Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130: Anh sửa khóa cho em
"Không phải đơn điệu mà là vô cùng đơn điệu, giới nhà giàu nhìn cô như vậy chỉ thấy cô quê mùa."
Cao Kỳ Anh thẳng thắn nói.
Bạch Ngọc Lan không quan tâm hình tượng của mình nhưng không thể không quan tâm đến hình tượng của Tử Sâm, cô dù gì cũng là vợ anh nếu ăn mặc không lên nổi mặt bàn anh khẳng định sẽ bị người chỉ trỏ.
Cô lại nhìn Cao Kỳ Anh nói: "Được, vậy mượn dùng của cô một chút."
"Lên phòng tôi đi."
Cao Kỳ Anh lại quay đầu lên cầu thang.
Bạch Ngọc Lan không nghĩ bộ trang sức mà Cao Kỳ Anh đưa cho mình là kim cương chính hiệu, kiểu cách thiết kế vô cùng đặc biệt, cũng như bộ trang sức bình thường khác có vòng cổ, bông tai và lắc tay.
Cô có hơi chần chừ hỏi: "Cô chắc là đưa cho tôi chứ?"
"Ừm, tôi cũng không thiếu một bộ này, lại nói cô là đại thiếu phu nhân lại không có một bộ trang sức nào sao, nói ra thật khó tin đấy."
Cao Kỳ Anh như có như không nói.
Bạch Ngọc Lan giật giật khóe môi lại không phản bác lời của Cao Kỳ Anh, thực ra cô không phải không có, nó năm trong sính lễ mà sính lễ cô đã ký gửi ngân hàng rồi, cô đâu có nghĩ đến một ngày như này đâu.
"Không có thời gian nữa, A Đào, đeo giúp chị đi."
Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ có chút nóng vội.
Đợi cô ra cổng đã là mười phút sau, tài xế dường như không hiếm lạ chuyện này nên rất có kiên nhẫn, thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc váy đỏ bước ra anh ta liền đi tới chào hỏi: "Cô là phu nhân chủ tịch phải không ạ?"
"Phải, Tử Sâm bảo anh đến đón tôi sao?"
Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt hỏi.
"Vâng ạ, anh ấy đang đợi cô ở nhà hàng mời cô lên xe."
VietWriter
Người đàn ông nói năng vô cùng hòa nhã.
Bạch Ngọc Lan gật đầu liên ngồi lên chiếc xe SUV màu đen kia, nhà họ Dương giàu có nên mỗi lần cô nhìn là một chiếc xe khác nhau, cô gả vào nhà họ như người ta nói chính là một đời lên hương nhưng mấy ai hiểu được cái gì cũng phải có giá của nó.
Khách sạn Diamond.
Dương Tử Sâm đến sớm hơn năm phút lúc này anh đang ngồi trong phòng chờ thỉnh thoảng lại nhìn đông hồ nhíu mày lẩm bẩm: "Cô ấy sao còn chưa đến?"
Anh đang định lấy điện thoại ra gọi thì bên ngoài có người đi vào, người này là trợ lý bên cạnh ông Dương, anh ta cung kính nói: "Chủ tịch, Dương lão gia hỏi anh chuẩn bị cong chưa, còn năm phút nữa là buổi tiệc khai mạc rồi, ông ấy muốn anh đến phòng bên cạnh."
"Chờ chút nữa vợ tôi chưa đến, khi nào cô ấy đến chúng tôi sẽ qua đó."
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Trợ lý kia chần chừ một chút cũng không nói gì chỉ quay lại chỗ ông Dương báo cáo.
Thực ra trong lòng Dương Tử Sâm cũng có chút sốt ruột không phải sốt ruột cho buổi tiệc mà là lo lắng Bạch Ngọc Lan trên đường gặp trục trặc.
Không nhịn được nữa anh liên lấy điện thoại ra gọi cho cô, mà lúc này Bạch Ngọc Lan cũng đang đi vào thang máy, cô cảm thấy túi xách run lên một chút lúc muốn nghe máy thì điện thoại tắt lịm, màn hình đang sáng chợt đen.
Cô kiểm tra một chút mới phát hiện điện thoại đã hết pin, căn bản không kịp nhìn ai gọi đến, Bạch Ngọc Lan thở dài một hơi, nguyên ngày hôm nay cô bận rộn cái này cái kia quên nhìn điện thoại không ngờ lại hết pin rồi.
Bên trên Dương Tử Sâm nghe thấy mấy tiếng tít tít muốn gọi lại cho cô nhưng chỉ nghe tiếng của tổng đài viên kêu số máy bận.
Điều này khiến Dương Tử Sâm không khỏi thêm sốt ruột.
"Tiếu Khải, gọi cho tài xế đón Ngọc Lan hỏi xem đến đâu rồi."
Tiểu Khải lấy điện thoại ra tính gọi điện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, người mà Dương Tử Sâm chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện trong tâm mắt anh.
Dương Tử Sâm thở phào nhẹ nhõm ánh mắt dừng lại trên người cô, Bạch Ngọc Lan cũng thấy anh đang nhìn mình nhưng không phải kiểu tán dương hay kinh diễm mà là theo kiểu suy tư, cô không khỏi tự nhủ cô ăn mặc như vậy có chỗ nào không ổn sao, rõ ràng trước khi đi A Đào và Cao Kỳ Anh đều khen ngợi mà.
Trước sự nghi hoặc của cô Dương Tử Sâm lại trâm giọng nói: "Lại đây."
Bạch Ngọc Lan vô thức bước từng bước về phía anh, dừng lại bên cạnh một cái ghế cô hỏi: "Tử Sâm, em mặc thế này có vấn đề gì sao?"
Cô vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của anh lại làm cô căng thẳng, người đàn ông này có cần nhìn cô thâm trâm như vậy không, làm cô da gà da vịt gì đều thi nhau nổi lên.
"Đối một bộ khác."
Dương Tử Sâm đột nhiên nói.
"Hả?"
Bạch Ngọc Lan có chút sững sờ hỏi: "Bộ này, bộ này không được sao?"
Lẽ nào thẩm mỹ của phụ nữ và đàn ông lại khác biệt nhau, cô mặc bộ này được nhiêu người phụ nữ khen đến lượt Dương Tử Sâm vừa nhìn đã bắt cô đối, tệ đến vậy sao? "Ừm, không được, lộ liễu quá, thay bộ kín đáo hơn."
Dương Tử Sâm thẳng thắn nói, anh càng nhìn càng thấy bỏng mắt, nếu để những người đàn ông kia nhìn thì thế nào đây, nhất là tên Dương Tử Hiên hay ngấp nghé vợ anh kia nữa, không thể để hắn nhìn bộ dạng này của cô.
Bạch Ngọc Lan á khẩu đến điếng người, lát sau mới hiểu anh vì sao lại không vừa ý bộ này, cô biết bộ này khá hở nhưng cũng không đến nỗi nào nhưng mà trong mắt người đàn ông này, coi bộ đã hở đến mức nào rồi.
Cô lại thở dài nói: "Em chỉ có một bộ này thôi."
"Em vào trong đi, ở đó có đồ của em."
Dương Tử Sâm không xem đây là vấn đề nhẹ nhàng nói.
Bạch Ngọc Lan lại một lần nữa kinh ngạc hỏi: "Anh, anh chuẩn bị cho em sao?"
"Ừm, không phải anh có nhắn tin cho em rồi sao?"
Dương Tử Sâm nghi hoặc hỏi, lúc nãy anh không gọi được cho cô lẽ nào có chuyện gì.
"Cái đó, em, em vội chuẩn bị đồ nên không để ý điện thoại, ban nãy điện thoại cũng vừa hết pin."
Bạch Ngọc Lan có chút xấu hổ nói.
Cô vì lựa đồ rồi trang điểm đến rối rít cũng quên mất cái điện thoại bên cạnh, nếu cô để ý một chút thì tốt rôi, đâu cần phải đi mua cho cực.
"Em không sao là được, vào thay đồ đi, anh đợi."
Dương Tử Sâm ôn nhu nói, mặc dù chỉ còn mấy phút nữa nhưng anh cũng chẳng vội vàng.
Lúc này trợ lý lại một lần nữa chạy đến vẻ nôn nóng nói: "Chủ tịch, anh có thể qua chưa, đã đến giờ rồi."
"Kêu Trần Vĩnh mở màn trước, sau đó tôi sẽ đến, không nhanh không chậm, năm phút."
Dương Tử Sâm nói chắc như đinh đóng cột.
Trợ lý lại lật đật chạy đi, phòng bên trong lại vọng ra tiếng nói: "Tử Sâm, anh vào đây một chút được không?"
"Làm sao vậy?"
Dương Tử Sâm hỏi tay lại không tự chủ được lăn bánh đến căn phòng cô đang thay đồ.
"Em kéo khóa váy mà bị kẹt anh giúp em một chút."
Bạch Ngọc Lan đau khổ nói, vừa rồi cô có nghe đoạn hội thoại của anh và người đàn ông kia, không muốn vì mình mà anh trễ giờ nên đã hấp tấp kéo khóa không ngờ được một nữa lại bị kẹt, cô kéo lên không được mà kéo xuống cũng không xong.
Dương Tử Sâm đã mở cửa đi vào bên trong, nhìn biểu tình của cô anh khẽ cười nói: "Em quay người lại anh xem."
Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn quay lại, Dương Tử Sâm nói: "Lùi hai bước."
Cô làm theo lùi hai bước nhỏ, anh lại nói: "Thêm hai bước nữa."
Bạch Ngọc Lan nghĩ do cô bước quá nhỏ nên chưa đến được chỗ anh nên bước lớn hơn một chút nhưng lần này lại bước quá lớn đụng phải chân anh, cả người cũng ngã ngửa về phía phía anh, vừa hay ngồi trong lòng của anh.
Chiếc xe lăn hơi xê dịch một chút đụng vào bức tường.
Bạch Ngọc Lan biết mình lùi quá trớn không khỏi xấu hổ trong lòng cô vội vàng muốn đứng dậy lại bị anh kéo lại: "Ngồi im, anh sửa khóa cho em."
Cao Kỳ Anh thẳng thắn nói.
Bạch Ngọc Lan không quan tâm hình tượng của mình nhưng không thể không quan tâm đến hình tượng của Tử Sâm, cô dù gì cũng là vợ anh nếu ăn mặc không lên nổi mặt bàn anh khẳng định sẽ bị người chỉ trỏ.
Cô lại nhìn Cao Kỳ Anh nói: "Được, vậy mượn dùng của cô một chút."
"Lên phòng tôi đi."
Cao Kỳ Anh lại quay đầu lên cầu thang.
Bạch Ngọc Lan không nghĩ bộ trang sức mà Cao Kỳ Anh đưa cho mình là kim cương chính hiệu, kiểu cách thiết kế vô cùng đặc biệt, cũng như bộ trang sức bình thường khác có vòng cổ, bông tai và lắc tay.
Cô có hơi chần chừ hỏi: "Cô chắc là đưa cho tôi chứ?"
"Ừm, tôi cũng không thiếu một bộ này, lại nói cô là đại thiếu phu nhân lại không có một bộ trang sức nào sao, nói ra thật khó tin đấy."
Cao Kỳ Anh như có như không nói.
Bạch Ngọc Lan giật giật khóe môi lại không phản bác lời của Cao Kỳ Anh, thực ra cô không phải không có, nó năm trong sính lễ mà sính lễ cô đã ký gửi ngân hàng rồi, cô đâu có nghĩ đến một ngày như này đâu.
"Không có thời gian nữa, A Đào, đeo giúp chị đi."
Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ có chút nóng vội.
Đợi cô ra cổng đã là mười phút sau, tài xế dường như không hiếm lạ chuyện này nên rất có kiên nhẫn, thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc váy đỏ bước ra anh ta liền đi tới chào hỏi: "Cô là phu nhân chủ tịch phải không ạ?"
"Phải, Tử Sâm bảo anh đến đón tôi sao?"
Bạch Ngọc Lan nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt hỏi.
"Vâng ạ, anh ấy đang đợi cô ở nhà hàng mời cô lên xe."
VietWriter
Người đàn ông nói năng vô cùng hòa nhã.
Bạch Ngọc Lan gật đầu liên ngồi lên chiếc xe SUV màu đen kia, nhà họ Dương giàu có nên mỗi lần cô nhìn là một chiếc xe khác nhau, cô gả vào nhà họ như người ta nói chính là một đời lên hương nhưng mấy ai hiểu được cái gì cũng phải có giá của nó.
Khách sạn Diamond.
Dương Tử Sâm đến sớm hơn năm phút lúc này anh đang ngồi trong phòng chờ thỉnh thoảng lại nhìn đông hồ nhíu mày lẩm bẩm: "Cô ấy sao còn chưa đến?"
Anh đang định lấy điện thoại ra gọi thì bên ngoài có người đi vào, người này là trợ lý bên cạnh ông Dương, anh ta cung kính nói: "Chủ tịch, Dương lão gia hỏi anh chuẩn bị cong chưa, còn năm phút nữa là buổi tiệc khai mạc rồi, ông ấy muốn anh đến phòng bên cạnh."
"Chờ chút nữa vợ tôi chưa đến, khi nào cô ấy đến chúng tôi sẽ qua đó."
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Trợ lý kia chần chừ một chút cũng không nói gì chỉ quay lại chỗ ông Dương báo cáo.
Thực ra trong lòng Dương Tử Sâm cũng có chút sốt ruột không phải sốt ruột cho buổi tiệc mà là lo lắng Bạch Ngọc Lan trên đường gặp trục trặc.
Không nhịn được nữa anh liên lấy điện thoại ra gọi cho cô, mà lúc này Bạch Ngọc Lan cũng đang đi vào thang máy, cô cảm thấy túi xách run lên một chút lúc muốn nghe máy thì điện thoại tắt lịm, màn hình đang sáng chợt đen.
Cô kiểm tra một chút mới phát hiện điện thoại đã hết pin, căn bản không kịp nhìn ai gọi đến, Bạch Ngọc Lan thở dài một hơi, nguyên ngày hôm nay cô bận rộn cái này cái kia quên nhìn điện thoại không ngờ lại hết pin rồi.
Bên trên Dương Tử Sâm nghe thấy mấy tiếng tít tít muốn gọi lại cho cô nhưng chỉ nghe tiếng của tổng đài viên kêu số máy bận.
Điều này khiến Dương Tử Sâm không khỏi thêm sốt ruột.
"Tiếu Khải, gọi cho tài xế đón Ngọc Lan hỏi xem đến đâu rồi."
Tiểu Khải lấy điện thoại ra tính gọi điện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, người mà Dương Tử Sâm chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện trong tâm mắt anh.
Dương Tử Sâm thở phào nhẹ nhõm ánh mắt dừng lại trên người cô, Bạch Ngọc Lan cũng thấy anh đang nhìn mình nhưng không phải kiểu tán dương hay kinh diễm mà là theo kiểu suy tư, cô không khỏi tự nhủ cô ăn mặc như vậy có chỗ nào không ổn sao, rõ ràng trước khi đi A Đào và Cao Kỳ Anh đều khen ngợi mà.
Trước sự nghi hoặc của cô Dương Tử Sâm lại trâm giọng nói: "Lại đây."
Bạch Ngọc Lan vô thức bước từng bước về phía anh, dừng lại bên cạnh một cái ghế cô hỏi: "Tử Sâm, em mặc thế này có vấn đề gì sao?"
Cô vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của anh lại làm cô căng thẳng, người đàn ông này có cần nhìn cô thâm trâm như vậy không, làm cô da gà da vịt gì đều thi nhau nổi lên.
"Đối một bộ khác."
Dương Tử Sâm đột nhiên nói.
"Hả?"
Bạch Ngọc Lan có chút sững sờ hỏi: "Bộ này, bộ này không được sao?"
Lẽ nào thẩm mỹ của phụ nữ và đàn ông lại khác biệt nhau, cô mặc bộ này được nhiêu người phụ nữ khen đến lượt Dương Tử Sâm vừa nhìn đã bắt cô đối, tệ đến vậy sao? "Ừm, không được, lộ liễu quá, thay bộ kín đáo hơn."
Dương Tử Sâm thẳng thắn nói, anh càng nhìn càng thấy bỏng mắt, nếu để những người đàn ông kia nhìn thì thế nào đây, nhất là tên Dương Tử Hiên hay ngấp nghé vợ anh kia nữa, không thể để hắn nhìn bộ dạng này của cô.
Bạch Ngọc Lan á khẩu đến điếng người, lát sau mới hiểu anh vì sao lại không vừa ý bộ này, cô biết bộ này khá hở nhưng cũng không đến nỗi nào nhưng mà trong mắt người đàn ông này, coi bộ đã hở đến mức nào rồi.
Cô lại thở dài nói: "Em chỉ có một bộ này thôi."
"Em vào trong đi, ở đó có đồ của em."
Dương Tử Sâm không xem đây là vấn đề nhẹ nhàng nói.
Bạch Ngọc Lan lại một lần nữa kinh ngạc hỏi: "Anh, anh chuẩn bị cho em sao?"
"Ừm, không phải anh có nhắn tin cho em rồi sao?"
Dương Tử Sâm nghi hoặc hỏi, lúc nãy anh không gọi được cho cô lẽ nào có chuyện gì.
"Cái đó, em, em vội chuẩn bị đồ nên không để ý điện thoại, ban nãy điện thoại cũng vừa hết pin."
Bạch Ngọc Lan có chút xấu hổ nói.
Cô vì lựa đồ rồi trang điểm đến rối rít cũng quên mất cái điện thoại bên cạnh, nếu cô để ý một chút thì tốt rôi, đâu cần phải đi mua cho cực.
"Em không sao là được, vào thay đồ đi, anh đợi."
Dương Tử Sâm ôn nhu nói, mặc dù chỉ còn mấy phút nữa nhưng anh cũng chẳng vội vàng.
Lúc này trợ lý lại một lần nữa chạy đến vẻ nôn nóng nói: "Chủ tịch, anh có thể qua chưa, đã đến giờ rồi."
"Kêu Trần Vĩnh mở màn trước, sau đó tôi sẽ đến, không nhanh không chậm, năm phút."
Dương Tử Sâm nói chắc như đinh đóng cột.
Trợ lý lại lật đật chạy đi, phòng bên trong lại vọng ra tiếng nói: "Tử Sâm, anh vào đây một chút được không?"
"Làm sao vậy?"
Dương Tử Sâm hỏi tay lại không tự chủ được lăn bánh đến căn phòng cô đang thay đồ.
"Em kéo khóa váy mà bị kẹt anh giúp em một chút."
Bạch Ngọc Lan đau khổ nói, vừa rồi cô có nghe đoạn hội thoại của anh và người đàn ông kia, không muốn vì mình mà anh trễ giờ nên đã hấp tấp kéo khóa không ngờ được một nữa lại bị kẹt, cô kéo lên không được mà kéo xuống cũng không xong.
Dương Tử Sâm đã mở cửa đi vào bên trong, nhìn biểu tình của cô anh khẽ cười nói: "Em quay người lại anh xem."
Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn quay lại, Dương Tử Sâm nói: "Lùi hai bước."
Cô làm theo lùi hai bước nhỏ, anh lại nói: "Thêm hai bước nữa."
Bạch Ngọc Lan nghĩ do cô bước quá nhỏ nên chưa đến được chỗ anh nên bước lớn hơn một chút nhưng lần này lại bước quá lớn đụng phải chân anh, cả người cũng ngã ngửa về phía phía anh, vừa hay ngồi trong lòng của anh.
Chiếc xe lăn hơi xê dịch một chút đụng vào bức tường.
Bạch Ngọc Lan biết mình lùi quá trớn không khỏi xấu hổ trong lòng cô vội vàng muốn đứng dậy lại bị anh kéo lại: "Ngồi im, anh sửa khóa cho em."
Bình luận facebook