Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Lên giường, chờ tôi!
"Con bé coi như cũng là khổ tận cam lai, ta có thể nhìn ra được nó thật lòng thật dạ với cháu, những gì con bé làm ta đều xem trong mắt."
Ông Dương hình như rất hài lòng về Bạch Ngọc Lan.
"Cảm ơn ông vì đã mang cô ấy đến cho cháu."
Dương Tử Sâm chân thành nói.
Tối nay Dương Tử Sâm đã cảm ơn ông Dương đến hai lần, ông Dương không những không vui mà cau mày nói: "Hừ, giờ mới biết cảm ơn ta sao, muôn cảm ơn thì cháu trở về trước đây cho ta, đừng có một bộ dạng tức giận đến hỏng người như vậy."
"Cháu biết hôm nay cháu đến gặp ông cũng muốn nói với ông một chuyện."
Dương Tử Sâm uống hết tách trà cuối cùng đi vào chủ đề chính.
Ông Dương thản nhiên nói: "Được, cháu nói đi."
"Cháu muốn quay lại công ty."
Dương Tử Sâm thẳng thắn nói, không quanh co vòng vo.
Bàn tay đang nâng ly trà của ông Dương hơi khựng lại, biểu cảm khuôn mặt cũng cứng lại, lắp bắp nói: "Cháu, cháu nói thật sao?"
"Vâng."
Dương Tử Sâm kiên định nói.
Ông Dương lập tức bỏ chén trà xuống có hơi kích động sau đó nghĩ đến tình hình của công ty hiện tại lại nghiêm trọng nói: "Tử Sâm, cháu không biết, hiện tại công ty...
"Cháu biết cả rồi."
VietWriter
Dương Tử Sâm đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông Dương.
"Cháu, cháu biết rồi?"
Ông Dương kinh ngạc hỏi.
"Vâng, trợ lý cũ của cháu đã nói cho cháu biết tình trạng của công ty hiện giờ, ông yên tâm, có cháu ở đây Dương Tử Hiên sẽ không làm gì được đâu."
Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, lúc này anh giống như một tổng tài cao ngạo như ngày xưa.
"Chúa, hóa ra cháu..."
Ông Dương không nói thành lời, cảm thấy tối nay có nhiều niêm vui bất ngờ khiến ông năm mơ cũng không dám tưởng tượng, đứa cháu ông hãng tự hào cuối cùng cũng đã trở lại.
"Tốt lắm, ông sẽ chuyển thêm cho cháu mười phần trăm cổ phần để cháu làm chủ tịch Dương thị."
Ông Dương vừa hùng hồn vừa kích động nói.
Dương Tử Sâm quay về phòng không thấy Bạch Ngọc Lan đâu đẩy xe lên một chút lại nghe tiếng cạch phát ra từ phòng tắm, Bạch Ngọc Lan bước ra trên người mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu đỏ vô cùng quyến rũ, tóc được cuốn lên bằng một chiếc khăn.
Dương Tử Sâm nhìn cô không rời được mặt, nhìn cần cổ trắng nõn cùng đôi chân trần vừa thon vừa dài kia quả thật không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại.
Bạch Ngọc Lan thấy bộ dạng của anh trong lòng mừng thầm, lần trước anh chưa sẵn sàng cô có thể bỏ qua cho anh nhưng lần này tuyệt đối không tha, xem anh có thể thoát được không.
Bạch Ngọc Lan cười duyên một cái lại bước từng bước về phía anh, đến gần xe lăn cô lại cố tình cúi người xuống, đôi gò bồng đảo kia như ẩn như hiện đạp vào ánh mắt của Dương Tử Sâm, anh theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, muốn quay đầu qua chỗ khác lại nghe cô nói: "Bây giờ em còn phải phác họa bản thảo anh đi tắm đi rồi lên giường chờ em."
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan đầy ý tứ, nói xong còn cắn nhẹ vành tai của anh một cái mới chịu rời đi.
Hôm nay cô ăn mặc thế này còn ra sức quyến rũ anh người đàn ông này còn không chịu đổ cô nhất định bá vương ngạnh thượng cung.
Bạch Ngọc Lan đi rồi Dương Tử Sâm nóng hết cả người, nơi nào đó cũng bắt đầu rục rịch, đã vậy Bạch Ngọc Lan còn bôi thêm một câu: "Phải rồi không cân mặc quần áo đâu, mất công em phải cởi, mất thời gian."
Đây là câu nói một người phụ nữ có thể nói sao, cô vợ này của anh cũng quá mạnh dạn rồi làm anh cảm thấy nhuệ khí đàn ông của mình có chút sụt giảm.
Dương Tử Sâm hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Lên giường, chờ tôi."
Bạch Ngọc Lan không dám tin vào tai mình, anh đang nói đó sao? Cổ ngẩng mặt lên chỉ thấy anh đã đẩy xe đi đến trước cánh cửa tắm, trước khi anh đi vào cô kịp nói ra một cầu: "Được, em chờ anh đó."
Dương Tử Sâm vừa lúc đóng cửa lại nhưng anh nghe rõ câu nói của cô, nghe vô cùng rõ ràng.
Bên ngoài Bạch Ngọc Lan vô cùng sung sướng, cô tính thời gian anh tắm rồi vẽ cho nhanh bản phác thảo, có lẽ vì tâm trạng rất tốt nên cô vẽ cũng rất nhanh, cũng không phải chỉnh sửa nhiều.
Hai mươi phút sau, Bạch Ngọc Lan đặt bút xuống vươn vai một cái sau đó nhìn vào cửa phòng tắm nghĩ xem anh đã tắm đến đâu rồi, có thể là đang mặc quần áo chăng? Cô nói anh đừng mặc quần áo nhưng cô biết người đàn ông này sẽ không làm thế, anh đứng đắn như vậy dễ gì mang một thân trân chuông đến trước mặt cô.
Trong lúc Bạch Ngọc Lan suy nghĩ thì cánh cửa phòng tắm cuối cùng mở ra, Bạch Ngọc Lan thu hồi tưởng tượng trong đầu nhìn sang.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn cô đã há hốc miệng.
Người đàn ông ngôi trên xe lăn bên dưới mặc một chiếc quần đùi nhưng bên trên hoàn toàn để trân, cái gì thân hình cường tráng, cái gì cơ bắp sáu múi đều hiện rõ trước mặt cô.
Bạch Ngọc Lan có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong cơ thể mình đang sôi trào sùng sục, máu mũi có thể chảy bất cứ lúc nào.
Nhìn bộ dạng này của cô anh cảm thấy đã có thể lấy lại thể diện lúc nãy, khóe môi lại nhếch lên một cái.
"Thế nào, còn chưa nằm lên giường à."
Dương Tử Sâm lên tiếng giễu cợt.
"Anh được lắm Dương Tử Sâm, lại còn biết trêu người nữa, có điều em thích, anh muốn em nằm trên giường chứ gì, vậy thì em nằm cho anh xem."
Nói rôi Bạch Ngọc Lan dứt khoát đứng dậy đi về phía giường, cô có thể thua cái gì chứ không thể thua khí thế.
Bạch Ngọc Lan lúc lướt qua anh còn nháy mắt một cái nói: "Tiểu thịt tươi, em xem anh làm thế nào, mau lại đây."
Tiểu thịt tươi? Từ này thật khó nghe.
Dương Tử Sâm dõi mắt nhìn theo từng cử chỉ của cô, Bạch Ngọc Lan bước lên giường lại nằm nghiêng qua một bên còn cố tình làm rớt một bên dây áo xuống, bờ vai trắng trẻo mịn mà của cô khẽ nhúc nhích lại khiêu khích anh.
"Anh còn không mau tới."
Dương Tử Sâm nhìn đủ cuối cùng đẩy xe lăn đến bên giường, lần này đến lượt cô nhìn anh.
Đến lúc anh xê dịch được hai phân ba người lên giường Bạch Ngọc Lan kéo anh một cái, thân thể của Dương Tử Sâm năm phịch xuống giường còn người cô trườn lên nằm trên người anh.
Dương Tử Sâm hơi híp mắt lại, lại nghe Bạch Ngọc Lan nói: "Tối nay anh không chạy thoát."
"Là em mới đúng."
Dương Tử Sâm lật người một cái lấy lại quyền làm chủ.
"Anh phản ứng thật nhanh."
Bạch Ngọc Lan cười mỉm một cái, lại nói: "Còn bên dưới thì sao?"
"Lát nữa em thử không phải sẽ biết sao?"
Dương Tử Sâm hà hơi bên tai cô, đêm nay anh sẽ bồi đắp đủ cho cô, giống như cô mong đợi anh cũng rất chờ mong.
Sau câu nói đó Dương Tử Sâm liên hạ xuống môi cô, bốn cánh môi áp sát vào nhau, môi anh trằn trọc trên môi cô một hồi sau đó đầu lưỡi của anh liền cạy mở răng môi của cô luôn lách vào bên trong.
Bạch Ngọc Lan cũng không ở thế bị động khi lưỡi anh tiến vào cô ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi cùng trêu đùa với cái lưỡi của anh.
Hai cái lưỡi cứ thế quấn quýt lấy nhau, một khoái cảm mãnh liệt tê dại chạy qua sống lưng Bạch Ngọc Lan khiến cô càng thêm mơ màng, không rõ, theo lưỡi anh mà đảo qua đảo lại.
Cả hai người tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng vì tình yêu nồng nhiệt nên kéo theo nụ hôn cũng vô cùng nóng bỏng.
Ông Dương hình như rất hài lòng về Bạch Ngọc Lan.
"Cảm ơn ông vì đã mang cô ấy đến cho cháu."
Dương Tử Sâm chân thành nói.
Tối nay Dương Tử Sâm đã cảm ơn ông Dương đến hai lần, ông Dương không những không vui mà cau mày nói: "Hừ, giờ mới biết cảm ơn ta sao, muôn cảm ơn thì cháu trở về trước đây cho ta, đừng có một bộ dạng tức giận đến hỏng người như vậy."
"Cháu biết hôm nay cháu đến gặp ông cũng muốn nói với ông một chuyện."
Dương Tử Sâm uống hết tách trà cuối cùng đi vào chủ đề chính.
Ông Dương thản nhiên nói: "Được, cháu nói đi."
"Cháu muốn quay lại công ty."
Dương Tử Sâm thẳng thắn nói, không quanh co vòng vo.
Bàn tay đang nâng ly trà của ông Dương hơi khựng lại, biểu cảm khuôn mặt cũng cứng lại, lắp bắp nói: "Cháu, cháu nói thật sao?"
"Vâng."
Dương Tử Sâm kiên định nói.
Ông Dương lập tức bỏ chén trà xuống có hơi kích động sau đó nghĩ đến tình hình của công ty hiện tại lại nghiêm trọng nói: "Tử Sâm, cháu không biết, hiện tại công ty...
"Cháu biết cả rồi."
VietWriter
Dương Tử Sâm đột nhiên lên tiếng ngắt lời ông Dương.
"Cháu, cháu biết rồi?"
Ông Dương kinh ngạc hỏi.
"Vâng, trợ lý cũ của cháu đã nói cho cháu biết tình trạng của công ty hiện giờ, ông yên tâm, có cháu ở đây Dương Tử Hiên sẽ không làm gì được đâu."
Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, lúc này anh giống như một tổng tài cao ngạo như ngày xưa.
"Chúa, hóa ra cháu..."
Ông Dương không nói thành lời, cảm thấy tối nay có nhiều niêm vui bất ngờ khiến ông năm mơ cũng không dám tưởng tượng, đứa cháu ông hãng tự hào cuối cùng cũng đã trở lại.
"Tốt lắm, ông sẽ chuyển thêm cho cháu mười phần trăm cổ phần để cháu làm chủ tịch Dương thị."
Ông Dương vừa hùng hồn vừa kích động nói.
Dương Tử Sâm quay về phòng không thấy Bạch Ngọc Lan đâu đẩy xe lên một chút lại nghe tiếng cạch phát ra từ phòng tắm, Bạch Ngọc Lan bước ra trên người mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu đỏ vô cùng quyến rũ, tóc được cuốn lên bằng một chiếc khăn.
Dương Tử Sâm nhìn cô không rời được mặt, nhìn cần cổ trắng nõn cùng đôi chân trần vừa thon vừa dài kia quả thật không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại.
Bạch Ngọc Lan thấy bộ dạng của anh trong lòng mừng thầm, lần trước anh chưa sẵn sàng cô có thể bỏ qua cho anh nhưng lần này tuyệt đối không tha, xem anh có thể thoát được không.
Bạch Ngọc Lan cười duyên một cái lại bước từng bước về phía anh, đến gần xe lăn cô lại cố tình cúi người xuống, đôi gò bồng đảo kia như ẩn như hiện đạp vào ánh mắt của Dương Tử Sâm, anh theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, muốn quay đầu qua chỗ khác lại nghe cô nói: "Bây giờ em còn phải phác họa bản thảo anh đi tắm đi rồi lên giường chờ em."
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan đầy ý tứ, nói xong còn cắn nhẹ vành tai của anh một cái mới chịu rời đi.
Hôm nay cô ăn mặc thế này còn ra sức quyến rũ anh người đàn ông này còn không chịu đổ cô nhất định bá vương ngạnh thượng cung.
Bạch Ngọc Lan đi rồi Dương Tử Sâm nóng hết cả người, nơi nào đó cũng bắt đầu rục rịch, đã vậy Bạch Ngọc Lan còn bôi thêm một câu: "Phải rồi không cân mặc quần áo đâu, mất công em phải cởi, mất thời gian."
Đây là câu nói một người phụ nữ có thể nói sao, cô vợ này của anh cũng quá mạnh dạn rồi làm anh cảm thấy nhuệ khí đàn ông của mình có chút sụt giảm.
Dương Tử Sâm hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Lên giường, chờ tôi."
Bạch Ngọc Lan không dám tin vào tai mình, anh đang nói đó sao? Cổ ngẩng mặt lên chỉ thấy anh đã đẩy xe đi đến trước cánh cửa tắm, trước khi anh đi vào cô kịp nói ra một cầu: "Được, em chờ anh đó."
Dương Tử Sâm vừa lúc đóng cửa lại nhưng anh nghe rõ câu nói của cô, nghe vô cùng rõ ràng.
Bên ngoài Bạch Ngọc Lan vô cùng sung sướng, cô tính thời gian anh tắm rồi vẽ cho nhanh bản phác thảo, có lẽ vì tâm trạng rất tốt nên cô vẽ cũng rất nhanh, cũng không phải chỉnh sửa nhiều.
Hai mươi phút sau, Bạch Ngọc Lan đặt bút xuống vươn vai một cái sau đó nhìn vào cửa phòng tắm nghĩ xem anh đã tắm đến đâu rồi, có thể là đang mặc quần áo chăng? Cô nói anh đừng mặc quần áo nhưng cô biết người đàn ông này sẽ không làm thế, anh đứng đắn như vậy dễ gì mang một thân trân chuông đến trước mặt cô.
Trong lúc Bạch Ngọc Lan suy nghĩ thì cánh cửa phòng tắm cuối cùng mở ra, Bạch Ngọc Lan thu hồi tưởng tượng trong đầu nhìn sang.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn cô đã há hốc miệng.
Người đàn ông ngôi trên xe lăn bên dưới mặc một chiếc quần đùi nhưng bên trên hoàn toàn để trân, cái gì thân hình cường tráng, cái gì cơ bắp sáu múi đều hiện rõ trước mặt cô.
Bạch Ngọc Lan có thể cảm nhận được dòng máu nóng trong cơ thể mình đang sôi trào sùng sục, máu mũi có thể chảy bất cứ lúc nào.
Nhìn bộ dạng này của cô anh cảm thấy đã có thể lấy lại thể diện lúc nãy, khóe môi lại nhếch lên một cái.
"Thế nào, còn chưa nằm lên giường à."
Dương Tử Sâm lên tiếng giễu cợt.
"Anh được lắm Dương Tử Sâm, lại còn biết trêu người nữa, có điều em thích, anh muốn em nằm trên giường chứ gì, vậy thì em nằm cho anh xem."
Nói rôi Bạch Ngọc Lan dứt khoát đứng dậy đi về phía giường, cô có thể thua cái gì chứ không thể thua khí thế.
Bạch Ngọc Lan lúc lướt qua anh còn nháy mắt một cái nói: "Tiểu thịt tươi, em xem anh làm thế nào, mau lại đây."
Tiểu thịt tươi? Từ này thật khó nghe.
Dương Tử Sâm dõi mắt nhìn theo từng cử chỉ của cô, Bạch Ngọc Lan bước lên giường lại nằm nghiêng qua một bên còn cố tình làm rớt một bên dây áo xuống, bờ vai trắng trẻo mịn mà của cô khẽ nhúc nhích lại khiêu khích anh.
"Anh còn không mau tới."
Dương Tử Sâm nhìn đủ cuối cùng đẩy xe lăn đến bên giường, lần này đến lượt cô nhìn anh.
Đến lúc anh xê dịch được hai phân ba người lên giường Bạch Ngọc Lan kéo anh một cái, thân thể của Dương Tử Sâm năm phịch xuống giường còn người cô trườn lên nằm trên người anh.
Dương Tử Sâm hơi híp mắt lại, lại nghe Bạch Ngọc Lan nói: "Tối nay anh không chạy thoát."
"Là em mới đúng."
Dương Tử Sâm lật người một cái lấy lại quyền làm chủ.
"Anh phản ứng thật nhanh."
Bạch Ngọc Lan cười mỉm một cái, lại nói: "Còn bên dưới thì sao?"
"Lát nữa em thử không phải sẽ biết sao?"
Dương Tử Sâm hà hơi bên tai cô, đêm nay anh sẽ bồi đắp đủ cho cô, giống như cô mong đợi anh cũng rất chờ mong.
Sau câu nói đó Dương Tử Sâm liên hạ xuống môi cô, bốn cánh môi áp sát vào nhau, môi anh trằn trọc trên môi cô một hồi sau đó đầu lưỡi của anh liền cạy mở răng môi của cô luôn lách vào bên trong.
Bạch Ngọc Lan cũng không ở thế bị động khi lưỡi anh tiến vào cô ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi cùng trêu đùa với cái lưỡi của anh.
Hai cái lưỡi cứ thế quấn quýt lấy nhau, một khoái cảm mãnh liệt tê dại chạy qua sống lưng Bạch Ngọc Lan khiến cô càng thêm mơ màng, không rõ, theo lưỡi anh mà đảo qua đảo lại.
Cả hai người tuy không có nhiều kinh nghiệm nhưng vì tình yêu nồng nhiệt nên kéo theo nụ hôn cũng vô cùng nóng bỏng.
Bình luận facebook