• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

  • Chương 135: Họa sư của riêng cô

Thế nhưng những người tài giỏi như anh lại bị rất nhiều người ghen ghét hãm hại, người ta nói không sai phụ nữ ghét nhau vì nhan sắc mà đàn ông ghét nhau bởi tài năng.


Dương Tử Hiên chắc hẳn ganh tị với anh mới muốn anh chết đi cũng may ông trời có mắt cho anh sống sót nhưng vẫn lấy đi đôi chân của anh, tuy anh không nói nhưng cô biết anh vân muốn đứng lên, điều này anh thể hiện rất rõ ràng, thỉnh thoảng cô vẫn thấy anh nhìn chân mình với vẻ mặt bất lực.


Đột nhiên Bạch Ngọc Lan hỏi: "Tử Sâm, anh có hận mẹ con bọn họ không?"


Bàn tay đang vẽ của Dương Tử Sâm chợt khựng lại nhưng chỉ mấy giây anh lại tiếp tục vẽ rôi thâm trầm nói: "Hận, đương nhiên có hận, nhưng không chỉ vì bọn họ đã hại anh mà còn vì Dương Tử Hiên đã làm ra mấy việc tổn hại đến công ty và nhà họ Dương, anh không thể tha thứ cho bọn họ."


Bọn họ cũng không đáng để anh tha thứ.





Cô nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh lại hỏi: "Dương Tử Hiên đã làm gì công ty sao?"


"Ừm, hắn đã lấy ngôi nhà này đặt cược cho dự án bên Pháp của hẳn đồng thời muốn hạ uy tín của Dương thị xuống, lúc trước anh nghĩ hắn chỉ cân làm chủ công ty đã thỏa mãn rồi nhưng không ngờ tham vọng của hắn lại lớn hơn suy nghĩ của anh."


Dương Tử Sâm nhạt giọng nói.


Bạch Ngọc Lan tuy không biết nhiều về thương trường nhưng nghe nhiều cũng biết một công ty tôn tại lâu dài quan trọng nhất chính là uy tín, cô không biết Dương Tử Hiên đã làm gì nhưng chắc chắn là chuyện không cách nào tha thứ được.


Nguyên một đêm Bạch Ngọc Lan nhờ có Dương Tử Sâm phụ giúp nên đã hoàn thành xong hai tập truyện tranh cuối cùng, lờ mờ sáng cô không nhịn được lại ngủ gục trên bàn.


Dương Tử Sâm mặc dù cũng thức đêm như cô nhưng ngược lại có chút tỉnh táo, anh thấy cô ngủ không đánh thức, lấy cái áo bên cạnh đắp lên cho cô còn anh chỉ chống tay ngắm cô ngủ.


Chín giờ sáng Bạch Ngọc Lan có mặt tại công ty đưa hai tập bản thảo cho tổng biên còn mệt mỏi nói: "Tôi đã hoàn thành xong, chị xem một chút đi."


Tổng biên cầm bản tài liệu chưa xem mà nhìn đôi mắt có quầng thâm của cô hỏi: "Thức đêm làm à?"


"Ừm."



VietWriter



Bạch Ngọc Lan gật đầu còn tiện thể ngáp một cái.


"Vất vả cho cô rồi tối qua dự tiệc về trễ còn có sức để vẽ cơ đấy, có điêu tôi cũng phải chúc mừng cô một tiếng, không biết có vinh hạnh được dự đám cưới của phu nhân chủ tịch không?"


Tổng biên nửa thật nửa đùa hỏi.


"Đến lúc đó sẽ đưa thiệp cho chị."


Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói, mặc dù bên ngoài bọn họ không tính là thân nhưng dù sao cũng là sếp, nên mời vẫn phải mời.


"Vậy thì tôi phải vắt óc suy nghĩ phải tặng cái gì rồi hay là cô cứ nói mình thích gì đi tôi đỡ phải nghĩ."


Tổng biên mỉm cười nói.


Bạch Ngọc Lan không để ý nói ra hai chữ: "Tùy tiện."


Tổng biên biết Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến quà cáp lại thở dài: "Haiz, nói đi cũng phải nói lại thằng em kia của tôi vẫn còn thương nhớ cô thỉnh thoảng lại hỏi cô và vị kia có hạnh phúc hay không."


"Vậy chị cứ nói tôi rất hạnh phúc."


Bạch Ngọc Lan liếc nhạt đối phương một cái, cô không nghĩ giờ này rồi vị tổng biên này còn nhắc khéo với cô vê em trai chị ta, cô cũng đã nói rõ ràng với anh ta rôi nếu anh ta không hiểu cô cũng chẳng còn cách khác.


"Ngọc Lan, cô thật sự là...


Bỏ đi, ai kêu em trai tôi sỉ tình với cô làm gì."


Tổng biên biết tính cách của Bạch Ngọc Lan cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu xem bản thảo của cô.


Thế nhưng cô ta vừa xem mấy trang lại sững sờ hỏi: "Ngọc Lan, nét vẽ này hình như không giống của cô lắm, nó sắc sảo hơn rất nhiều, còn có đôi mắt vô cùng thần thái này nữa, đừng nói với tôi tay nghề của cô lại được nâng cao nhé."


Vốn dĩ Bạch Ngọc Lan đã vẽ rất xuất sắc rồi nhưng lúc này nhìn mấy bức tranh này cô ta tống biên mới cảm thấy thế nào là thân thái của nghệ thuật.


"Thế nào, rất tuyệt đúng không?"


Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói nhưng nghe kỹ trong giọng có chút tự hào.


"Đúng, đúng là rất tuyệt, mau nói đi làm sao cô vẽ được thế này?"


Tổng biên tò mò hỏi.


Bạch Ngọc Lan không tính nói tên chồng mình ra cô chỉ bảo: "Tôi có thây chỉ bảo mà người thầy này còn là tuyệt vời hơn mấy bức họa này nhiều."


"Thầy, thây nào? Cô có thể giới thiệu cho tôi không, sắp tới tôi muốn bồi dưỡng nhóm họa sĩ nhưng chưa tìm thấy người tôi thấy người này rất được cô có thể giúp tôi không?"


Hai mắt tổng biên sáng rực lên, một vẻ kích động.


"Thật ngại quá không được rồi, người thầy này của tôi rất bận, hơn nữa người đó cũng chỉ dạy riêng tôi thôi."


Người khác ấy à, không có cửa đâu.


Bạch Ngọc Lan thẳng thừng từ chối.


Chồng của cô chỉ có thể dạy cho cô sao có thể dạy cho người khác chứ.


Khóe miệng tổng biên cứng đờ, vẻ kích động cũng biến mất lại nói: "Ngọc Lan à, chúng ta quen biết lâu như vậy tôi biết cô không phải là người chỉ biết đến mình, cô thấy đấy công ty chúng ta đang cạnh tranh mãnh liệt với công ty truyện tranh khác, nếu chúng ta không nâng cao tay nghề cho họa sĩ nhất định công ty của chúng ta sẽ thụt lùi, coi như cô giúp tôi đi mà."


"Ài, không phải tôi không muốn giúp mà là người này rất khó mời, chồng tôi quen biết người kia nên tôi mới may mắn được chỉ giáo đôi điêu, nếu không một nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể may mắn được người ta chỉ dạy, hơn nữa cô cũng biết mấy họa sư đã đạt đến trình độ này làm sao có thể dễ dàng chỉ dạy cho người khác, ai có duyên mới được."


Bạch Ngọc Lan chép miệng nói.


"Nếu vậy cô có thể nhờ chủ tịch Dương thêm một lần hay không?"


Tổng biên vẫn chưa từ bỏ ý định.


"Không được, người như vậy mời được một lần rất khó mời lần thứ hai, ông ấy đã nể mặt chồng tôi một lần rồi làm sao lại có thể nể mặt tiếp."


Bạch Ngọc Lan dập tắt hy vọng của tổng biên thêm một lần nữa.


Tổng biên thở dài lại nói: "Bỏ đi, tôi tìm người khác vậy, nhưng mà Ngọc Lan tôi phải công nhận hai tập cuối này có thể nói là tuyệt tác, nhất định sẽ có nhiều người mua, phải rồi, mười tập trước bán ra cũng rất thành công."


"Vậy tôi có được thêm thưởng không?"


Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa hỏi.


"Cô có thẻ đen là chủ tịch Dương rồi còn muốn bòn tiền từ tôi à2"


Bạch Ngọc Lan nghe vậy bĩu môi: "Đây là công sức tôi xứng đáng có liên quan gì đến chồng tôi, tiên của anh ấy mặc dù cũng là tiên của tôi nhưng đó là công sức của anh ấy."


Tổng biên lại ngả lưng ra ghế nói: "Đùa cô thôi, thưởng của cô sẽ không thiếu một đồng, nếu không cô chạy sang chỗ khác tôi tìm đâu ra nhân tài thứ hai như cô."


"Vậy còn được."


Bạch Ngọc Lan coi như hài lòng.


Mà lúc này ở công ty Dương Tử Sâm đang gặp một rắc rối nhỏ, anh bàn ra một định hướng mới cho tập đoàn Dương thị thể nhưng lời vừa nói ra người phía nhau lại hùa nhau phản đối, không chấp thuận với kế hoạch này, thậm chí còn phản đối gay gắt.


Đối với những lời phản đối này Dương Tử Sâm chỉ nói một câu: "Tôi không hỏi ý kiến của các người tôi chỉ thông báo cho các người thực hiện mà thôi, ai không làm được thì trực tiếp nộp đơn nghỉ việc, Dương thị dư tiên nuôi kẻ vô dụng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom