đường vào bên trong, vật nào đó của anh khá to mà bên trong của cô lại nhỏ hẹp khiến anh đi vào có hơi trục trặc mà Bạch Ngọc Lan thừa nhận một vật to lớn đi vào bên trong mình cũng có chút chịu không nổi theo đó là cơn đau truyền đến.
Cô cắn chặt răng không để mình phát ra tiếng kêu nào đợi cho vật nào đó vào bên trong rồi mới kêu lên một tiếng: "A....
"Ngọc Lan, em vẫn ổn chứ."
Sau khi vào được rồi anh nghe tiếng kêu của cô liền ngẩng mặt lên hỏi, chỉ thấy khuôn mặt cô hiện rõ sự đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
Anh đau lòng đưa tay lên lau mồ hôi cho cô không dám nhúc nhích, sợ vừa động thân cô sẽ càng thêm đau đớn.
Thực ra mà nói anh cũng rất đau nhưng vẫn còn trong khả năng có thể chịu đựng được, nhìn cô anh cảm thấy cô vô cùng đau đớn.
Bạch Ngọc Lan phải mất một lúc mới có thể tiếp nhận vật to lớn kia cô thở nhẹ một hơi nói: "Anh động đi."
"Nhưng mà em..."
Dương Tử Sâm chần chừ không dám nhúc nhích sợ cô lại đau.
"Không sao, anh cứ động đi, từ từ là được."
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói, hơi thở có chút gấp gáp.
Dương Tử Sâm cũng thở ra khó khăn, anh biết mình không động cũng không có cách nào giúp cô bớt đau liên bắt đầu di chuyển hông.
Theo từng sự chuyển động Bạch Ngọc Lan cơn đau dần dần biến mất thay vào đó là khoái cảm cao độ trước nay chưa từng có.
Ban đầu tiết tấu nhịp nhàng ra vào sâu dần lại trở nên mạnh mẽ có chút mất kiêm chế, hai người chính thức hòa quyện vào với nhau tiếng ngâm nga cùng tiếng thở dốc lần lượt thay phiên nhau.
Cho đến khí tiếng thét của cô cùng tiếng gầm nhẹ của anh vang lên thì cơn mê muội này mới kết thúc.
Dương Tử Sâm ôm lấy cô ngả người xuống giường, nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa của cô thì rút khăn giấy trên bàn lau đi cho cô lại hỏi: "Em ổn chứ."
"Ừm, rất thoải mái, còn anh?"
Bạch Ngọc Lan có hơi mệt mỏi nằm sát vào ngực anh, trong lòng vô cùng vui sướng bởi vì kể từ giây phút này bọn họ chính thức trở thành vợ chồng chân chính.
"Ừm."
Anh cũng khẽ ừ nhẹ một tiếng, cũng thỏa mãn như cô.
"Từ nay anh đã hoàn toàn là người của em, em coi như yên tâm rồi."
Bạch Ngọc Lan mệt mỏi nhưng vẫn gượng nói.
"Thời gian qua em đã chịu nhiều uất ức rồi."
Dương Tử Sâm không nói rõ áy náy trong lòng, anh nâng tay xoa nhẹ lưng cô.
"Vậy thì anh biết phải làm thế nào để đền bù cho em chưa?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan bắt đầu trở nên mơ hồ, cô đã thiu thiu ngủ.
"Anh sẽ mang đến cho em những gì tốt đẹp nhất càng không để em bị ức hiếp."
Dương Tử Sâm thì thào, không biết cô có nghe thấy không bởi vì cô đã nhắm mắt ngủ rồi.
Dương Tử Sâm thấy vậy cười khẽ, lại nhẹ nhàng vén tóc cô lên hôn trán cô và nói: "Ngủ ngoan, bà xã."
Một đêm trôi qua thật hạnh phúc và ngọt ngào, nhưng là chỉ đối với Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm mà thôi.
Ở trên lầu hai mặc dù đã một giờ sáng nhưng quý bà nào đó lại không ngủ được vì những cuộc gọi nheo nhắt của cô con gái nuôi.
Thỉnh thoảng Lưu Hồng gọi điện đến cho bà ta khóc thút thít: "Mẹ ơi, con sợ quá, ở đây lại lạnh nữa, mẹ kêu anh Hiên đến cùng con đi."
Sau những lần như thế bà Xuân đều an ủi hoặc kể chuyện cho cô ta dễ ngủ nhưng chỉ được mười lăm phút Lưu Hồng lại gọi điện đến.
"Mẹ ơi, ở đây có tiếng gì đó nghe sợ lắm, con không ngủ được, xin mẹ đấy gọi anh Hiên đến đi mà, con gọi cho anh ấy không được."
"Hồng à, bây giờ đã khuya rồi anh Hiên con với vợ nó đã ngủ say rồi làm sao đến chỗ con đây, chịu khó ngủ một đêm đi được không ngày mai mẹ sẽ có sắp xếp khác cho con."
Bà Xuân hai mắt đã díu lại nhưng vẫn ráng nói.
"Con sắp sợ đến chết rồi không chờ được đến ngày mai, hu hu hu."
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc của Lưu Hồng khiến bà Xuân cũng thấy phiên, muốn khuyên nhủ cũng không khuyên nhủ được.
"Hồng à, được rồi, được rồi, con bình tĩnh trước đi, đừng có khóc nữa, mẹ gọi Hiên cho con."
Cuối cùng bà Xuân cũng hết cách, chỉ có thể an ủi người trước.