Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Gọi điện cho Dương Tử Sâm
Cao Kỳ Anh không nghe thấy bạn thân mình nói gì tầm mắt trở nên xa xăm, cô ta chỉ nhớ đến câu nói lúc nãy của Bạch Ngọc Lan kẻ nào bỏ rơi Dương Tử Sâm sẽ phải hối hận, người phụ nữ đó là đang nói đến cô ta sao? Không thể nào, bọn họ cũng đâu quen biết nhau, có lẽ do cô ta đa tâm chăng, thế nhưng ánh mắt của người phụ nữ kia rõ ràng là nhìn cô ta.
Đúng, không thể sai được.
Trong lúc Cao Kỳ Anh suy nghĩ vấn đề này thì Bạch Ngọc Lan đã thanh toán xong, cô ra khỏi siêu thị thì trời có mưa lất phất cũng may taxi cô gọi đã đến kịp lúc.
Lúc này ở nhà họ Dương Dương Tử Sâm đang xem tư liệu vẽ Bạch Ngọc Lan càng xem hai hàng lông mày rậm rạp của anh càng níu chặt.
Hóa ra cô chỉ là đứa con gái ngoài giá thú của Bạch Chấn Hưng, cô có một người mẹ ruột đang làm công nhân ở một xưởng may bản thân cô lại là một họa sĩ vẽ truyện tranh tự do.
Hơn hai mươi tư năm cô không dính líu gì đến nhà họ Bạch, mà bọn họ cũng coi như cô không tôn tại, vậy mà đùng một cái Bạch Chấn Hưng lại nhận lại cô, điều đó nói lên cái gì? Anh không phải kẻ ngu mà không suy nghĩ được, không ngoài dự đoán là có liên quan đến việc gả cho anh.
"Có tra ra được cô ta vì sao gả cho tôi không?"
Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
"Cái này cậu nói gấp quá tôi chỉ mới kịp tra thân phận của cô ta chưa kịp tra mấy cái khác"
Tiểu Khải gãi gãi đầu nói.
"Tiếp tục tra đi"
Dương Tử Sâm phân phó lúc này điện thoại của anh lại reo lên.
Từ lâu đã không có ai gọi điện cho anh, lúc này đột nhiên có cuộc gọi đến làm anh có chút sững sờ.
Mãi đến khi cuộc gọi thứ hai đến anh mới nghe máy.
"Là ai?"
Giọng nói trầm thấp của Dương Tử Sâm vang lên.
VietWriter
Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng anh có chút vui mừng, cô còn tưởng là Tiểu Khải bắt máy.
Không để anh đợi lâu có nói: "Là em đây, em về đến nhà nhưng trời lại mưa, anh có thể gọi Tiểu Khải hay ai đó mang ô đến cho em được không?"
Dương Tử Sâm nghe vậy nâng tay lên kéo rèm che liếc nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đang mưa.
Từng giọt từng giọt tạt vào cửa kính, anh lại nhìn vào điện thoại trâm ngâm một chút lại tắt máy.
"Tiểu Khải, mang ô ra cổng"
"Vâng, thiểu gia."
Bên kia không nghe thấy anh trả lời cô lại nhìn điện, không biết anh đã cúp từ lúc nào rồi.
Cô thở dài một hơi, người đàn ông này dù mang hay không cũng phải nói một tiếng chứ sao lại cúp như vậy, bảo cô phải làm sao.
Lúc này cô đang đứng dưới mái hiên cổng biệt thự mặc dù có thể tránh mưa nhưng trong cơn mưa còn có gió nên đã không tránh khỏi bị mưa tạt vào, quần cô như ướt đẫm.
Thôi vậy, lỡ ướt rồi thì cho ướt luôn, Bạch Ngọc Lan tính dầm mưa đi vào thì nhìn thấy một thiếu niên che ô đi ra.
Trong lòng cô như có một dòng mật chảy vào, Dương Tử Sâm xem ra vẫn còn có lương tâm.
"Đại thiếu phu nhân, ô của cô."
Tiếu Khải đưa cho cô một cái ô màu đen sau đó xoay người bước vào trong.
Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp hỏi gì nhìn bóng lưng cậu ta bĩu môi lại bật ô đi vào, nhìn bóng dáng của cậu ta liền biết sợ cô rồi.
Chỉ một lần đá trúng chỗ hiểm của cậu ta không ngờ cậu ta lại ám ảnh đến giờ này, như thế cũng tốt mai mốt dễ sai bảo.
Vào trong nhà cô đi xuống phòng bếp trước, thím Quyên thấy cô mang túi đề vội vàng tiếp nhận nói: "Cô đi siêu thị đấy à, chuyện này nên để chúng tôi làm mới đúng.
Cô cần gì phải đi, muốn mua cái gì bảo với tôi một tiếng là được."
"Tôi đi ra ngoài có việc nên tiện ghé siêu thị mua luôn.
Phải rồi, tối nay không cần nấu cơm cho tôi và đại thiếu gia đâu, tôi sẽ tự nấu"
"A, cô muốn đích thân nấu sao nhưng mà tay cô..."
Thím Quyên vừa nói vừa nhìn bàn tay đang băng bó của cô.
"Tôi không sao, chút vết thương mà thôi, lát nữa kêu Tiểu Hà phụ tôi là được"
Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn cô hầu đang nhặt rau bên kia.
Cô ta nghe vậy không khỏi cảm tức trừng cô nhưng không dám phản bác, sau vụ việc lần trước cô ta luôn tìm cơ hội trả thù Bạch Ngọc Lan mà không được.
Đã vậy còn nhiều lần bị cô chỉnh đến mệt lên mệt xuống nên trong lòng vẫn còn ghi hận.
Bạch Ngọc Lan không thèm quan tâm ánh mắt của cô ta mà quay về phòng muốn tắm một cái.
Lúc cô vào phòng liên nhìn thấy Dương Tử Sâm đang ngồi ở cửa sổ, lạ một cái cô thấy cửa sổ được vén rèm ra, anh là đang ngắm mưa sao? Cô lại mở miệng nói: "Em về rồi"
Người đàn ông không trả lời cô cũng không có biểu hiện gì, Bạch Ngọc Lan cũng quen rồi, anh mà trả lời mới bất thường.
Cô đang lạnh nên không chú ý đến anh nữa, vội vàng lục tìm một bộ đồ rồi vào phòng tảm.
Cửa được đóng vào người đàn ông nào đó mới nghiêng đầu qua nhìn cửa phòng tắm, không thể không nói khi nghe thấy giọng cô tỉm anh lại nảy lên một cái.
Lúc nãy vốn đĩ anh muốn mặc kệ cô nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bảo Tiểu Khải mang ô cho cô, anh bị cái gì vậy chứ, anh cân gì phải quan tâm đến người phụ nữ kia.
Bạch Tử Sâm không còn tâm trạng nữa anh thả rèm xuống, lại đắm mình trong u tối, anh vốn dĩ ghét ánh sáng nhưng từ khi cô xuất hiện anh phát hiện mình đang dần có những biến hóa.
Anh không muốn thay đổi bất cứ thứ gì chỉ muốn đắm chìm vào thế giới của mình như ngày trước thế nhưng lại có một giọng nói kêu anh ra ngoài, anh lại không biết giọng nói này xuất phát từ đâu, nhiều lần anh đã chống cự lại nó nhưng đều vô dụng.
Anh ghét bản thân lúc này biết bao, tất cả là do sự xuất hiện của người phụ nữ kia, Dương Tử Sâm ngửa mình ra phía sau, hai mắt nhắm chặt lại.
"Dương Tử Sâm"
Một giọng nói từ phòng tắm phát ra làm anh mở mắt theo bản năng nhìn ra cửa phòng tắm, lại nhìn thấy cái đầu nhỏ của ai đó ló ra.
Thấy anh nhìn về phía này cô ái ngại nói: "Cái đó, em quên mang khăn tắm vào anh có thể lấy giúp em không? Em treo ngay cửa tủ quần áo."
Lúc nãy vào vội quá nên cô quên béng mất cái này lúc tắm xong muốn lấy khăn lau mới phát hiện ra mình chưa mang vào.
Bây giờ không có gì lau người cũng không thế lấy khăn tắm của anh đi.
Dương Tử Sâm chỉ nhìn cô không nhúc nhích qua một hồi lại quay mặt đi dường như không có ý định lấy.
Bạch Ngọc Lan cắn môi, cũng biết là khó nhờ cô lại nói: "Em, em ra lấy anh đừng có quay đầu lại đấy"
Hết cách rồi, trong phòng có hai người cô nhờ anh không được, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.
Thấy người đàn ông im lặng cô biết anh đã nghe thấy cô nói nên mở cửa ra lấy một tay che ngực lại rón rén đi đến cái tủ, mắt thấy sắp lấy được cái khăn rồi thì bên ngoài lại nghe thấy tiếng gõ cửa, thân hình cô cứng đơ không kịp phản ứng.
"Thiếu gia, tôi đưa tài liệu đến cho cậu"
Là giọng nói của Tiểu Khải.
"Không được vào đây."
"Không cho phép bước vào."
Hai giọng nói đồng loạt vang lên, một giọng gấp gáp một giọng nói lạnh lùng, Bạch Ngọc Lan không khỏi nhìn Dương Tử Sâm vừa lúc ánh mắt của anh lại nhìn qua đây, bốn mắt phút chốc giao nhau.
Đúng, không thể sai được.
Trong lúc Cao Kỳ Anh suy nghĩ vấn đề này thì Bạch Ngọc Lan đã thanh toán xong, cô ra khỏi siêu thị thì trời có mưa lất phất cũng may taxi cô gọi đã đến kịp lúc.
Lúc này ở nhà họ Dương Dương Tử Sâm đang xem tư liệu vẽ Bạch Ngọc Lan càng xem hai hàng lông mày rậm rạp của anh càng níu chặt.
Hóa ra cô chỉ là đứa con gái ngoài giá thú của Bạch Chấn Hưng, cô có một người mẹ ruột đang làm công nhân ở một xưởng may bản thân cô lại là một họa sĩ vẽ truyện tranh tự do.
Hơn hai mươi tư năm cô không dính líu gì đến nhà họ Bạch, mà bọn họ cũng coi như cô không tôn tại, vậy mà đùng một cái Bạch Chấn Hưng lại nhận lại cô, điều đó nói lên cái gì? Anh không phải kẻ ngu mà không suy nghĩ được, không ngoài dự đoán là có liên quan đến việc gả cho anh.
"Có tra ra được cô ta vì sao gả cho tôi không?"
Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
"Cái này cậu nói gấp quá tôi chỉ mới kịp tra thân phận của cô ta chưa kịp tra mấy cái khác"
Tiểu Khải gãi gãi đầu nói.
"Tiếp tục tra đi"
Dương Tử Sâm phân phó lúc này điện thoại của anh lại reo lên.
Từ lâu đã không có ai gọi điện cho anh, lúc này đột nhiên có cuộc gọi đến làm anh có chút sững sờ.
Mãi đến khi cuộc gọi thứ hai đến anh mới nghe máy.
"Là ai?"
Giọng nói trầm thấp của Dương Tử Sâm vang lên.
VietWriter
Bạch Ngọc Lan nghe thấy giọng anh có chút vui mừng, cô còn tưởng là Tiểu Khải bắt máy.
Không để anh đợi lâu có nói: "Là em đây, em về đến nhà nhưng trời lại mưa, anh có thể gọi Tiểu Khải hay ai đó mang ô đến cho em được không?"
Dương Tử Sâm nghe vậy nâng tay lên kéo rèm che liếc nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đang mưa.
Từng giọt từng giọt tạt vào cửa kính, anh lại nhìn vào điện thoại trâm ngâm một chút lại tắt máy.
"Tiểu Khải, mang ô ra cổng"
"Vâng, thiểu gia."
Bên kia không nghe thấy anh trả lời cô lại nhìn điện, không biết anh đã cúp từ lúc nào rồi.
Cô thở dài một hơi, người đàn ông này dù mang hay không cũng phải nói một tiếng chứ sao lại cúp như vậy, bảo cô phải làm sao.
Lúc này cô đang đứng dưới mái hiên cổng biệt thự mặc dù có thể tránh mưa nhưng trong cơn mưa còn có gió nên đã không tránh khỏi bị mưa tạt vào, quần cô như ướt đẫm.
Thôi vậy, lỡ ướt rồi thì cho ướt luôn, Bạch Ngọc Lan tính dầm mưa đi vào thì nhìn thấy một thiếu niên che ô đi ra.
Trong lòng cô như có một dòng mật chảy vào, Dương Tử Sâm xem ra vẫn còn có lương tâm.
"Đại thiếu phu nhân, ô của cô."
Tiếu Khải đưa cho cô một cái ô màu đen sau đó xoay người bước vào trong.
Bạch Ngọc Lan còn chưa kịp hỏi gì nhìn bóng lưng cậu ta bĩu môi lại bật ô đi vào, nhìn bóng dáng của cậu ta liền biết sợ cô rồi.
Chỉ một lần đá trúng chỗ hiểm của cậu ta không ngờ cậu ta lại ám ảnh đến giờ này, như thế cũng tốt mai mốt dễ sai bảo.
Vào trong nhà cô đi xuống phòng bếp trước, thím Quyên thấy cô mang túi đề vội vàng tiếp nhận nói: "Cô đi siêu thị đấy à, chuyện này nên để chúng tôi làm mới đúng.
Cô cần gì phải đi, muốn mua cái gì bảo với tôi một tiếng là được."
"Tôi đi ra ngoài có việc nên tiện ghé siêu thị mua luôn.
Phải rồi, tối nay không cần nấu cơm cho tôi và đại thiếu gia đâu, tôi sẽ tự nấu"
"A, cô muốn đích thân nấu sao nhưng mà tay cô..."
Thím Quyên vừa nói vừa nhìn bàn tay đang băng bó của cô.
"Tôi không sao, chút vết thương mà thôi, lát nữa kêu Tiểu Hà phụ tôi là được"
Bạch Ngọc Lan như có như không nhìn cô hầu đang nhặt rau bên kia.
Cô ta nghe vậy không khỏi cảm tức trừng cô nhưng không dám phản bác, sau vụ việc lần trước cô ta luôn tìm cơ hội trả thù Bạch Ngọc Lan mà không được.
Đã vậy còn nhiều lần bị cô chỉnh đến mệt lên mệt xuống nên trong lòng vẫn còn ghi hận.
Bạch Ngọc Lan không thèm quan tâm ánh mắt của cô ta mà quay về phòng muốn tắm một cái.
Lúc cô vào phòng liên nhìn thấy Dương Tử Sâm đang ngồi ở cửa sổ, lạ một cái cô thấy cửa sổ được vén rèm ra, anh là đang ngắm mưa sao? Cô lại mở miệng nói: "Em về rồi"
Người đàn ông không trả lời cô cũng không có biểu hiện gì, Bạch Ngọc Lan cũng quen rồi, anh mà trả lời mới bất thường.
Cô đang lạnh nên không chú ý đến anh nữa, vội vàng lục tìm một bộ đồ rồi vào phòng tảm.
Cửa được đóng vào người đàn ông nào đó mới nghiêng đầu qua nhìn cửa phòng tắm, không thể không nói khi nghe thấy giọng cô tỉm anh lại nảy lên một cái.
Lúc nãy vốn đĩ anh muốn mặc kệ cô nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bảo Tiểu Khải mang ô cho cô, anh bị cái gì vậy chứ, anh cân gì phải quan tâm đến người phụ nữ kia.
Bạch Tử Sâm không còn tâm trạng nữa anh thả rèm xuống, lại đắm mình trong u tối, anh vốn dĩ ghét ánh sáng nhưng từ khi cô xuất hiện anh phát hiện mình đang dần có những biến hóa.
Anh không muốn thay đổi bất cứ thứ gì chỉ muốn đắm chìm vào thế giới của mình như ngày trước thế nhưng lại có một giọng nói kêu anh ra ngoài, anh lại không biết giọng nói này xuất phát từ đâu, nhiều lần anh đã chống cự lại nó nhưng đều vô dụng.
Anh ghét bản thân lúc này biết bao, tất cả là do sự xuất hiện của người phụ nữ kia, Dương Tử Sâm ngửa mình ra phía sau, hai mắt nhắm chặt lại.
"Dương Tử Sâm"
Một giọng nói từ phòng tắm phát ra làm anh mở mắt theo bản năng nhìn ra cửa phòng tắm, lại nhìn thấy cái đầu nhỏ của ai đó ló ra.
Thấy anh nhìn về phía này cô ái ngại nói: "Cái đó, em quên mang khăn tắm vào anh có thể lấy giúp em không? Em treo ngay cửa tủ quần áo."
Lúc nãy vào vội quá nên cô quên béng mất cái này lúc tắm xong muốn lấy khăn lau mới phát hiện ra mình chưa mang vào.
Bây giờ không có gì lau người cũng không thế lấy khăn tắm của anh đi.
Dương Tử Sâm chỉ nhìn cô không nhúc nhích qua một hồi lại quay mặt đi dường như không có ý định lấy.
Bạch Ngọc Lan cắn môi, cũng biết là khó nhờ cô lại nói: "Em, em ra lấy anh đừng có quay đầu lại đấy"
Hết cách rồi, trong phòng có hai người cô nhờ anh không được, chỉ có thể tự lực cánh sinh thôi.
Thấy người đàn ông im lặng cô biết anh đã nghe thấy cô nói nên mở cửa ra lấy một tay che ngực lại rón rén đi đến cái tủ, mắt thấy sắp lấy được cái khăn rồi thì bên ngoài lại nghe thấy tiếng gõ cửa, thân hình cô cứng đơ không kịp phản ứng.
"Thiếu gia, tôi đưa tài liệu đến cho cậu"
Là giọng nói của Tiểu Khải.
"Không được vào đây."
"Không cho phép bước vào."
Hai giọng nói đồng loạt vang lên, một giọng gấp gáp một giọng nói lạnh lùng, Bạch Ngọc Lan không khỏi nhìn Dương Tử Sâm vừa lúc ánh mắt của anh lại nhìn qua đây, bốn mắt phút chốc giao nhau.
Bình luận facebook