Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Bắt đầu vận động (H)
Nụ hôn triền miên kéo dài mãi cho đến khi cả hai đều thỏa mãn mới buông nhau ra, trong đôi mắt trong veo long lanh nước của Bạch Ngọc Lan chỉ có mê luyến cùng tình yêu, cô nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh, theo sự di chuyển của ngón tay từng cơn tê dại truyên khắp khuôn mặt của Dương Tử Sâm, anh chống một tay lại nâng một tay bắt lấy bàn của cô nhẹ giọng nói: "Để anh."
Dương Tử Sâm nói như vậy đồng nghĩa với việc anh muốn làm người chủ động, trong mối quan hệ này từ đâu đến thời điểm hiện tại đều là cô chủ động, cho nên anh muốn đêm đặc biệt này anh vì cô chủ động.
Bạch Ngọc Lan hiểu ý anh cô mỉm cười mong đợi nói: "Được, em giao mình cho anh."
Dương Tử Sâm cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước nhưng cũng khiến lòng cô rục rịch.
Anh không vô vập vội vã mà chậm rãi từ từ, di chuyển bờ môi từ trán xuống mắt, mắt xuống mũi, từng hơi thở của anh phả nhẹ vào mũi cô còn mang theo chút hương bạc hà thanh mát.
Sau đó anh lại cúi người xuống nhìn xương quai xanh mê người của cô hai mắt khẽ híp lại không chần chừ hôn xuống.
Đôi môi anh vừa chạm vào Bạch Ngọc Lan hơi rùng mình một cái, bả vai rụt lại, đã vậy anh lại còn đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ xương quai xanh của cô, nơi đây đúng là một vị trí mê người.
Hai dây áo của cô theo từng nhịp di chuyển của anh cũng dần dần tụt khỏi bả vai, đôi vai trắng trẻo tỉnh tế rụt nhẹ, Dương Tử Sâm cũng không bỏ qua nơi này anh từ từ di chuyển lên gặm nhấm bả vai bên trái.
Bàn tay cũng không rảnh rồi vươn lên kéo chiếc áo ngủ xuống rồi chạm nhẹ vào một bên gò bồng đảo căng tròn nảy nở của cô.
"Ưm..."
Bạch Ngọc Lan kêu khẽ một tiếng, một cảm giác như điện giật truyền đến khiến cô xém chút hít thở không thông, không giống như nụ hôn điên đảo tê dại lúc nấy, khi bàn tay to lớn của anh chạm vào nơi này khắp người cô truyên đến một dòng điện chảy ngược lên não.
Mọi chuyện chưa kết thúc ở đây bàn tay của anh bắt đầu nắm lấy bồng đào của cô bóp nhẹ một cái, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy nụ hoa từ từ nở rộ kia mơn trớn vân vê.
Tay anh như mang theo ngọn lửa nóng bóng vuốt ve lên da thịt lõa lồ của cô, kích thích từng cơn khoái cảm run lên, môi anh cũng ngậm lấy nụ hoa còn lại liên tục đánh lưỡi đá qua đá lại trên nụ hoa khiêu khích, trêu chọc cho cô thở gấp liên tục.
Đầu óc của Bạch Ngọc Lan dần dần trở nên mơ hồ, hai tay năm chặt ga nệm, cả người theo từng cái mút mát của anh mà cong lên.
Lúc này Dương Tử Sâm bỗng nhiên ngừng lại, anh nhìn chiếc váy còn chưa cởi hết cảm thấy thật chướng mắt liên không do dự kéo nó xuống vứt qua một bên.
VietWriter
Thân hình mượt mà, nõn nà của cô đập vào hai mắt Dương Tử Sâm, thân trên không có gì đôi gò bồng đảo nhấp nhô theo từng hơi thở của cô, thân dưới còn sót lại chiếc quần con.
Anh cũng không vội cởi mà hạ tay xuống cái bụng phẳng mượt của cô ngao du một chút, môi hôn cũng theo đó rơi xuống.
Từng cái hôn như mưa mang theo vũ bão rơi xuống bụng cô, Bạch Ngọc Lên không ngừng rên rỉ hai tay nắm chặt bả vai của anh, cô cảm thấy chỉ nhiêu đây vẫn còn chưa đủ, cô còn muốn hơn thế nữa.
Hiện tại toàn thân của cô như bị lửa đốt khẩn trương muốn anh dập tắt, nhất là bên dưới, anh chỉ mới hôn đến rốn thôi cô đã cảm thấy nó trở nên co giật khó chịu, cô bật hơi lại phát ra một tiếng "Ưm", như không thể chịu được sự dày vò này cô lên tiếng: "Tử Sâm, anh có thể, có thể nhanh một chút không, em...
em sắp không xong."
Dương Tử Sâm nghe hiểu ý cô, lời cô vừa dứt anh cũng cởi xuống chướng ngại vậy còn sót lại tách hai chân cô ra.
Một u cốc có chút ướt át như ẩn như hiện nhanh chóng làm hai ngọn lửa trong mắt anh bùng cháy, Dương Tử Sâm nuốt một ngụm nước miếng đồng thời đưa một ngón vào trong thăm dò.
Mới chỉ chạm nhẹ vào nụ hoa đỏ rực giữa u cốc Bạch Ngọc Lan liên phát ra một tiếng: "A..."
Nụ hoa này vẫn chưa nở rộ cần người chăm sóc âu yếm, Dương Tử Sâm đẩy ngón tay lên khêu gợi nụ hoa khiến nó hơi giật giật lại thêm nở rộ.
"Ưm, Tử Sâm...
Bạch Ngọc Lan cắn chặt răng môi, người đàn ông này thật biết dày vò cô.
Người đàn ông này lại chậm rì rì nói: "Anh biết rồi, anh sẽ giúp em thoải mái."
Lời nói của anh đi kèm với hành động ngón tay thon dài của anh đã bắt đầu thăm dò vào bên trong nhưng anh cũng không để nụ hoa kia phải cô đơn, bờ môi tiến đến ngậm lấy nụ hoa.
Môi lưỡi anh nóng bỏng mang theo ngọn lửa dục vọng ồ ạt tiến quân, nơi nào đó phía dưới cũng đã bắt đầu ngọ nguậy, ngẩng cao.
Bạch Ngọc Lan co người lại, từng đợt khoái cảm lại lần nữa theo nhau mà đến, hơi thở dồn dập, tiếng rên cũng ngày một lớn hơn nhưng lại không dám quá lớn.
"Á..."
Đột nhiên cô thét lên một tiếng, bởi vì ngón tay của anh đã chạm vào nơi sâu nhất của cô, bắt đầu luật động.
Thần trí của cô theo sự luật động của anh mà thần hôn điên đảo, bất thình lình một ngón tay nữa cũng dần tiến quân vào bên trong u cốc của cô, ban đâu một ngón đã khiến cô run rẩy hít thở không thông, bây giờ thêm một ngón nữa cô hoàn toàn không chịu nổi.
"Ưm...
A...
Ưm..."
Giọng nói của cô đã nhuốm màu dục vọng, lúc này cô hoàn toàn khát câu anh, điều cô muốn không chỉ có thế.
Bên dưới anh vẫn không ngừng dao động hai ngón tay lên xuống, động tác cũng nhanh hơn một chút.
"Tử Sâm, em, em sắp, sắp...
ưm...
Á.."
Cô chưa nói xong một dòng nước ấm trong cơ thể cũng theo ngón tay anh trào ra.
Bạch Ngọc Lan thở hắt ra một hơi Dương Tử Sâm cũng rút ngón tay ra, ngay lập tức cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, miệng lại bắt đầu thầu thào: "Tử Sâm, em muốn anh."
"Được, như em mong muốn."
Dương Tử Sâm khàn giọng nói, anh coi như cũng đã chịu tới cực hạn rồi.
Lúc bàn tay anh muốn cởi chiếc quần còn sót lại ra thì bị Bạch Ngọc Lan ngăn lại cô nở nụ cười quyến rũ nói: "Để em giúp anh."
Dương Tử Sâm chân chừ nhưng không để anh chần chừ lâu bàn tay của cô đã dần dân kéo chiếc quần đùi màu xám của anh xuống lại kéo theo chiếc quần lót màu đen bên trong, phút chốc vật tượng trưng cho đàn ông cũng dần dần hiện ra, hai mắt của Bạch Ngọc Lan có chút tỏa sáng, thật muốn xem cái đó của anh thế nào.
Thế nhưng người đàn ông nào đó xấu hổ bắt lai tay cô nói: "Để anh được rồi."
Giọng anh khàn đặc giống như sắp vỡ ra.
Bạch Ngọc Lan không vui nói: "Thế nào, em không được nhìn à?"
"Không, không phải."
Khuôn mặt Dương Tử Sâm đỏ bừng.
"Vậy thì anh chặn tay em làm gì?"
Bạch Ngọc Lan cố tình hỏi vờ không nhìn thấy khuôn mặt nhuộm vẻ đỏ tươi như ánh hoàng hôn của anh.
Đến phút này rồi anh còn xấu hổ cái gì không biết, thật là...
"Anh...
Ngọc Lan...
Vẫn là để anh thì tốt hơn."
Khuôn mặt của anh có chút khổ sở, nơi nào đó cũng vươn ra khỏi quần lót.
Phút chốc cả cô và anh đồng loạt nhìn xuống nơi đó, Bạch Ngọc Lan nhìn thấy rõ mồn một "cậu nhỏ", cô không chút xấu hổ mặc kệ anh còn trợn mắt liền nhanh tay bắt lấy "cậu nhỏ".
Dương Tử Sâm nói như vậy đồng nghĩa với việc anh muốn làm người chủ động, trong mối quan hệ này từ đâu đến thời điểm hiện tại đều là cô chủ động, cho nên anh muốn đêm đặc biệt này anh vì cô chủ động.
Bạch Ngọc Lan hiểu ý anh cô mỉm cười mong đợi nói: "Được, em giao mình cho anh."
Dương Tử Sâm cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô như chuồn chuồn đạp nước nhưng cũng khiến lòng cô rục rịch.
Anh không vô vập vội vã mà chậm rãi từ từ, di chuyển bờ môi từ trán xuống mắt, mắt xuống mũi, từng hơi thở của anh phả nhẹ vào mũi cô còn mang theo chút hương bạc hà thanh mát.
Sau đó anh lại cúi người xuống nhìn xương quai xanh mê người của cô hai mắt khẽ híp lại không chần chừ hôn xuống.
Đôi môi anh vừa chạm vào Bạch Ngọc Lan hơi rùng mình một cái, bả vai rụt lại, đã vậy anh lại còn đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ xương quai xanh của cô, nơi đây đúng là một vị trí mê người.
Hai dây áo của cô theo từng nhịp di chuyển của anh cũng dần dần tụt khỏi bả vai, đôi vai trắng trẻo tỉnh tế rụt nhẹ, Dương Tử Sâm cũng không bỏ qua nơi này anh từ từ di chuyển lên gặm nhấm bả vai bên trái.
Bàn tay cũng không rảnh rồi vươn lên kéo chiếc áo ngủ xuống rồi chạm nhẹ vào một bên gò bồng đảo căng tròn nảy nở của cô.
"Ưm..."
Bạch Ngọc Lan kêu khẽ một tiếng, một cảm giác như điện giật truyền đến khiến cô xém chút hít thở không thông, không giống như nụ hôn điên đảo tê dại lúc nấy, khi bàn tay to lớn của anh chạm vào nơi này khắp người cô truyên đến một dòng điện chảy ngược lên não.
Mọi chuyện chưa kết thúc ở đây bàn tay của anh bắt đầu nắm lấy bồng đào của cô bóp nhẹ một cái, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy nụ hoa từ từ nở rộ kia mơn trớn vân vê.
Tay anh như mang theo ngọn lửa nóng bóng vuốt ve lên da thịt lõa lồ của cô, kích thích từng cơn khoái cảm run lên, môi anh cũng ngậm lấy nụ hoa còn lại liên tục đánh lưỡi đá qua đá lại trên nụ hoa khiêu khích, trêu chọc cho cô thở gấp liên tục.
Đầu óc của Bạch Ngọc Lan dần dần trở nên mơ hồ, hai tay năm chặt ga nệm, cả người theo từng cái mút mát của anh mà cong lên.
Lúc này Dương Tử Sâm bỗng nhiên ngừng lại, anh nhìn chiếc váy còn chưa cởi hết cảm thấy thật chướng mắt liên không do dự kéo nó xuống vứt qua một bên.
VietWriter
Thân hình mượt mà, nõn nà của cô đập vào hai mắt Dương Tử Sâm, thân trên không có gì đôi gò bồng đảo nhấp nhô theo từng hơi thở của cô, thân dưới còn sót lại chiếc quần con.
Anh cũng không vội cởi mà hạ tay xuống cái bụng phẳng mượt của cô ngao du một chút, môi hôn cũng theo đó rơi xuống.
Từng cái hôn như mưa mang theo vũ bão rơi xuống bụng cô, Bạch Ngọc Lên không ngừng rên rỉ hai tay nắm chặt bả vai của anh, cô cảm thấy chỉ nhiêu đây vẫn còn chưa đủ, cô còn muốn hơn thế nữa.
Hiện tại toàn thân của cô như bị lửa đốt khẩn trương muốn anh dập tắt, nhất là bên dưới, anh chỉ mới hôn đến rốn thôi cô đã cảm thấy nó trở nên co giật khó chịu, cô bật hơi lại phát ra một tiếng "Ưm", như không thể chịu được sự dày vò này cô lên tiếng: "Tử Sâm, anh có thể, có thể nhanh một chút không, em...
em sắp không xong."
Dương Tử Sâm nghe hiểu ý cô, lời cô vừa dứt anh cũng cởi xuống chướng ngại vậy còn sót lại tách hai chân cô ra.
Một u cốc có chút ướt át như ẩn như hiện nhanh chóng làm hai ngọn lửa trong mắt anh bùng cháy, Dương Tử Sâm nuốt một ngụm nước miếng đồng thời đưa một ngón vào trong thăm dò.
Mới chỉ chạm nhẹ vào nụ hoa đỏ rực giữa u cốc Bạch Ngọc Lan liên phát ra một tiếng: "A..."
Nụ hoa này vẫn chưa nở rộ cần người chăm sóc âu yếm, Dương Tử Sâm đẩy ngón tay lên khêu gợi nụ hoa khiến nó hơi giật giật lại thêm nở rộ.
"Ưm, Tử Sâm...
Bạch Ngọc Lan cắn chặt răng môi, người đàn ông này thật biết dày vò cô.
Người đàn ông này lại chậm rì rì nói: "Anh biết rồi, anh sẽ giúp em thoải mái."
Lời nói của anh đi kèm với hành động ngón tay thon dài của anh đã bắt đầu thăm dò vào bên trong nhưng anh cũng không để nụ hoa kia phải cô đơn, bờ môi tiến đến ngậm lấy nụ hoa.
Môi lưỡi anh nóng bỏng mang theo ngọn lửa dục vọng ồ ạt tiến quân, nơi nào đó phía dưới cũng đã bắt đầu ngọ nguậy, ngẩng cao.
Bạch Ngọc Lan co người lại, từng đợt khoái cảm lại lần nữa theo nhau mà đến, hơi thở dồn dập, tiếng rên cũng ngày một lớn hơn nhưng lại không dám quá lớn.
"Á..."
Đột nhiên cô thét lên một tiếng, bởi vì ngón tay của anh đã chạm vào nơi sâu nhất của cô, bắt đầu luật động.
Thần trí của cô theo sự luật động của anh mà thần hôn điên đảo, bất thình lình một ngón tay nữa cũng dần tiến quân vào bên trong u cốc của cô, ban đâu một ngón đã khiến cô run rẩy hít thở không thông, bây giờ thêm một ngón nữa cô hoàn toàn không chịu nổi.
"Ưm...
A...
Ưm..."
Giọng nói của cô đã nhuốm màu dục vọng, lúc này cô hoàn toàn khát câu anh, điều cô muốn không chỉ có thế.
Bên dưới anh vẫn không ngừng dao động hai ngón tay lên xuống, động tác cũng nhanh hơn một chút.
"Tử Sâm, em, em sắp, sắp...
ưm...
Á.."
Cô chưa nói xong một dòng nước ấm trong cơ thể cũng theo ngón tay anh trào ra.
Bạch Ngọc Lan thở hắt ra một hơi Dương Tử Sâm cũng rút ngón tay ra, ngay lập tức cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, miệng lại bắt đầu thầu thào: "Tử Sâm, em muốn anh."
"Được, như em mong muốn."
Dương Tử Sâm khàn giọng nói, anh coi như cũng đã chịu tới cực hạn rồi.
Lúc bàn tay anh muốn cởi chiếc quần còn sót lại ra thì bị Bạch Ngọc Lan ngăn lại cô nở nụ cười quyến rũ nói: "Để em giúp anh."
Dương Tử Sâm chân chừ nhưng không để anh chần chừ lâu bàn tay của cô đã dần dân kéo chiếc quần đùi màu xám của anh xuống lại kéo theo chiếc quần lót màu đen bên trong, phút chốc vật tượng trưng cho đàn ông cũng dần dần hiện ra, hai mắt của Bạch Ngọc Lan có chút tỏa sáng, thật muốn xem cái đó của anh thế nào.
Thế nhưng người đàn ông nào đó xấu hổ bắt lai tay cô nói: "Để anh được rồi."
Giọng anh khàn đặc giống như sắp vỡ ra.
Bạch Ngọc Lan không vui nói: "Thế nào, em không được nhìn à?"
"Không, không phải."
Khuôn mặt Dương Tử Sâm đỏ bừng.
"Vậy thì anh chặn tay em làm gì?"
Bạch Ngọc Lan cố tình hỏi vờ không nhìn thấy khuôn mặt nhuộm vẻ đỏ tươi như ánh hoàng hôn của anh.
Đến phút này rồi anh còn xấu hổ cái gì không biết, thật là...
"Anh...
Ngọc Lan...
Vẫn là để anh thì tốt hơn."
Khuôn mặt của anh có chút khổ sở, nơi nào đó cũng vươn ra khỏi quần lót.
Phút chốc cả cô và anh đồng loạt nhìn xuống nơi đó, Bạch Ngọc Lan nhìn thấy rõ mồn một "cậu nhỏ", cô không chút xấu hổ mặc kệ anh còn trợn mắt liền nhanh tay bắt lấy "cậu nhỏ".
Bình luận facebook