Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: Căn biệt thự
Tường Vi có chút ái ngại lại ủy khuất nói: "Tôi có gọi cô mấy lần nhưng cô mãi xem livestream không để ý tôi."
"Có, có sao? Nếu vậy cho tôi xin lỗi."
Lê Phương cũng biết mỗi lần cô xem cái gì đều sẽ rất tập trung, có thể cô ấy đã gọi mà cô không nghe thấy.
"Hì hì, không có gì, chị Phương, ban nãy em nghe chị than thở không có người nói với chị những lời yêu thương nhưng em thấy chưa chắc nha."
Tường Vi như có như không cười he he mấy tiếng.
"Cô bé không nên nói ẩn ý trước mặt chị có gì nói thẳng đi."
Lê Phương nhướn mày một cái, dạo gần đây mọi người xung quanh cô toàn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý tứ, nhiêu lúc cô còn tưởng trên mặt cô dính cái gì cứ phải xem gương mấy lần.
Tường Vi xích lại gần Lê Phương nhỏ giọng nói: "Chị không phát hiện ra trong căn phòng này có người để ý đến chị à?"
"Để ý tôi? Ai?"
Lê Phương mơ màng hỏi, trong căn phòng này có hai nam hai nữ, một người đàn ông là đồng nghiệp cũ của các cô một người là trưởng khoa mới đến.
Đồng nghiệp cũ thì sắp kết hôn còn lại chính là trưởng khoa mới.
Nghĩ đến đây Lê Phương giật mình một cái lắc đầu, không thể đâu, tên kia ngày ngày trưng ra bộ mặt lạnh, còn luôn sai bảo cô làm cái này cái kia nhìn giống như cô mắc nợ hẳn vậy, Sao có ý với cô chứ.
Tường Vi nhìn biểu hiện của cô biết cô đã nghĩ ra cái gì đó liên nói: "Hi hi, chị nghĩ ra ai rôi không?"
"Không có, chị không biết, trễ rồi chị vê đây."
Lê Phương có chút hốt hoảng thu dọn đồ đạc.
"Chị đang chột dạ phải không?"
VietWriter
Tường Vi lại không tha hỏi tới.
"Có cái gì phải chột dạ chứ, đừng nói linh tinh, hơn mười giờ tối rồi đó, em còn không tính về à."
Lê Phương nói sang chuyện khác, rõ ràng là không muốn nói đến chuyện hồi nãy nữa.
Tường Vi quen Lê Phương hơn một năm cũng biết tính cách của cô nên không dám hỏi nữa, chỉ lẩm bẩm: "Đúng là chột dạ mà, bình thường mười giờ chị còn nói còn sớm cơ mà."
Lê Phương vờ như không nghe thấy gì, cô cầm túi xách chuồn khỏi văn phòng, cứ nghĩ đã thoát khỏi Tường Vi rồi liên thở phào nhẹ nhõm nhưng đi đến thang máy lại đụng phải một người, trưởng khoa mới của cô, Lương Thân.
"Ách, trưởng khoa, anh, anh còn chưa về sao?"
Lê Phương có hơi ấp úng hỏi, ban nãy cô còn tưởng anh ta về rồi chứ sao còn quay lại làm gì, mà quay lại cũng được đi sao lại ở thời điểm này.
"Tôi đi mua đồ ăn khuya, cô về sao?"
Lương Thân nhíu mày hỏi.
Lúc này cô mới để ý thấy trên tay Lương Thân cầm mấy bịch đồ ăn, cô sờ sờ mũi nói: "Công việc anh giao tôi đã làm xong hơn nữa hiện tại cũng trễ rồi mà."
"Ăn rồi hãy về."
Lương Thần không lạnh không nhạt nói.
"Không cân đâu, tôi đã gọi xe rôi họ bảo sắp tới nơi tôi, tôi phải đi."
Nói xong Lê Phương chạy nhanh vào thang máy rồi nhấn nút, trước khi cửa thang máy đóng vào còn không quên nói: "Trưởng khoa, mai gặp lại."
Lương Thần nhìn chăm chăm vào cửa thang máy một hồi lại nhìn mấy túi thức ăn mình vừa mua sắc mặt có chút trâm xuống.
Hơn mười một giờ đêm, Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm mới về tới nhà, ông Dương không biết đã vê từ lúc nào chắc cũng đã nghỉ ngơi rồi nên hai người đi vào vô cùng nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động lớn.
Vào trong phòng Dương Tử Sâm nói: "Tối nay vất vả cho em rồi, em đi tắm trước đi."
Bạch Ngọc Lan không đi mà nhìn anh hỏi: "Anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy tại sao không nói cho em một tiếng làm em bất ngờ không kịp phản ứng."
"Thì vốn dĩ muốn làm em bất ngờ mà."
Dương Tử Sâm chân thành nói.
"Nghe Cao Kỳ Anh nói trước đây anh là một người khô khan cơ mà từ khi nào lại biết ba trò tạo bất ngờ rồi."
Bạch Ngọc Lan như có như không hỏi.
Lúc trước cô cũng nghĩ anh là tuýp người sẽ không làm mấy chuyện sến súa này, nào ngờ anh không làm thì thôi đã làm khiến người ta phải cảm động rơi nước mắt, ai nói anh khô khan chứ hả.
Cô thật nghi ngờ mắt nhìn của Cao Kỳ Anh rồi, cô ta đúng là đã bỏ lỡ một người đàn ông cực phẩm.
Trước câu nói đùa của cô Dương Tử Sâm lại nghiêm túc nói: "Anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi."
Anh còn cảm thấy chỉ nhiêu đó còn chưa đủ, muốn làm nhiều điều cho cô hơn nữa.
"Vậy thì em chính thức thông báo với anh anh đã thành công rồi, nhưng mà em sẽ hạnh phúc hơn nếu anh đồng ý tắm chung cùng em."
Bạch Ngọc Lan đột nhiên ngỏ lời làm khuôn mặt của Dương Tử Sâm thoáng chốc đỏ bừng.
"Anh...
Chuyện đó, anh...
Mặc dù hai người đã thân mật với nhau rất nhiều lần nhưng tắm chung anh còn có chút e ngại, anh không tự tin khi ngôi trong bồn tắm.
Nhìn vẻ nam kham của anh cô liền bật cười: "Được rồi, không làm khó anh nữa, em đi tắm trước, lát nữa lại đến lượt anh."
"Ừ"
Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, trong lòng còn đang xấu hổ lại cảm thấy có lỗi với cô, chuyện gì cũng là do cô bắt đầu, anh hình như chưa từng chủ động với cô lần nào.
Bạch Ngọc Lan vào phòng tắm Dương Tử Sâm lại nhận được cuộc gọi từ Trần Vĩnh, khi anh bắt máy anh ta lại báo cáo với anh về những gì mình điều tra được: "Tử Sâm, tôi đã điều tra được số tiền còn lại Dương Tử Sâm lấy từ đâu, tôi nói ra cậu sẽ không tin được đâu."
"Ở đâu?"
Dương Tử Sâm lạnh lùng hỏi, anh nhất định phải biết được.
"Chính là ngôi biệt thự của nhà họ Dương, có một thủ lĩnh của một băng xã hội đen trong thành phố để ý ngôi nhà của cậu từ lâu cũng đã hỏi mua ông Dương mấy lần nhưng đều bị ông ấy từ chối, Dương Tử Hiên biết điều này nên đã tìm đến hắn ta làm một cuộc giao dịch."
Nói đến đây Trần Vĩnh cố ý dừng lại cười hắc hắc hai tiếng: "Nội dung của cuộc giao dịch là gì hẳn cậu cũng đoán được đúng không?"
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói: "Hắn muốn dùng căn biệt thự này để đổi lấy số tiền còn thiếu kia đúng không?"
"Chính xác, Dương Tử Hiên và người kia bàn bạc với nhau khi công ty bên pháp của hắn hoàn thành hắn sẽ đưa sổ đỏ của căn biệt thự cho người kia, hai người họ còn làm một bản hợp đồng sinh tử, nếu xong việc Dương Tử Hiên không thể đưa sổ đỏ sẽ phải chết."
Trần Vĩnh không nhanh không chậm nói.
Dương Tử Sâm nghe xong sắc mặt âm trâm, Dương Tử Hiên vậy mà lấy biệt thự đánh cược, đối với nhà họ Dương mà nói căn biệt thự này vô cùng đặc biệt, không phải vì nó có giá trị liên thành mà là mảnh đất xây căn biệt thự do tổ tiên nhà họ Dương để lại, ông nội đã nói bao nhiêu lần có túng quẫn thế nào cũng không thể bán nhà.
Việc có người đến hỏi mua nhà lúc trước anh cũng biết, nếu anh nhớ không lâm người đó chính là Kha lão đại, thủ lĩnh của băng xã hội đen khét tiếng trong giới hắc đạo.
Trước nay hắc đạo với bạch đạo nếu không phải trường hợp đặc biệt sẽ không va chạm nhau, cho nên lúc trước ông nội anh kiên quyết không bán nhà Kha lão đại cũng không dùng thủ đoạn cưỡng lấy.
Bây giờ Dương Tử Hiên lại vì lợi ích của mình mà tìm đến người kia anh quả thật coi thường hắn rồi.
"Liên hệ để tôi gặp người kia càng sớm càng tốt."
Dương Tử Sâm trâm giọng nói.
"Được, tôi sẽ cố gắng nhưng không chắc người ta sẽ gặp cậu đâu."
Trần Vĩnh chậc lưỡi một cái.
"Có, có sao? Nếu vậy cho tôi xin lỗi."
Lê Phương cũng biết mỗi lần cô xem cái gì đều sẽ rất tập trung, có thể cô ấy đã gọi mà cô không nghe thấy.
"Hì hì, không có gì, chị Phương, ban nãy em nghe chị than thở không có người nói với chị những lời yêu thương nhưng em thấy chưa chắc nha."
Tường Vi như có như không cười he he mấy tiếng.
"Cô bé không nên nói ẩn ý trước mặt chị có gì nói thẳng đi."
Lê Phương nhướn mày một cái, dạo gần đây mọi người xung quanh cô toàn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý tứ, nhiêu lúc cô còn tưởng trên mặt cô dính cái gì cứ phải xem gương mấy lần.
Tường Vi xích lại gần Lê Phương nhỏ giọng nói: "Chị không phát hiện ra trong căn phòng này có người để ý đến chị à?"
"Để ý tôi? Ai?"
Lê Phương mơ màng hỏi, trong căn phòng này có hai nam hai nữ, một người đàn ông là đồng nghiệp cũ của các cô một người là trưởng khoa mới đến.
Đồng nghiệp cũ thì sắp kết hôn còn lại chính là trưởng khoa mới.
Nghĩ đến đây Lê Phương giật mình một cái lắc đầu, không thể đâu, tên kia ngày ngày trưng ra bộ mặt lạnh, còn luôn sai bảo cô làm cái này cái kia nhìn giống như cô mắc nợ hẳn vậy, Sao có ý với cô chứ.
Tường Vi nhìn biểu hiện của cô biết cô đã nghĩ ra cái gì đó liên nói: "Hi hi, chị nghĩ ra ai rôi không?"
"Không có, chị không biết, trễ rồi chị vê đây."
Lê Phương có chút hốt hoảng thu dọn đồ đạc.
"Chị đang chột dạ phải không?"
VietWriter
Tường Vi lại không tha hỏi tới.
"Có cái gì phải chột dạ chứ, đừng nói linh tinh, hơn mười giờ tối rồi đó, em còn không tính về à."
Lê Phương nói sang chuyện khác, rõ ràng là không muốn nói đến chuyện hồi nãy nữa.
Tường Vi quen Lê Phương hơn một năm cũng biết tính cách của cô nên không dám hỏi nữa, chỉ lẩm bẩm: "Đúng là chột dạ mà, bình thường mười giờ chị còn nói còn sớm cơ mà."
Lê Phương vờ như không nghe thấy gì, cô cầm túi xách chuồn khỏi văn phòng, cứ nghĩ đã thoát khỏi Tường Vi rồi liên thở phào nhẹ nhõm nhưng đi đến thang máy lại đụng phải một người, trưởng khoa mới của cô, Lương Thân.
"Ách, trưởng khoa, anh, anh còn chưa về sao?"
Lê Phương có hơi ấp úng hỏi, ban nãy cô còn tưởng anh ta về rồi chứ sao còn quay lại làm gì, mà quay lại cũng được đi sao lại ở thời điểm này.
"Tôi đi mua đồ ăn khuya, cô về sao?"
Lương Thân nhíu mày hỏi.
Lúc này cô mới để ý thấy trên tay Lương Thân cầm mấy bịch đồ ăn, cô sờ sờ mũi nói: "Công việc anh giao tôi đã làm xong hơn nữa hiện tại cũng trễ rồi mà."
"Ăn rồi hãy về."
Lương Thần không lạnh không nhạt nói.
"Không cân đâu, tôi đã gọi xe rôi họ bảo sắp tới nơi tôi, tôi phải đi."
Nói xong Lê Phương chạy nhanh vào thang máy rồi nhấn nút, trước khi cửa thang máy đóng vào còn không quên nói: "Trưởng khoa, mai gặp lại."
Lương Thần nhìn chăm chăm vào cửa thang máy một hồi lại nhìn mấy túi thức ăn mình vừa mua sắc mặt có chút trâm xuống.
Hơn mười một giờ đêm, Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm mới về tới nhà, ông Dương không biết đã vê từ lúc nào chắc cũng đã nghỉ ngơi rồi nên hai người đi vào vô cùng nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động lớn.
Vào trong phòng Dương Tử Sâm nói: "Tối nay vất vả cho em rồi, em đi tắm trước đi."
Bạch Ngọc Lan không đi mà nhìn anh hỏi: "Anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy tại sao không nói cho em một tiếng làm em bất ngờ không kịp phản ứng."
"Thì vốn dĩ muốn làm em bất ngờ mà."
Dương Tử Sâm chân thành nói.
"Nghe Cao Kỳ Anh nói trước đây anh là một người khô khan cơ mà từ khi nào lại biết ba trò tạo bất ngờ rồi."
Bạch Ngọc Lan như có như không hỏi.
Lúc trước cô cũng nghĩ anh là tuýp người sẽ không làm mấy chuyện sến súa này, nào ngờ anh không làm thì thôi đã làm khiến người ta phải cảm động rơi nước mắt, ai nói anh khô khan chứ hả.
Cô thật nghi ngờ mắt nhìn của Cao Kỳ Anh rồi, cô ta đúng là đã bỏ lỡ một người đàn ông cực phẩm.
Trước câu nói đùa của cô Dương Tử Sâm lại nghiêm túc nói: "Anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi."
Anh còn cảm thấy chỉ nhiêu đó còn chưa đủ, muốn làm nhiều điều cho cô hơn nữa.
"Vậy thì em chính thức thông báo với anh anh đã thành công rồi, nhưng mà em sẽ hạnh phúc hơn nếu anh đồng ý tắm chung cùng em."
Bạch Ngọc Lan đột nhiên ngỏ lời làm khuôn mặt của Dương Tử Sâm thoáng chốc đỏ bừng.
"Anh...
Chuyện đó, anh...
Mặc dù hai người đã thân mật với nhau rất nhiều lần nhưng tắm chung anh còn có chút e ngại, anh không tự tin khi ngôi trong bồn tắm.
Nhìn vẻ nam kham của anh cô liền bật cười: "Được rồi, không làm khó anh nữa, em đi tắm trước, lát nữa lại đến lượt anh."
"Ừ"
Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, trong lòng còn đang xấu hổ lại cảm thấy có lỗi với cô, chuyện gì cũng là do cô bắt đầu, anh hình như chưa từng chủ động với cô lần nào.
Bạch Ngọc Lan vào phòng tắm Dương Tử Sâm lại nhận được cuộc gọi từ Trần Vĩnh, khi anh bắt máy anh ta lại báo cáo với anh về những gì mình điều tra được: "Tử Sâm, tôi đã điều tra được số tiền còn lại Dương Tử Sâm lấy từ đâu, tôi nói ra cậu sẽ không tin được đâu."
"Ở đâu?"
Dương Tử Sâm lạnh lùng hỏi, anh nhất định phải biết được.
"Chính là ngôi biệt thự của nhà họ Dương, có một thủ lĩnh của một băng xã hội đen trong thành phố để ý ngôi nhà của cậu từ lâu cũng đã hỏi mua ông Dương mấy lần nhưng đều bị ông ấy từ chối, Dương Tử Hiên biết điều này nên đã tìm đến hắn ta làm một cuộc giao dịch."
Nói đến đây Trần Vĩnh cố ý dừng lại cười hắc hắc hai tiếng: "Nội dung của cuộc giao dịch là gì hẳn cậu cũng đoán được đúng không?"
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói: "Hắn muốn dùng căn biệt thự này để đổi lấy số tiền còn thiếu kia đúng không?"
"Chính xác, Dương Tử Hiên và người kia bàn bạc với nhau khi công ty bên pháp của hắn hoàn thành hắn sẽ đưa sổ đỏ của căn biệt thự cho người kia, hai người họ còn làm một bản hợp đồng sinh tử, nếu xong việc Dương Tử Hiên không thể đưa sổ đỏ sẽ phải chết."
Trần Vĩnh không nhanh không chậm nói.
Dương Tử Sâm nghe xong sắc mặt âm trâm, Dương Tử Hiên vậy mà lấy biệt thự đánh cược, đối với nhà họ Dương mà nói căn biệt thự này vô cùng đặc biệt, không phải vì nó có giá trị liên thành mà là mảnh đất xây căn biệt thự do tổ tiên nhà họ Dương để lại, ông nội đã nói bao nhiêu lần có túng quẫn thế nào cũng không thể bán nhà.
Việc có người đến hỏi mua nhà lúc trước anh cũng biết, nếu anh nhớ không lâm người đó chính là Kha lão đại, thủ lĩnh của băng xã hội đen khét tiếng trong giới hắc đạo.
Trước nay hắc đạo với bạch đạo nếu không phải trường hợp đặc biệt sẽ không va chạm nhau, cho nên lúc trước ông nội anh kiên quyết không bán nhà Kha lão đại cũng không dùng thủ đoạn cưỡng lấy.
Bây giờ Dương Tử Hiên lại vì lợi ích của mình mà tìm đến người kia anh quả thật coi thường hắn rồi.
"Liên hệ để tôi gặp người kia càng sớm càng tốt."
Dương Tử Sâm trâm giọng nói.
"Được, tôi sẽ cố gắng nhưng không chắc người ta sẽ gặp cậu đâu."
Trần Vĩnh chậc lưỡi một cái.