Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134: Vẽ
Dương Tử Sâm lại không để ý lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết cậu dùng cách nào tôi nhất định phải gặp được người."
"Haiz, bây giờ cậu lên chức chủ tịch lại càng biết cách làm khó người rồi đấy."
Trần Vĩnh than thở, thực ra hắn cũng chỉ nói vậy thôi chứ một nhân vật trong xã hội đen hắn vẫn có cách mời được.
Dương Tử Sâm chỉ hừ lạnh tính cúp máy thì đối phương đột nhiên lên tiếng: "Cậu khoan cúp máy, tôi còn một việc quan trọng nữa muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì?"
Dương Tử Sâm nhíu chặt lông mày.
"Trong bữa tiệc tối nay tôi nhìn thấy một người không nên xuất hiện trong buổi tiệc, Hạng Ngạo."
Bên kia Trần Vĩnh chậm rãi nói.
"Cậu biết cái gì rồi."
Anh vô cùng quen thuộc Trần Vĩnh nếu không phải biết vài ba chuyện cậu ta cũng sẽ không nói ra.
"Ừm, một hai chuyện thú vị."
Trần Vĩnh cố tình lấp lửng, dường như cố tình khiêu khích với sự nhẫn nại của Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan từ trong phòng bước ra liền thấy Dương Tử Sâm đang nói chuyện điện thoại, cô không làm phiên anh mà qua một bên sấy tóc tiện thể sạc pin điện thoại.
Vừa mới mở nguồn lên một đống tin nhắn nhảy lên liên tục mà toàn là tin nhắn của người bạn nhiều chuyện nào đó cùng một tin nhắn của tổng biên.
VietWriter
Cô bỏ qua mấy tin nhắn kia chỉ đọc tin nhắn của tổng biên: "Ngọc Lan, ngày mai phải có bản hoàn chỉnh của hai chương cuối cho tôi đấy."
Lúc này cô mới nhận ra cô còn vào pic nữa chưa vẽ xong, nhìn đông hồ đã điểm mười một rưỡi cô tự hỏi nếu vẽ bây giờ đến sáng liệu có kịp không? Mặc kệ, không kịp cũng phải kịp.
Nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan nhanh chóng sấy khô tóc lại lật đật chạy đến bên bàn lấy vài tài liệu cùng hộp màu, vừa lúc Dương Tử Sâm nghe điện thoại xong thấy cô ôm một đống giấy tờ trong lòng liên hỏi: "Em làm gì vậy."
"Em quên mất ngày mai nộp bản thảo cuối nên tối nay phải thức khuya làm, anh cứ ngủ trước đi nhé, em mượn thư phòng của anh làm việc."
Nói xong không để anh kịp nói gì Bạch Ngọc Lan đã đi ra khỏi phòng.
Dương Tử Sâm nhìn bóng dáng của cô thở dài, cô gái này đã trễ thế này rồi còn làm việc cái gì, anh cũng không bắt cô phải kiếm tiên nuôi anh, anh dư sức nuôi cô.
Mười hai giờ đêm, có người đã lên giường đi ngủ có người còn miệt mài với công việc lại có người trằn trọc không ngủ được.
Lê Phương ôm con heo của mình trong lòng không ngừng miên man suy nghĩ, trong đầu là hình ảnh của tên trưởng khoa kia, nếu như Tường Vi không nói có người để ý cô cô cũng không quan tâm đến vấn đề này nhưng ai bảo cô nàng kia nhiêu chuyện khiến cô cứ vì anh ta mà suy nghĩ không thông.
Dĩ nhiên sâu trong lòng cô không tin Lương Thân mặt lạnh thích mình nhưng hành động cùng cử chỉ của anh ta lại vô cùng kỳ quái khiến cô không thể không suy xét điều này.
Thích hay không thích đúng là vấn đề khiến người ta đau đầu, nếu nói anh ta thích cô thì không có cơ sở nào chứng minh điều đó, còn nếu không thích thì làm sao Tường Vi lại nói như vậy? Còn ánh mắt của mọi người nữa chứ.
Kỳ quái, thật sự là kỳ quái mà.
Lê Phương nghĩ đến bấn loạn đầu óc lại chợt bật dậy với tay lấy chiếc điện thoại muốn nhắn tin xin tư vấn của cô bạn đã có chồng nhưng vừa mở ra lại làm cô tức giận hơn, những tin nhắn trước cô bạn của cô còn chưa có đọc nữa là...
"Đúng là trọng sắc khinh bạn, ai cũng như nhau, chắc bây giờ đang sung sướng bên chồng rồi."
Lê Phương nói thâm một cậu lại ném chiếc điện thoại qua một bên, không muốn quan tâm nữa.
Mà cái người mà Lê Phương nói trọng sắc khinh bạn còn đang phải miệt mài làm việc đâu sung sướng như ai nghĩ.
Bạch Ngọc Lan vẽ liên tay không dừng, mười lầm phút đầu được một pic khá vừa lòng nhưng càng vê sau không biết có phải là do vội vàng hay không cô vẽ càng lúc càng fail, không có pic nào gọi là tạm ổn, mười mấy tờ giấy đã bị cô vo tròn ném xuống đất không thương tiếc.
"Làm sao bây giờ, sao lại vẽ không ra thế này?"
Bạch Ngọc Lan vò đầu bức tóc, miệng thì ngậm bút chì, đây là lần đầu tiên cô vẽ mà thảm họa như vậy, nét thì quá thô nét thì không sắc, càng nhìn càng muốn xé.
Thế này thì bao giờ mới xong chứ? Đúng lúc này cửa phòng được người mở ra, Bạch Ngọc Lan nghe tiếng động nhìn qua, người đàn ông đẩy xe lăn đang đi về phía cô.
Bạch Ngọc Lan có hơi kinh ngạc hỏi: "Anh còn chưa đi ngủ à, mai anh còn phải đi làm sớm đấy."
"Vợ anh còn chưa ngủ anh làm sao ngủ được đây, haix, Ngọc Lan, nếu em cân tiên anh có thể đưa cho em, bao nhiêu cũng được em không cần phải vất vả như vậy."
Dương Tử Sâm thở dài nói.
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là trách nhiệm, em đã hứa với tổng biên ngày mai phải hoàn thành bản vẽ nhưng mà mấy ngày nay vì chuyện của Cao Kỳ Anh em lại quên mất, giờ phải thức khuya để vẽ nhưng mà nãy giờ em chưa làm được cái gì."
Bạch Ngọc Lan có chút uể oải nói.
"Vậy để anh giúp em đi."
Dương Tử Sâm đề nghị.
Bạch Ngọc Lan nghi hoặc hỏi: "Anh ngoài thiết kế ra còn biết vẽ đồ họa à?"
Dương Tử Sâm lắc đầu: "Không rành lắm nhưng biết chút ít, có thể vẽ khung xương người hoặc đại loại như vậy."
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy được, phiên chủ tịch giúp em một tay rồi."
Dương Tử Sâm đi đến ngồi bên cạnh lại, nhìn mấy bức họa vừa nãy của cô một chút sau đó lại nói rành rọi chỗ sai sót của cô, Bạch Ngọc Lan cảm thấy có lý lại lấy tờ giấy khác vẽ lại, còn vẽ theo lời anh nói.
Chỉ năm phút sau liên có một bức họa hoàn mỹ, Bạch Ngọc Lan câm bức họa lên vừa kinh ngạc vừa tấm tắc: "Quả nhiên như thế này mới đúng."
"Tử Sâm, anh thật là có năng khiếu, hay là anh thử vẽ một chút xem, pic sau là cảnh nam nữ chính nắm tay nhau đi dưới một bầu trời trong xanh xung quanh có hoa cỏ, ghế đá."
Bạch Ngọc Lan miêu tả để anh vẽ thử, nếu như anh đã có thể nhìn ra điểm thiếu sót của cô trong bức tranh thì chắc sẽ vẽ được.
Dương Tử Sâm cũng không do dự câm lấy bút chì phác họa ra giấy, Bạch Ngọc Lan ở một bên nhìn theo chuyển động bàn tay của anh, anh vẽ rất nhanh dường như chỉ mấy nét đã phác họa ra được khuôn mặt của nam chính nữ chính.
Lại thêm năm phút nữa hình dạng cũng đã hiện ra trước mặt cô, đôi mắt của Bạch Ngọc Lan xém chút rớt ra ngoài.
"Tử, Tử Sâm."
Cô nuốt nước miếng ực một cái.
Dương Tử Sâm đột nhiên dừng bút nghi hoặc hỏi: "Thế nào, không hợp ý em sao, vậy để anh vẽ lại xem, trước nay anh thỉnh thoảng mới phác họa dáng người nên sẽ không được như ý muốn của em."
Bạch Ngọc Lan lại lắc đầu kích động nói: "Không, anh không nên nói vậy, anh vẽ còn đẹp hơn em rất nhiều rất nhiều, anh xem đôi mắt này vô cùng có hôn, Tử Sâm, anh quả thật là, quả thật là thiên tài mà, cũng may anh không vào giới hội họa truyện tranh, nếu không em nhất định sẽ bị mất chén cơm."
Dương Tử Sâm nhìn hai mắt long lanh tỏa sáng của cô liên bật cười: "Không cân nói anh khoa trương như vậy, lúc trước có một lần qua Nhật anh từng học được cách vẽ mắt từ một họa sư."
"Vậy sao, chắc họa sư đó rất giỏi nhỉ?"
Bạch Ngọc Lan trong lòng có chút cảm thán, nhìn xem có những người sinh ra có tất cả không nói còn có thêm tài năng bẩm sinh lại may mắn gặp được người giỏi giang, chông cô là một ví dụ điển hình.
"Haiz, bây giờ cậu lên chức chủ tịch lại càng biết cách làm khó người rồi đấy."
Trần Vĩnh than thở, thực ra hắn cũng chỉ nói vậy thôi chứ một nhân vật trong xã hội đen hắn vẫn có cách mời được.
Dương Tử Sâm chỉ hừ lạnh tính cúp máy thì đối phương đột nhiên lên tiếng: "Cậu khoan cúp máy, tôi còn một việc quan trọng nữa muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì?"
Dương Tử Sâm nhíu chặt lông mày.
"Trong bữa tiệc tối nay tôi nhìn thấy một người không nên xuất hiện trong buổi tiệc, Hạng Ngạo."
Bên kia Trần Vĩnh chậm rãi nói.
"Cậu biết cái gì rồi."
Anh vô cùng quen thuộc Trần Vĩnh nếu không phải biết vài ba chuyện cậu ta cũng sẽ không nói ra.
"Ừm, một hai chuyện thú vị."
Trần Vĩnh cố tình lấp lửng, dường như cố tình khiêu khích với sự nhẫn nại của Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan từ trong phòng bước ra liền thấy Dương Tử Sâm đang nói chuyện điện thoại, cô không làm phiên anh mà qua một bên sấy tóc tiện thể sạc pin điện thoại.
Vừa mới mở nguồn lên một đống tin nhắn nhảy lên liên tục mà toàn là tin nhắn của người bạn nhiều chuyện nào đó cùng một tin nhắn của tổng biên.
VietWriter
Cô bỏ qua mấy tin nhắn kia chỉ đọc tin nhắn của tổng biên: "Ngọc Lan, ngày mai phải có bản hoàn chỉnh của hai chương cuối cho tôi đấy."
Lúc này cô mới nhận ra cô còn vào pic nữa chưa vẽ xong, nhìn đông hồ đã điểm mười một rưỡi cô tự hỏi nếu vẽ bây giờ đến sáng liệu có kịp không? Mặc kệ, không kịp cũng phải kịp.
Nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan nhanh chóng sấy khô tóc lại lật đật chạy đến bên bàn lấy vài tài liệu cùng hộp màu, vừa lúc Dương Tử Sâm nghe điện thoại xong thấy cô ôm một đống giấy tờ trong lòng liên hỏi: "Em làm gì vậy."
"Em quên mất ngày mai nộp bản thảo cuối nên tối nay phải thức khuya làm, anh cứ ngủ trước đi nhé, em mượn thư phòng của anh làm việc."
Nói xong không để anh kịp nói gì Bạch Ngọc Lan đã đi ra khỏi phòng.
Dương Tử Sâm nhìn bóng dáng của cô thở dài, cô gái này đã trễ thế này rồi còn làm việc cái gì, anh cũng không bắt cô phải kiếm tiên nuôi anh, anh dư sức nuôi cô.
Mười hai giờ đêm, có người đã lên giường đi ngủ có người còn miệt mài với công việc lại có người trằn trọc không ngủ được.
Lê Phương ôm con heo của mình trong lòng không ngừng miên man suy nghĩ, trong đầu là hình ảnh của tên trưởng khoa kia, nếu như Tường Vi không nói có người để ý cô cô cũng không quan tâm đến vấn đề này nhưng ai bảo cô nàng kia nhiêu chuyện khiến cô cứ vì anh ta mà suy nghĩ không thông.
Dĩ nhiên sâu trong lòng cô không tin Lương Thân mặt lạnh thích mình nhưng hành động cùng cử chỉ của anh ta lại vô cùng kỳ quái khiến cô không thể không suy xét điều này.
Thích hay không thích đúng là vấn đề khiến người ta đau đầu, nếu nói anh ta thích cô thì không có cơ sở nào chứng minh điều đó, còn nếu không thích thì làm sao Tường Vi lại nói như vậy? Còn ánh mắt của mọi người nữa chứ.
Kỳ quái, thật sự là kỳ quái mà.
Lê Phương nghĩ đến bấn loạn đầu óc lại chợt bật dậy với tay lấy chiếc điện thoại muốn nhắn tin xin tư vấn của cô bạn đã có chồng nhưng vừa mở ra lại làm cô tức giận hơn, những tin nhắn trước cô bạn của cô còn chưa có đọc nữa là...
"Đúng là trọng sắc khinh bạn, ai cũng như nhau, chắc bây giờ đang sung sướng bên chồng rồi."
Lê Phương nói thâm một cậu lại ném chiếc điện thoại qua một bên, không muốn quan tâm nữa.
Mà cái người mà Lê Phương nói trọng sắc khinh bạn còn đang phải miệt mài làm việc đâu sung sướng như ai nghĩ.
Bạch Ngọc Lan vẽ liên tay không dừng, mười lầm phút đầu được một pic khá vừa lòng nhưng càng vê sau không biết có phải là do vội vàng hay không cô vẽ càng lúc càng fail, không có pic nào gọi là tạm ổn, mười mấy tờ giấy đã bị cô vo tròn ném xuống đất không thương tiếc.
"Làm sao bây giờ, sao lại vẽ không ra thế này?"
Bạch Ngọc Lan vò đầu bức tóc, miệng thì ngậm bút chì, đây là lần đầu tiên cô vẽ mà thảm họa như vậy, nét thì quá thô nét thì không sắc, càng nhìn càng muốn xé.
Thế này thì bao giờ mới xong chứ? Đúng lúc này cửa phòng được người mở ra, Bạch Ngọc Lan nghe tiếng động nhìn qua, người đàn ông đẩy xe lăn đang đi về phía cô.
Bạch Ngọc Lan có hơi kinh ngạc hỏi: "Anh còn chưa đi ngủ à, mai anh còn phải đi làm sớm đấy."
"Vợ anh còn chưa ngủ anh làm sao ngủ được đây, haix, Ngọc Lan, nếu em cân tiên anh có thể đưa cho em, bao nhiêu cũng được em không cần phải vất vả như vậy."
Dương Tử Sâm thở dài nói.
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là trách nhiệm, em đã hứa với tổng biên ngày mai phải hoàn thành bản vẽ nhưng mà mấy ngày nay vì chuyện của Cao Kỳ Anh em lại quên mất, giờ phải thức khuya để vẽ nhưng mà nãy giờ em chưa làm được cái gì."
Bạch Ngọc Lan có chút uể oải nói.
"Vậy để anh giúp em đi."
Dương Tử Sâm đề nghị.
Bạch Ngọc Lan nghi hoặc hỏi: "Anh ngoài thiết kế ra còn biết vẽ đồ họa à?"
Dương Tử Sâm lắc đầu: "Không rành lắm nhưng biết chút ít, có thể vẽ khung xương người hoặc đại loại như vậy."
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy được, phiên chủ tịch giúp em một tay rồi."
Dương Tử Sâm đi đến ngồi bên cạnh lại, nhìn mấy bức họa vừa nãy của cô một chút sau đó lại nói rành rọi chỗ sai sót của cô, Bạch Ngọc Lan cảm thấy có lý lại lấy tờ giấy khác vẽ lại, còn vẽ theo lời anh nói.
Chỉ năm phút sau liên có một bức họa hoàn mỹ, Bạch Ngọc Lan câm bức họa lên vừa kinh ngạc vừa tấm tắc: "Quả nhiên như thế này mới đúng."
"Tử Sâm, anh thật là có năng khiếu, hay là anh thử vẽ một chút xem, pic sau là cảnh nam nữ chính nắm tay nhau đi dưới một bầu trời trong xanh xung quanh có hoa cỏ, ghế đá."
Bạch Ngọc Lan miêu tả để anh vẽ thử, nếu như anh đã có thể nhìn ra điểm thiếu sót của cô trong bức tranh thì chắc sẽ vẽ được.
Dương Tử Sâm cũng không do dự câm lấy bút chì phác họa ra giấy, Bạch Ngọc Lan ở một bên nhìn theo chuyển động bàn tay của anh, anh vẽ rất nhanh dường như chỉ mấy nét đã phác họa ra được khuôn mặt của nam chính nữ chính.
Lại thêm năm phút nữa hình dạng cũng đã hiện ra trước mặt cô, đôi mắt của Bạch Ngọc Lan xém chút rớt ra ngoài.
"Tử, Tử Sâm."
Cô nuốt nước miếng ực một cái.
Dương Tử Sâm đột nhiên dừng bút nghi hoặc hỏi: "Thế nào, không hợp ý em sao, vậy để anh vẽ lại xem, trước nay anh thỉnh thoảng mới phác họa dáng người nên sẽ không được như ý muốn của em."
Bạch Ngọc Lan lại lắc đầu kích động nói: "Không, anh không nên nói vậy, anh vẽ còn đẹp hơn em rất nhiều rất nhiều, anh xem đôi mắt này vô cùng có hôn, Tử Sâm, anh quả thật là, quả thật là thiên tài mà, cũng may anh không vào giới hội họa truyện tranh, nếu không em nhất định sẽ bị mất chén cơm."
Dương Tử Sâm nhìn hai mắt long lanh tỏa sáng của cô liên bật cười: "Không cân nói anh khoa trương như vậy, lúc trước có một lần qua Nhật anh từng học được cách vẽ mắt từ một họa sư."
"Vậy sao, chắc họa sư đó rất giỏi nhỉ?"
Bạch Ngọc Lan trong lòng có chút cảm thán, nhìn xem có những người sinh ra có tất cả không nói còn có thêm tài năng bẩm sinh lại may mắn gặp được người giỏi giang, chông cô là một ví dụ điển hình.
Bình luận facebook