Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129: Trang điểm
Bạch Ngọc Lan về đến nhà họ Dương cũng đã hơn bốn giờ chiều lại nhận được điện thoại từ Dương Tử Sâm, anh nói sáu giờ sẽ có người đến đón cô đến buổi tiệc, cô lại vội vàng vào phòng chuẩn bị, có lẽ anh từ công ty đến nên mới để người đón cô, Bạch Ngọc Lan không thể không vội.
Lại nói phụ nữ mặc đồ trang điểm rất tốn thời gian quả là không sai, về khoản mặc đồ không nói, cô có thể bỏ qua khâu chọn váy nhưng mà đến phân trang điểm thì...
Bạch Ngọc Lan hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cô xem video hướng dẫn trang mạng cả chục lần rồi cũng không thể kẻ nổi lông mày đuôi mắt, trang điểm còn thậm tệ hơn, cô đã bôi đi xóa lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Thất sách thật, lẽ nào cô lại bảo tài xế ghé vào nơi nào đó trang điểm rồi mới đi? Không được, mất thời gian, nghe nói buổi tiệc sáu rưỡi khai màn rồi cô mà còn ghé vào tiệm trang điểm nữa chắc bảy giờ còn chưa tới nơi nữa.
Phải làm sao đây? Bạch Ngọc Lan rối ren, cùng là phụ nữ người ta có thể makeup còn cô thì cùng lắm chỉ có thể son môi.
Đang lúc buồn chán thì A Đào từ đâu xuất hiện trên tay còn cầm ga giường hồi sáng lấy từ phòng cô đi giặt, thấy cô bé hai mắt Bạch Ngọc Lan sáng lên hỏi: "A Đào, em có biết trang điểm không?"
A Đào ngơ người một chút sau đó gật đầu nói: "Lúc trước em có từng học lỏm qua nên cơ bản cũng biết."
"Tốt quá, vậy em qua đây trang điểm cho chị một chút đi, chị phải đi dự tiệc không thể không trang điểm."
Bạch Ngọc Lan vui vẻ vẫy gọi cô bé.
Thế nhưng A Đào lại có chút chần chừ nói: "Em, em mới học được chút ít không chắc sẽ trang điểm đẹp."
"Không lem luốc là được, chị không cần phải đẹp như tiên nữ."
Cô đang vội nên cũng không để ý nhiều.
"Được rồi vậy để em trang điểm cho chị."
VietWriter
A Đào không tự tin nhưng nghe cô nói vậy cũng bằng lòng giúp cô.
Mười lăm phút sau, Bạch Ngọc Lan nhìn khuôn mặt của mình trong gương không khỏi vỡ òa: "A Đào, em giỏi thật đấy, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, nếu không em đi học một khóa makeup đi."
"Chị nói đùa rồi em đang làm việc ở đây sao có thể đi học Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! gửi tiền về quê cho mẹ nữa."
A Đào nói giọng có chút lạc lõng.
Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! chị nói thật sao? Nhưng mà.."
A Đào hai mắt sáng rực đột nhiên tắt lịm như đang băn khoăn điều gì đó.
"Thế nào? Em sợ đi học rồi không làm được việc sao?"
Bạch Ngọc Lan chống một tay hỏi.
"Vâng, với lại em cũng không biết đi học như thế nào."
A Đào buồn rầu nói, cô có hoàn cảnh đặc biệt, đáng lẽ có thể đi học đại học nhưng mẹ cô chỉ làm nông lại phải nuôi hai chị Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! mẹ cô phải lên thành phố làm hết việc này đến việc kia, may mắn mới có thể vào nhà họ Dương làm, lương cao lại có chỗ ăn chỗ ở cô không muốn vì ước muốn nhất thời của mình mà bỏ qua công việc này.
Bạch Ngọc Lan nhìn bộ dáng rối rắm của cô bé lại nói: "Em không cần lo chuyện này, chị sẽ tạo cơ hội cho em vừa học vừa làm, với lại học Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! nhiều đến công việc, ở đây ngoài những người làm lâu năm ra thì những người mới có thể làm theo giờ hoặc theo buổi, về chế độ và tiền lương sẽ không thay đổi, còn học phí của em, chị sẽ hỗ trợ cho em khi nào học thành tài em làm thợ trang điểm cho chị một tháng coi như trả tiền học phí, em thấy sao?"
A Đào không ngờ mình lại được đại thiếu phu nhân Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! thụ sủng nhược kinh, trong lòng nói không rõ được cảm xúc, giọng có chút nghẹn ngào: "Em, em cảm ơn đại thiếu phu nhân."
"Không cần khách khí, lúc trước chị cũng như em thôi, không phải đại tiểu thư danh giá gì nên cũng hiểu hoàn cảnh của em."
Bạch Ngọc Lan dịu hiền nói, nhỏ tuổi như vậy mà đi làm công cho người ta khẳng định gia đình cũng không khá giả gì, lúc trước cô được người giúp đỡ nên bây giờ đi giúp đỡ lại người khác, cái này cũng là nhân quả thường tình.
Đúng lúc này bên ngoài có người lên tiếng: "Đại thiếu phu nhân có xe đến đón cô."
"Tôi biết rồi, kêu họ chờ tôi một chút."
Bạch Ngọc Lan không nói nhiều nữa lại coi mình trong gương, thấy đã ổn rồi liên đứng dậy câm lấy túi xách hiệu gucci hôm nọ mua cùng mẹ, hôm đó chỉ là hứng lên mới mua thôi chứ bình thường cô rất ít ra ngoài mà có đi cũng không mang hàng hiệu không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng.
A Đào lại đi lấy một chiếc áo lông cáo đưa cho cô nói: "Trời lạnh, chị mang theo cái áo đi, còn có..."
A Đào dừng lại một chút muốn nói lại thôi Bạch Ngọc Lan phát giác hỏi: "Trông chị có gì không ổn à?"
"Không phải, không phải, tổng thể chị nhìn rất đẹp nhưng thiếu phụ kiện."
A Đào nói ra chỗ không ổn.
"Chị đeo bông tai còn chưa đủ à?"
Bạch Ngọc Lan không hiểu về kết hợp trang phục với phục sức nên cô cảm thấy như vậy là khá ổn rồi không giống như A Đào bình thường rảnh rỗi có nghiên cứu về thời trang và xu hướng.
"Bông tai thôi chưa đủ còn phải có vòng cổ với chút phụ kiện trên tóc nữa sẽ hoàn hảo hơn."
A Đào nghiêm túc nói.
"Cái này sao, chị chỉ có mấy cái kẹp tăm để kẹp khi tắm thôi, còn vòng cổ chỉ trước nay không đeo nên không có."
Bạch Ngọc Lan thở dài nói.
A Đào cũng thở dài, có đại thiếu phu nhân nào thiếu thốn hơn đại thiếu phu nhân nhà cô không, người ta trong nhà có cả mấy chục bộ đa màu đa dạng, sao đến lượt cô ấy một bộ cũng không có vậy.
Thấy vẻ mặt của A Đào Bạch Ngọc Lan sờ mũi có chút ngượng ngùng nói: "Cái đó, không cân cũng không sao, tài xế đang đợi chị đi trước đây."
Bạch Ngọc Lan vội vàng đi ra khỏi cửa trên chân mang một đôi giày cao gót bảy phần, A Đào bảo cô đi mười phân nhưng cô thật sự không thể đi cao hơn nữa.
Lần trước đám cưới đi giày cao cô đã phải chịu đau suốt mấy tiếng đồng hồ rồi lần này không biết phải đi đứng bao lâu cô nên đi thấp một chút sẽ tốt hơn.
Lúc ra khỏi phòng vừa lúc Cao Kỳ Anh từ trên đi xuống nhìn thấy Bạch Ngọc Lan cô ta có hơi bất ngờ lại nói: "Nghe nói tối nay có một buổi tiệc mừng tân chủ tịch cô đến đó sao?"
Việc Dương Tử Sâm lên làm chủ tịch cô ta cũng đọc qua báo, nếu như lúc trước cô ta đã cọc căn, ghen tị với Bạch Ngọc Lan nhưng lúc này cô ta cảm thấy không còn ý nghĩa gì cũng không có sức nữa.
"Phải, cô còn chưa khỏe hẳn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Bạch Ngọc Lan nói khách sáo một câu lại bước chân ra cửa nhưng phía sau lại bị Cao Kỳ Anh gọi lại: "Khoan đã."
Bạch Ngọc Lan dừng bước quay đầu nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
"Nhìn cô có chút đơn điệu dù gì cô cũng là phu nhân chủ tịch ăn mặc cũng nên trang trọng một chút, chỗ tôi có một bộ trang sức tôi chưa dùng bao giờ, tôi nghĩ nó hợp với cô, nếu cô cần thì tôi sẽ lấy cho cô."
Cao Kỳ Anh đột nhiên đề nghị, giọng nói thản nhiên không có chút mỉa mai nào.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy nhìn mình một cái hỏi: "Tôi như vậy đơn điệu lắm sao?"
Lại nói phụ nữ mặc đồ trang điểm rất tốn thời gian quả là không sai, về khoản mặc đồ không nói, cô có thể bỏ qua khâu chọn váy nhưng mà đến phân trang điểm thì...
Bạch Ngọc Lan hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cô xem video hướng dẫn trang mạng cả chục lần rồi cũng không thể kẻ nổi lông mày đuôi mắt, trang điểm còn thậm tệ hơn, cô đã bôi đi xóa lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Thất sách thật, lẽ nào cô lại bảo tài xế ghé vào nơi nào đó trang điểm rồi mới đi? Không được, mất thời gian, nghe nói buổi tiệc sáu rưỡi khai màn rồi cô mà còn ghé vào tiệm trang điểm nữa chắc bảy giờ còn chưa tới nơi nữa.
Phải làm sao đây? Bạch Ngọc Lan rối ren, cùng là phụ nữ người ta có thể makeup còn cô thì cùng lắm chỉ có thể son môi.
Đang lúc buồn chán thì A Đào từ đâu xuất hiện trên tay còn cầm ga giường hồi sáng lấy từ phòng cô đi giặt, thấy cô bé hai mắt Bạch Ngọc Lan sáng lên hỏi: "A Đào, em có biết trang điểm không?"
A Đào ngơ người một chút sau đó gật đầu nói: "Lúc trước em có từng học lỏm qua nên cơ bản cũng biết."
"Tốt quá, vậy em qua đây trang điểm cho chị một chút đi, chị phải đi dự tiệc không thể không trang điểm."
Bạch Ngọc Lan vui vẻ vẫy gọi cô bé.
Thế nhưng A Đào lại có chút chần chừ nói: "Em, em mới học được chút ít không chắc sẽ trang điểm đẹp."
"Không lem luốc là được, chị không cần phải đẹp như tiên nữ."
Cô đang vội nên cũng không để ý nhiều.
"Được rồi vậy để em trang điểm cho chị."
VietWriter
A Đào không tự tin nhưng nghe cô nói vậy cũng bằng lòng giúp cô.
Mười lăm phút sau, Bạch Ngọc Lan nhìn khuôn mặt của mình trong gương không khỏi vỡ òa: "A Đào, em giỏi thật đấy, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, nếu không em đi học một khóa makeup đi."
"Chị nói đùa rồi em đang làm việc ở đây sao có thể đi học Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! gửi tiền về quê cho mẹ nữa."
A Đào nói giọng có chút lạc lõng.
Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! chị nói thật sao? Nhưng mà.."
A Đào hai mắt sáng rực đột nhiên tắt lịm như đang băn khoăn điều gì đó.
"Thế nào? Em sợ đi học rồi không làm được việc sao?"
Bạch Ngọc Lan chống một tay hỏi.
"Vâng, với lại em cũng không biết đi học như thế nào."
A Đào buồn rầu nói, cô có hoàn cảnh đặc biệt, đáng lẽ có thể đi học đại học nhưng mẹ cô chỉ làm nông lại phải nuôi hai chị Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! mẹ cô phải lên thành phố làm hết việc này đến việc kia, may mắn mới có thể vào nhà họ Dương làm, lương cao lại có chỗ ăn chỗ ở cô không muốn vì ước muốn nhất thời của mình mà bỏ qua công việc này.
Bạch Ngọc Lan nhìn bộ dáng rối rắm của cô bé lại nói: "Em không cần lo chuyện này, chị sẽ tạo cơ hội cho em vừa học vừa làm, với lại học Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! nhiều đến công việc, ở đây ngoài những người làm lâu năm ra thì những người mới có thể làm theo giờ hoặc theo buổi, về chế độ và tiền lương sẽ không thay đổi, còn học phí của em, chị sẽ hỗ trợ cho em khi nào học thành tài em làm thợ trang điểm cho chị một tháng coi như trả tiền học phí, em thấy sao?"
A Đào không ngờ mình lại được đại thiếu phu nhân Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! thụ sủng nhược kinh, trong lòng nói không rõ được cảm xúc, giọng có chút nghẹn ngào: "Em, em cảm ơn đại thiếu phu nhân."
"Không cần khách khí, lúc trước chị cũng như em thôi, không phải đại tiểu thư danh giá gì nên cũng hiểu hoàn cảnh của em."
Bạch Ngọc Lan dịu hiền nói, nhỏ tuổi như vậy mà đi làm công cho người ta khẳng định gia đình cũng không khá giả gì, lúc trước cô được người giúp đỡ nên bây giờ đi giúp đỡ lại người khác, cái này cũng là nhân quả thường tình.
Đúng lúc này bên ngoài có người lên tiếng: "Đại thiếu phu nhân có xe đến đón cô."
"Tôi biết rồi, kêu họ chờ tôi một chút."
Bạch Ngọc Lan không nói nhiều nữa lại coi mình trong gương, thấy đã ổn rồi liên đứng dậy câm lấy túi xách hiệu gucci hôm nọ mua cùng mẹ, hôm đó chỉ là hứng lên mới mua thôi chứ bình thường cô rất ít ra ngoài mà có đi cũng không mang hàng hiệu không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng.
A Đào lại đi lấy một chiếc áo lông cáo đưa cho cô nói: "Trời lạnh, chị mang theo cái áo đi, còn có..."
A Đào dừng lại một chút muốn nói lại thôi Bạch Ngọc Lan phát giác hỏi: "Trông chị có gì không ổn à?"
"Không phải, không phải, tổng thể chị nhìn rất đẹp nhưng thiếu phụ kiện."
A Đào nói ra chỗ không ổn.
"Chị đeo bông tai còn chưa đủ à?"
Bạch Ngọc Lan không hiểu về kết hợp trang phục với phục sức nên cô cảm thấy như vậy là khá ổn rồi không giống như A Đào bình thường rảnh rỗi có nghiên cứu về thời trang và xu hướng.
"Bông tai thôi chưa đủ còn phải có vòng cổ với chút phụ kiện trên tóc nữa sẽ hoàn hảo hơn."
A Đào nghiêm túc nói.
"Cái này sao, chị chỉ có mấy cái kẹp tăm để kẹp khi tắm thôi, còn vòng cổ chỉ trước nay không đeo nên không có."
Bạch Ngọc Lan thở dài nói.
A Đào cũng thở dài, có đại thiếu phu nhân nào thiếu thốn hơn đại thiếu phu nhân nhà cô không, người ta trong nhà có cả mấy chục bộ đa màu đa dạng, sao đến lượt cô ấy một bộ cũng không có vậy.
Thấy vẻ mặt của A Đào Bạch Ngọc Lan sờ mũi có chút ngượng ngùng nói: "Cái đó, không cân cũng không sao, tài xế đang đợi chị đi trước đây."
Bạch Ngọc Lan vội vàng đi ra khỏi cửa trên chân mang một đôi giày cao gót bảy phần, A Đào bảo cô đi mười phân nhưng cô thật sự không thể đi cao hơn nữa.
Lần trước đám cưới đi giày cao cô đã phải chịu đau suốt mấy tiếng đồng hồ rồi lần này không biết phải đi đứng bao lâu cô nên đi thấp một chút sẽ tốt hơn.
Lúc ra khỏi phòng vừa lúc Cao Kỳ Anh từ trên đi xuống nhìn thấy Bạch Ngọc Lan cô ta có hơi bất ngờ lại nói: "Nghe nói tối nay có một buổi tiệc mừng tân chủ tịch cô đến đó sao?"
Việc Dương Tử Sâm lên làm chủ tịch cô ta cũng đọc qua báo, nếu như lúc trước cô ta đã cọc căn, ghen tị với Bạch Ngọc Lan nhưng lúc này cô ta cảm thấy không còn ý nghĩa gì cũng không có sức nữa.
"Phải, cô còn chưa khỏe hẳn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Bạch Ngọc Lan nói khách sáo một câu lại bước chân ra cửa nhưng phía sau lại bị Cao Kỳ Anh gọi lại: "Khoan đã."
Bạch Ngọc Lan dừng bước quay đầu nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"
"Nhìn cô có chút đơn điệu dù gì cô cũng là phu nhân chủ tịch ăn mặc cũng nên trang trọng một chút, chỗ tôi có một bộ trang sức tôi chưa dùng bao giờ, tôi nghĩ nó hợp với cô, nếu cô cần thì tôi sẽ lấy cho cô."
Cao Kỳ Anh đột nhiên đề nghị, giọng nói thản nhiên không có chút mỉa mai nào.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy nhìn mình một cái hỏi: "Tôi như vậy đơn điệu lắm sao?"
Bình luận facebook