Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49 :Tình cờ gặp Cao Kỳ Anh
Đây là lần thứ hai cô nghe người khác đề nghị cô ly hôn với Dương Tử Sâm, không cần biết bọn họ xuất phát từ lòng tốt hay có ý đồ gì cô nghe đều vô cùng không vui.
Ngay từ đầu quyết định gả cho anh cô đã không nghĩ đến hai chữ này, cô chỉ nghĩ giản sẽ sống cùng anh qua một đời thôi, mặc dù ban đầu là do Bạch Chấn Hưng ép buộc nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là cô.
Bạch Ngọc Lan bỗng nghiêm mặt nói: "Tổng biên, chị có biết khuyên người khác ly hôn trong khi gia đình người ta đang hạnh phúc là phạm pháp không? Tôi chẳng có lý do gì mà phải ly hôn với anh ấy cả, chỉ vì không có tình yêu ư? Tôi cảm thấy vợ chồng chung sống với nhau không phải chỉ dựa vào tình yêu, bên ngoài có bao nhiêu cặp đôi kết hôn vì tình yêu rồi lại ly hôn, đường hôn nhân có dài hay không là do bản thân mỗi người tự quyết định.
Tôi nói hôn nhân của tôi và Dương Tử Sâm sẽ bên lâu thì nhất định chúng tôi sẽ đi hết đoạn đường này."
Tống biên không ngờ Bạch Ngọc Lan lại nói triết lý như vậy cô ta kinh ngạc không nói thêm được câu nào.
Bạch Ngọc Lan ra khỏi phòng tổng biên lại thấy Đào Từ Duy vẫn còn chưa đi, cô vốn định không quan tâm anh ta phớt lờ rời đi nhưng Đào Từ Duy lại kéo tay cô lại.
"Ngọc Lan, chúng ta nói chuyện một chút đi, anh có chuyện muốn nói với em."
"Tôi thì không có chuyện gì để nói với anh, mong anh đừng làm phiền tôi."
Bạch Ngọc Lan vãng tay ra khỏi tay hắn.
"Ngày mai anh phải đi rồi, lân sau không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau, em không thể cho anh chút thời gian sao.
Chúng ta đi uống ly cà phê thôi, như hai người bạn bè vậy được không."
Đào Từ Duy bày bộ mặt năn nỉ.
Bạch Ngọc Lan nghe hắn nói vậy coi như chấp nhận cùng hắn uống ly cà phê, Đào Từ Duy vui vẻ lại cùng cô đến tiệm cà phê trước cổng công ty.
Nói là uống cà phê thực ra hắn muốn cạnh cô nhiều thêm một chút, nhìn cô gái mình yêu mấy năm nay bây giờ đã là vợ của người khác lòng hắn không tránh khỏi quặn đau.
"Ngọc Lan, nếu anh ngỏ lời với em sớm hơn liệu chúng ta có thể cùng nhau hay không?"
VietWriter
Đến giờ phút này Đào Từ Duy vẫn còn cảm thấy tiếc tình đầu của mình, trong nhen nhóm chút hy vọng mong manh.
"Lần trước không phải tôi đã nói với anh rồi sao, chúng ta không thể, tôi hoàn toàn không thích anh"
Bạch Ngọc Lan thẳng thắn nói.
"Em nói dối một chút không được sao?"
Bạch Ngọc Lan lắc đầu: "Đối với tôi tình cảm luôn phải rõ ràng, nếu không thể đáp lại tình cảm tôi sẽ không gieo rắc hy vọng cho đối phương."
"Em quả thật nhẫn tâm mà"
Đào Từ Duy cười khổ nói.
"Anh cứ cho là vậy đi, tôi đã uống xong ly cà phê rồi, tôi đi trước."
Nói xong Bạch Ngọc Lan cũng đứng dậy để lại tiền rời đi.
Đào Từ Duy biết mình đã thật sự hết hy vọng rồi, chuyến này về chỉ thêm đau khổ.
Hắn nhìn tờ tiền cô để lại, ngay cả tiền nước cô cũng không cho hẳn có cơ hội trả vậy thì đừng nói đến những cái khác.
Vì đã hứa nấu canh chua cho Dương Tử Sâm nên Bạch Ngọc Lan ghé qua siêu thị mua một chút nguyên liệu không nghĩ lại gặp Cao Kỳ Anh, hai người không biết nhau nên chỉ phớt lờ qua, thế nhưng người bên cạnh cô ta lại đột nhiên hô lên: "Kia không phải vợ mới cưới của Dương Tử Sâm sao?"
"Cái gì, cậu chắc chứ?"
Cao Kỳ Anh không khỏi hoang mang hỏi.
"Đúng vậy, dù chỉ nhìn thấy mặt một lần trong hôn lễ nhưng tớ nhớ rất rõ, chính là cô ta nha, sao cô ta lại ở đây nhỉ?"
Người bạn bên cạnh Cao Kỳ Anh thắc mắc.
Riêng cô ta chỉ nhìn bóng dáng của Bạch Ngọc Lan tìm tòi nghiên cứu, không tính đả động đến cô nhưng người bạn bên cạnh lại có chút hiếu kỳ nói: "Chúng ta qua hỏi chuyện cô ta chút đi, xem cô ta sống với kẻ phế nhân có vui không?"
Cao Kỳ Anh chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến chỗ Bạch Ngọc Lan, cô gái kia lại giả vờ đụng vào cô sau đó vội vàng nói: "Ôi, tôi xin lỗi, tôi đi nhanh quá không kịp để ý, cô có sao không?"Bạch Ngọc Lan nhìn hai người trước mặt chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không sao"
Lúc tính rời đi thì cô gái đó la lên: "Aiya, cô đây có phải là vợ của Dương đại thiếu gia hay không?"
"Là tôi, cô có chuyện gì sao?"
Bạch Ngọc Lan nghỉ ngờ nhìn hai người, cô cũng không cho rằng cú đụng chạm lúc nãy của cô gái này là vô tình, nói đúng hơn là cố ý.
"Tôi gặp cô một lần ở lễ cưới nên có chút ấn tượng, cô đúng là người phụ nữ đáng thương mà.
Tôi nhìn cô bề ngoài cũng không đến nỗi nào vậy mà phải gả cho một người tàn tật thật là đáng tiếc.
Phải rồi, Dương đại thiếu gia về phương diện ấy vẫn được chứ hả, nếu không được nữa cô đúng là thảm"
Cô gái không ngừng huyên thuyên, lại còn không ngừng ra vẻ tội nghiệp Bạch Ngọc Lan.
"Anh ấy trên cả mong đợi của tôi, đã phiền cô phải quan tâm rồi"
Bạch Ngọc Lan không lạnh không nhạt nói.
"Sao cơ"
Lời của Bạch Ngọc Lan khiến cô gái kia cứng họng không nói được câu nào, một phút sau mới lẩm bẩm: "Một kẻ tàn tật thì có gì mong đợi chứ, cũng không thể đứng lên được."
"Cô nói sai rồi, gả cho anh ấy tôi cảm thấy rất may mắn.
Nếu nói đến đáng tiếc tôi thấy kẻ nào bỏ rơi anh ấy sau này mới hối hận đó, anh ấy chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất"
"Gô đang nói chuyện cười sao, hoàn mỹ, lần đầu tiên tôi biết đến kẻ tàn tật lại là kẻ hoàn mỹ đấy, ha ha ha, mắc cười chết đi được."
Bạch Ngọc Lan chẳng quan tâm đến nụ cười khoa trương của cô ta, có thể trong mắt người khác anh đầy khiếm khuyết nhưng trong mắt cô, đàn ông cả đất nước này cũng không ai sánh bằng anh.
Cơ sở là không có một người đàn ông thứ hai nào trong vòng ba năm lại có thể vực dậy một tập đoàn sắp phá sản khi trong tay không còn gì.
Năng lực của anh thật sự là kinh người, bọn họ chỉ nhìn vẻ ngoài lại không nhìn cái tiềm ẩn bên trong của anh cô mới lười nói chuyện với kẻ thiển cận.
Bạch Ngọc Lan muốn đẩy xe đi thì bị cô ta giữ lại: "Nói thật đi, cô đang rất đau khổ khi phải gả cho anh ta phải không? Cô không cần dối lòng, tôi nghe nói tính tình anh ta không được tốt lắm, có đánh cô không hả?"
"Gô rảnh rỗi thì đi tẩy não đi đừng ở đây quan tâm đến chuyện của người khác"
Bạch Ngọc Lan có chút mất kiên nhẫn.
"Này, cô nói ai tẩy não hả, làm sao tôi phải tẩy não, cùng là phụ nữ với nhau tôi đang đồng cảm cô đấy cô nên cảm ơn tôi mới đúng."
Cô gái kia bĩu môi.
"Bạch Ngọc Lan tôi trước nay không cân ai đồng cảm, nhất là với người thiển cận thì càng không cần"
"Thiển cận, cô đang nói tôi sao?"
Cô gái không tin chỉ vào mình.
"Là cô tự chỉ mình tôi cũng chưa có nói, cô về nhà tự suy xét đi, ở đây là siêu thị đừng cản đường người khác mua hàng"
Bạch Ngọc Lan không khỏi nhắc nhở lại nhanh chóng đẩy xe đi mặc kệ cô gái còn ngơ ngác.
Đợi đến khi cô ta phản ứng lại muốn chửi cô mấy câu thì người đã không thấy đâu nữa.
"Cậu nghe thấy cô ta chửi mình không, con nhỏ chết tiệt cô ta là ai mà nói mình thiển cận rồi tẩy não chứ hả, chính cô ta mới phải tẩy não đó, xì, còn nói cái gì kẻ tàn phế hoàn mỹ, điên rồi cô ta bị điên rồi "
Ngay từ đầu quyết định gả cho anh cô đã không nghĩ đến hai chữ này, cô chỉ nghĩ giản sẽ sống cùng anh qua một đời thôi, mặc dù ban đầu là do Bạch Chấn Hưng ép buộc nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là cô.
Bạch Ngọc Lan bỗng nghiêm mặt nói: "Tổng biên, chị có biết khuyên người khác ly hôn trong khi gia đình người ta đang hạnh phúc là phạm pháp không? Tôi chẳng có lý do gì mà phải ly hôn với anh ấy cả, chỉ vì không có tình yêu ư? Tôi cảm thấy vợ chồng chung sống với nhau không phải chỉ dựa vào tình yêu, bên ngoài có bao nhiêu cặp đôi kết hôn vì tình yêu rồi lại ly hôn, đường hôn nhân có dài hay không là do bản thân mỗi người tự quyết định.
Tôi nói hôn nhân của tôi và Dương Tử Sâm sẽ bên lâu thì nhất định chúng tôi sẽ đi hết đoạn đường này."
Tống biên không ngờ Bạch Ngọc Lan lại nói triết lý như vậy cô ta kinh ngạc không nói thêm được câu nào.
Bạch Ngọc Lan ra khỏi phòng tổng biên lại thấy Đào Từ Duy vẫn còn chưa đi, cô vốn định không quan tâm anh ta phớt lờ rời đi nhưng Đào Từ Duy lại kéo tay cô lại.
"Ngọc Lan, chúng ta nói chuyện một chút đi, anh có chuyện muốn nói với em."
"Tôi thì không có chuyện gì để nói với anh, mong anh đừng làm phiền tôi."
Bạch Ngọc Lan vãng tay ra khỏi tay hắn.
"Ngày mai anh phải đi rồi, lân sau không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau, em không thể cho anh chút thời gian sao.
Chúng ta đi uống ly cà phê thôi, như hai người bạn bè vậy được không."
Đào Từ Duy bày bộ mặt năn nỉ.
Bạch Ngọc Lan nghe hắn nói vậy coi như chấp nhận cùng hắn uống ly cà phê, Đào Từ Duy vui vẻ lại cùng cô đến tiệm cà phê trước cổng công ty.
Nói là uống cà phê thực ra hắn muốn cạnh cô nhiều thêm một chút, nhìn cô gái mình yêu mấy năm nay bây giờ đã là vợ của người khác lòng hắn không tránh khỏi quặn đau.
"Ngọc Lan, nếu anh ngỏ lời với em sớm hơn liệu chúng ta có thể cùng nhau hay không?"
VietWriter
Đến giờ phút này Đào Từ Duy vẫn còn cảm thấy tiếc tình đầu của mình, trong nhen nhóm chút hy vọng mong manh.
"Lần trước không phải tôi đã nói với anh rồi sao, chúng ta không thể, tôi hoàn toàn không thích anh"
Bạch Ngọc Lan thẳng thắn nói.
"Em nói dối một chút không được sao?"
Bạch Ngọc Lan lắc đầu: "Đối với tôi tình cảm luôn phải rõ ràng, nếu không thể đáp lại tình cảm tôi sẽ không gieo rắc hy vọng cho đối phương."
"Em quả thật nhẫn tâm mà"
Đào Từ Duy cười khổ nói.
"Anh cứ cho là vậy đi, tôi đã uống xong ly cà phê rồi, tôi đi trước."
Nói xong Bạch Ngọc Lan cũng đứng dậy để lại tiền rời đi.
Đào Từ Duy biết mình đã thật sự hết hy vọng rồi, chuyến này về chỉ thêm đau khổ.
Hắn nhìn tờ tiền cô để lại, ngay cả tiền nước cô cũng không cho hẳn có cơ hội trả vậy thì đừng nói đến những cái khác.
Vì đã hứa nấu canh chua cho Dương Tử Sâm nên Bạch Ngọc Lan ghé qua siêu thị mua một chút nguyên liệu không nghĩ lại gặp Cao Kỳ Anh, hai người không biết nhau nên chỉ phớt lờ qua, thế nhưng người bên cạnh cô ta lại đột nhiên hô lên: "Kia không phải vợ mới cưới của Dương Tử Sâm sao?"
"Cái gì, cậu chắc chứ?"
Cao Kỳ Anh không khỏi hoang mang hỏi.
"Đúng vậy, dù chỉ nhìn thấy mặt một lần trong hôn lễ nhưng tớ nhớ rất rõ, chính là cô ta nha, sao cô ta lại ở đây nhỉ?"
Người bạn bên cạnh Cao Kỳ Anh thắc mắc.
Riêng cô ta chỉ nhìn bóng dáng của Bạch Ngọc Lan tìm tòi nghiên cứu, không tính đả động đến cô nhưng người bạn bên cạnh lại có chút hiếu kỳ nói: "Chúng ta qua hỏi chuyện cô ta chút đi, xem cô ta sống với kẻ phế nhân có vui không?"
Cao Kỳ Anh chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến chỗ Bạch Ngọc Lan, cô gái kia lại giả vờ đụng vào cô sau đó vội vàng nói: "Ôi, tôi xin lỗi, tôi đi nhanh quá không kịp để ý, cô có sao không?"Bạch Ngọc Lan nhìn hai người trước mặt chỉ nhàn nhạt trả lời: "Không sao"
Lúc tính rời đi thì cô gái đó la lên: "Aiya, cô đây có phải là vợ của Dương đại thiếu gia hay không?"
"Là tôi, cô có chuyện gì sao?"
Bạch Ngọc Lan nghỉ ngờ nhìn hai người, cô cũng không cho rằng cú đụng chạm lúc nãy của cô gái này là vô tình, nói đúng hơn là cố ý.
"Tôi gặp cô một lần ở lễ cưới nên có chút ấn tượng, cô đúng là người phụ nữ đáng thương mà.
Tôi nhìn cô bề ngoài cũng không đến nỗi nào vậy mà phải gả cho một người tàn tật thật là đáng tiếc.
Phải rồi, Dương đại thiếu gia về phương diện ấy vẫn được chứ hả, nếu không được nữa cô đúng là thảm"
Cô gái không ngừng huyên thuyên, lại còn không ngừng ra vẻ tội nghiệp Bạch Ngọc Lan.
"Anh ấy trên cả mong đợi của tôi, đã phiền cô phải quan tâm rồi"
Bạch Ngọc Lan không lạnh không nhạt nói.
"Sao cơ"
Lời của Bạch Ngọc Lan khiến cô gái kia cứng họng không nói được câu nào, một phút sau mới lẩm bẩm: "Một kẻ tàn tật thì có gì mong đợi chứ, cũng không thể đứng lên được."
"Cô nói sai rồi, gả cho anh ấy tôi cảm thấy rất may mắn.
Nếu nói đến đáng tiếc tôi thấy kẻ nào bỏ rơi anh ấy sau này mới hối hận đó, anh ấy chính là người đàn ông hoàn mỹ nhất"
"Gô đang nói chuyện cười sao, hoàn mỹ, lần đầu tiên tôi biết đến kẻ tàn tật lại là kẻ hoàn mỹ đấy, ha ha ha, mắc cười chết đi được."
Bạch Ngọc Lan chẳng quan tâm đến nụ cười khoa trương của cô ta, có thể trong mắt người khác anh đầy khiếm khuyết nhưng trong mắt cô, đàn ông cả đất nước này cũng không ai sánh bằng anh.
Cơ sở là không có một người đàn ông thứ hai nào trong vòng ba năm lại có thể vực dậy một tập đoàn sắp phá sản khi trong tay không còn gì.
Năng lực của anh thật sự là kinh người, bọn họ chỉ nhìn vẻ ngoài lại không nhìn cái tiềm ẩn bên trong của anh cô mới lười nói chuyện với kẻ thiển cận.
Bạch Ngọc Lan muốn đẩy xe đi thì bị cô ta giữ lại: "Nói thật đi, cô đang rất đau khổ khi phải gả cho anh ta phải không? Cô không cần dối lòng, tôi nghe nói tính tình anh ta không được tốt lắm, có đánh cô không hả?"
"Gô rảnh rỗi thì đi tẩy não đi đừng ở đây quan tâm đến chuyện của người khác"
Bạch Ngọc Lan có chút mất kiên nhẫn.
"Này, cô nói ai tẩy não hả, làm sao tôi phải tẩy não, cùng là phụ nữ với nhau tôi đang đồng cảm cô đấy cô nên cảm ơn tôi mới đúng."
Cô gái kia bĩu môi.
"Bạch Ngọc Lan tôi trước nay không cân ai đồng cảm, nhất là với người thiển cận thì càng không cần"
"Thiển cận, cô đang nói tôi sao?"
Cô gái không tin chỉ vào mình.
"Là cô tự chỉ mình tôi cũng chưa có nói, cô về nhà tự suy xét đi, ở đây là siêu thị đừng cản đường người khác mua hàng"
Bạch Ngọc Lan không khỏi nhắc nhở lại nhanh chóng đẩy xe đi mặc kệ cô gái còn ngơ ngác.
Đợi đến khi cô ta phản ứng lại muốn chửi cô mấy câu thì người đã không thấy đâu nữa.
"Cậu nghe thấy cô ta chửi mình không, con nhỏ chết tiệt cô ta là ai mà nói mình thiển cận rồi tẩy não chứ hả, chính cô ta mới phải tẩy não đó, xì, còn nói cái gì kẻ tàn phế hoàn mỹ, điên rồi cô ta bị điên rồi "
Bình luận facebook