Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Nấu bún bò
Tiểu Khải đọc xong tin nhắn bĩu môi, người phụ nữ này đúng là ba phải ban nãy còn nói về sớm bây giờ lại kêu có việc bận, thiếu gia coi bộ lại bỏ cơm tối rồi, haix, cậu làm sao có thể dụ thiếu gia ăn cơm chứ.
Tập đoàn Dương Thị.
"Các vị, dự án của chúng ta đã đưa vào triển khai được nửa tháng, tính ra vô cùng thuận lợi nói vậy quyết định ban đầu của tổng tài là vô cùng chính xác, bây giờ ai có miệng cũng không thể nói gì"
Một người đàn ông đầu đứng lên thông kê dự án mới còn không khỏi nói mỉa ban giám đốc cũ.
Hai người Cao Ly và Lý Trường không ai nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng nhưng Trần Kỷ lại cười đểu: "Mới chạy dự án được nửa tháng cũng chưa kết luận được gì, để xem một tháng sai có còn được như vậy nữa hay không."
"Giám đốc Trần nói vậy lẽ nào là trù ẻo Dương thị của chúng ta không thể đi lên sao?"
Tên đầu hói mỉa mai.
"Tôi không có ý đó, tôi là đang suy nghĩ cho tương lai sau này, dự án này liệu có thể lâu dài"
Trần Kỷ phản bác.
"Có lâu dài hay không qua một thời gian liên biết, hiện tại dự án đang chạy rất rốt, giám đốc Trần ông cũng không thể phủ nhận điều này đi"
"Hừ, Đỗ Nam, ông nói hay lắm, để xem tương lại thế nào"
"Tôi chắc chắn tương lai Dương thị sẽ sáng lạn, còn hơn cả những gì tổng tài cũ đã làm"
Câu này của tên đầu hói không khỏi có chút nịnh nọt Dương Tử Hiên.
"Chỉ biết xu nịnh"
"Ông.."
"Được tồi, hai vị giám đốc không cân phải bàn cãi, tương lai Dương thị thế nào tôi sẽ chịu trách nhiệm, trước mắt cứ chạy tốt dự án đi"
Dương Tử Hiên để hai người này cãi nhau thỏa thích xong hắn mới lên tiếng xen vào.
"Dương tổng, cậu tốt nhất là có thể chịu trách nhiệm được.
VietWriter
Trần Kỷ không khỏi hừ lạnh.
"Việc này giám đốc Trần cũng không cần phải lo xa, tôi biết phải làm thế nào, nếu không có gì nữa thì tan họp"
Dương Tử Hiên cho kết thúc cuộc họp ở đây, hắn xem kịch như vậy là đủ rồi.
Ra đến bên ngoài Trân Kỷ không khỏi trách móc Cao Ly và Lý Trường: "Các ông lúc nãy vì sao lại im re như vậy?"
"Ông nghĩ chúng tôi còn có thể nói gì, chúng tôi đã không còn cổ phần trong tay nữa lời nói cũng như gió thoáng mây bay thôi."
Cao Ly thở dài thườn thượt.
"Cái gì, cổ phần của hai ông vì sao lại mất?"
Trần Kỷ không tin được hỏi.
"Lên sân thượng nói đi, ở đây không tiện"
Cao Ly đề nghị.
Thế là cả ba cùng kéo nhau lên sân thượng, mà cảnh này lại bị Dương Tử Hiên nhìn thấy.
"Mấy lão già này kéo nhau đi đâu vậy, tổng tài có cần tôi theo hay không?"
Tên trợ lý bên cảnh lên tiếng hỏi.
"Bỏ đi, mấy lão có bàn bạc gì cũng không quan trọng nữa"
Dương Tử Hiên nhoẻn miệng cười, rất nhanh hắn cũng đá ba chướng ngại vật này ra khỏi Dương thị, để lại đúng là chướng mắt.
Trên sân thượng Dương thị Trần Kỷ nghe câu chuyện của hai người bạn già xong cả người đơ như cây cơ, sau khi phản ứng lại thì tức giận đùng đùng.
"Oắt con, vậy mà nó dám lừa gạt hai ông để chuyển nhượng cổ phần sao."
"Còn không phải sao, tôi với lão Cao vì chuyện này mà rầu mấy ngày, cũng do tôi sơ sót"
Lý Trường lúc nói chuyện mà đau xót tim gan cũng tại thằng con trai trời đánh kia của ông vì mê gái mà lẻn vào văn phòng ông trộm con dấu đi, mười phần trăm cổ phần kia coi như là mất tong không lấy được một đồng.
"Hừ, lũ con cháu của các ông đúng là khốn nạn lại giúp người ngoài hại ông cha mình."
Cao Ly và Lý Trường liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Ông cũng phải cẩn thận đấy"
"Cẩn thận cái gì chứ?"
Trần Kỷ nhất thời chưa hiểu.
"Chúng tôi sợ Dương Tử Hiên sẽ tìm cách lấy được cổ phần của ông"
Lý Trường thở dài, nhắc nhở ông bạn già của mình.
Trần Kỷ hừ mũi một cái: "Cổ phần của tôi không dễ lấy vậy đâu"
Thấy lão Trần tự tin như vậy hai người kia không còn biết nói gì nữa.
Đến bảy rưỡi tối Bạch Ngọc Lan mới về đến Dương gia, trên tay cô câm rất nhiều đồ, toàn là đồ ăn vặt với một ít này nọ mà mẹ cô làm.
Mấy người hầu thấy cô liền cúi đầu chào không dám làm lơ cô như lúc trước nữa, thực ra Bạch Ngọc Lan không để ý nhưng vì trong lòng bọn họ sinh ra phản ứng sợ hãi cô nên thấy cô liền theo phản xạ chào hỏi tử tế.
Vừa bước đến trước phòng cô còn chưa làm gì cánh cửa đã mở ra, người bước ra ngoài không ai khác là Tiểu Khải.
Bạch Ngọc Lan nhìn khay cơm trên tay Tiểu Khải nhíu mày hỏi: "Anh ấy không ăn cơm sao?"
"Cô về rồi sao, thiếu gia cả ngày nay không nuốt trôi miếng nào, ăn được vài ba miếng lại đặt đũa xuống "
Giọng nói của Tiểu Khải không dấu được oán trách.
"Anh ấy sao lại không ăn?"
"Còn không phải là vì.."
Nói nửa chừng Tiểu Khải lại im bặt, Bạch Ngọc Lan hỏi tới: "Vì cái gì?"
Tiểu Khải lại ỉu xìu trả lời: "Tôi làm sao mà biết"
"Thôi bỏ đi, cái này cho cậu."
Bạch Ngọc Lan đưa một cái túi cho cậu ta lại đi xuống bếp.
Tiểu Khải nhìn thấy là vật gì hai mắt liền tỏa sáng, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài, cậu chẹp chẹp mấy cái nói to: "Cảm ơn đại thiếu phu nhân"
"Không cần cảm ơn lần sau tiếp tục phát huy là được"
Câu này chỉ có Bạch Ngọc Lan và Tiểu Khải hiểu.
Cậu ta hí hửng nói: "Đại thiếu phu nhân an tâm, lần sau thiếu gia có chuyện gì tôi nhất định sẽ thông báo cho cô."
Không thể không nói Tiểu Khải đã hoàn toàn bị Bạch Ngọc Lan mua chuộc chỉ bằng mấy hộp xoài dâm cùng bịch bánh tráng.
Cậu ta nhịn không nổi nữa liền mang đồ ăn của mình về phòng thưởng thức, còn Bạch Ngọc Lan lại bắt tay vào muốn làm bún bò, thực ra lúc nãy ăn với mẹ cô cũng chỉ ăn nửa chừng thôi, muốn để bụng về làm bún bò ăn, mẹ cho cô không ít nguyên liệu làm bún bò, cô đã thèm thuồng lắm rồi nhưng vì mẹ đã làm một bữa cơm thịnh soạn nên cô mới không nói mẹ làm bún bò, bây giờ thì tốt rồi, TỬ Sâm còn chưa ăn cô tiện thể có thể nấu luôn.
"Cô Ngọc Lan, cô muốn nấu cái gì, tôi có thể phụ cô"
Thím Quyến vốn dĩ đã cởi tạp đề muốn nghỉ ngơi nhưng thấy chủ bận rộn bà cũng không thể làm như không biết quay về phòng nghỉ ngơi.
"Tôi làm bún bò, một mình tôi là được rồi, thím về phòng nghỉ ngơi đi, bây giờ hết giờ làm việc rồi thím không cần giúp tôi đâu"
Bạch Ngọc Lan bận rộn tay chân chuẩn bị làm nước lèo, đây là phần quan trọng nhất nên cô rất chuyên tâm.
Thím Quyên nghe vậy cũng không nằng nặc ở lại nữa, lủi thủi ra khỏi phòng bếp.
Mười lăm phút sau trong phòng bếp đã tỏa ra hương thơm của vị bún bò, đúng lúc này Dương Tử Hiên từ bên ngoài trở về, ngửi thấy mùi này hắn không vội lên phòng mà vào nhà bếp, hắn cho rằng là đầu bếp trong nhà nấu nướng không ngờ lại là Bạch Ngọc Lan.
"Chị dâu thật là đảm đang, còn biết nấu ăn sao?"
Dương Tử Hiên khoanh tay đứng ở cửa như có như không nhìn cô.
Bạch Ngọc Lan đang nấu ăn nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Dương Tử Hiên, tóc tai hơi rối, áo sơ mi được mở ra hai cúc, nhìn đủ biết từ đâu chui ra.
Bạch Ngọc Lan mặt không cảm xúc chỉ nhìn xem người phía sau là ai, thấy rõ người cô lại làm như chưa từng nhìn thấy tiếp tục công việc của mình.
Tập đoàn Dương Thị.
"Các vị, dự án của chúng ta đã đưa vào triển khai được nửa tháng, tính ra vô cùng thuận lợi nói vậy quyết định ban đầu của tổng tài là vô cùng chính xác, bây giờ ai có miệng cũng không thể nói gì"
Một người đàn ông đầu đứng lên thông kê dự án mới còn không khỏi nói mỉa ban giám đốc cũ.
Hai người Cao Ly và Lý Trường không ai nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng nhưng Trần Kỷ lại cười đểu: "Mới chạy dự án được nửa tháng cũng chưa kết luận được gì, để xem một tháng sai có còn được như vậy nữa hay không."
"Giám đốc Trần nói vậy lẽ nào là trù ẻo Dương thị của chúng ta không thể đi lên sao?"
Tên đầu hói mỉa mai.
"Tôi không có ý đó, tôi là đang suy nghĩ cho tương lai sau này, dự án này liệu có thể lâu dài"
Trần Kỷ phản bác.
"Có lâu dài hay không qua một thời gian liên biết, hiện tại dự án đang chạy rất rốt, giám đốc Trần ông cũng không thể phủ nhận điều này đi"
"Hừ, Đỗ Nam, ông nói hay lắm, để xem tương lại thế nào"
"Tôi chắc chắn tương lai Dương thị sẽ sáng lạn, còn hơn cả những gì tổng tài cũ đã làm"
Câu này của tên đầu hói không khỏi có chút nịnh nọt Dương Tử Hiên.
"Chỉ biết xu nịnh"
"Ông.."
"Được tồi, hai vị giám đốc không cân phải bàn cãi, tương lai Dương thị thế nào tôi sẽ chịu trách nhiệm, trước mắt cứ chạy tốt dự án đi"
Dương Tử Hiên để hai người này cãi nhau thỏa thích xong hắn mới lên tiếng xen vào.
"Dương tổng, cậu tốt nhất là có thể chịu trách nhiệm được.
VietWriter
Trần Kỷ không khỏi hừ lạnh.
"Việc này giám đốc Trần cũng không cần phải lo xa, tôi biết phải làm thế nào, nếu không có gì nữa thì tan họp"
Dương Tử Hiên cho kết thúc cuộc họp ở đây, hắn xem kịch như vậy là đủ rồi.
Ra đến bên ngoài Trân Kỷ không khỏi trách móc Cao Ly và Lý Trường: "Các ông lúc nãy vì sao lại im re như vậy?"
"Ông nghĩ chúng tôi còn có thể nói gì, chúng tôi đã không còn cổ phần trong tay nữa lời nói cũng như gió thoáng mây bay thôi."
Cao Ly thở dài thườn thượt.
"Cái gì, cổ phần của hai ông vì sao lại mất?"
Trần Kỷ không tin được hỏi.
"Lên sân thượng nói đi, ở đây không tiện"
Cao Ly đề nghị.
Thế là cả ba cùng kéo nhau lên sân thượng, mà cảnh này lại bị Dương Tử Hiên nhìn thấy.
"Mấy lão già này kéo nhau đi đâu vậy, tổng tài có cần tôi theo hay không?"
Tên trợ lý bên cảnh lên tiếng hỏi.
"Bỏ đi, mấy lão có bàn bạc gì cũng không quan trọng nữa"
Dương Tử Hiên nhoẻn miệng cười, rất nhanh hắn cũng đá ba chướng ngại vật này ra khỏi Dương thị, để lại đúng là chướng mắt.
Trên sân thượng Dương thị Trần Kỷ nghe câu chuyện của hai người bạn già xong cả người đơ như cây cơ, sau khi phản ứng lại thì tức giận đùng đùng.
"Oắt con, vậy mà nó dám lừa gạt hai ông để chuyển nhượng cổ phần sao."
"Còn không phải sao, tôi với lão Cao vì chuyện này mà rầu mấy ngày, cũng do tôi sơ sót"
Lý Trường lúc nói chuyện mà đau xót tim gan cũng tại thằng con trai trời đánh kia của ông vì mê gái mà lẻn vào văn phòng ông trộm con dấu đi, mười phần trăm cổ phần kia coi như là mất tong không lấy được một đồng.
"Hừ, lũ con cháu của các ông đúng là khốn nạn lại giúp người ngoài hại ông cha mình."
Cao Ly và Lý Trường liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Ông cũng phải cẩn thận đấy"
"Cẩn thận cái gì chứ?"
Trần Kỷ nhất thời chưa hiểu.
"Chúng tôi sợ Dương Tử Hiên sẽ tìm cách lấy được cổ phần của ông"
Lý Trường thở dài, nhắc nhở ông bạn già của mình.
Trần Kỷ hừ mũi một cái: "Cổ phần của tôi không dễ lấy vậy đâu"
Thấy lão Trần tự tin như vậy hai người kia không còn biết nói gì nữa.
Đến bảy rưỡi tối Bạch Ngọc Lan mới về đến Dương gia, trên tay cô câm rất nhiều đồ, toàn là đồ ăn vặt với một ít này nọ mà mẹ cô làm.
Mấy người hầu thấy cô liền cúi đầu chào không dám làm lơ cô như lúc trước nữa, thực ra Bạch Ngọc Lan không để ý nhưng vì trong lòng bọn họ sinh ra phản ứng sợ hãi cô nên thấy cô liền theo phản xạ chào hỏi tử tế.
Vừa bước đến trước phòng cô còn chưa làm gì cánh cửa đã mở ra, người bước ra ngoài không ai khác là Tiểu Khải.
Bạch Ngọc Lan nhìn khay cơm trên tay Tiểu Khải nhíu mày hỏi: "Anh ấy không ăn cơm sao?"
"Cô về rồi sao, thiếu gia cả ngày nay không nuốt trôi miếng nào, ăn được vài ba miếng lại đặt đũa xuống "
Giọng nói của Tiểu Khải không dấu được oán trách.
"Anh ấy sao lại không ăn?"
"Còn không phải là vì.."
Nói nửa chừng Tiểu Khải lại im bặt, Bạch Ngọc Lan hỏi tới: "Vì cái gì?"
Tiểu Khải lại ỉu xìu trả lời: "Tôi làm sao mà biết"
"Thôi bỏ đi, cái này cho cậu."
Bạch Ngọc Lan đưa một cái túi cho cậu ta lại đi xuống bếp.
Tiểu Khải nhìn thấy là vật gì hai mắt liền tỏa sáng, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài, cậu chẹp chẹp mấy cái nói to: "Cảm ơn đại thiếu phu nhân"
"Không cần cảm ơn lần sau tiếp tục phát huy là được"
Câu này chỉ có Bạch Ngọc Lan và Tiểu Khải hiểu.
Cậu ta hí hửng nói: "Đại thiếu phu nhân an tâm, lần sau thiếu gia có chuyện gì tôi nhất định sẽ thông báo cho cô."
Không thể không nói Tiểu Khải đã hoàn toàn bị Bạch Ngọc Lan mua chuộc chỉ bằng mấy hộp xoài dâm cùng bịch bánh tráng.
Cậu ta nhịn không nổi nữa liền mang đồ ăn của mình về phòng thưởng thức, còn Bạch Ngọc Lan lại bắt tay vào muốn làm bún bò, thực ra lúc nãy ăn với mẹ cô cũng chỉ ăn nửa chừng thôi, muốn để bụng về làm bún bò ăn, mẹ cho cô không ít nguyên liệu làm bún bò, cô đã thèm thuồng lắm rồi nhưng vì mẹ đã làm một bữa cơm thịnh soạn nên cô mới không nói mẹ làm bún bò, bây giờ thì tốt rồi, TỬ Sâm còn chưa ăn cô tiện thể có thể nấu luôn.
"Cô Ngọc Lan, cô muốn nấu cái gì, tôi có thể phụ cô"
Thím Quyến vốn dĩ đã cởi tạp đề muốn nghỉ ngơi nhưng thấy chủ bận rộn bà cũng không thể làm như không biết quay về phòng nghỉ ngơi.
"Tôi làm bún bò, một mình tôi là được rồi, thím về phòng nghỉ ngơi đi, bây giờ hết giờ làm việc rồi thím không cần giúp tôi đâu"
Bạch Ngọc Lan bận rộn tay chân chuẩn bị làm nước lèo, đây là phần quan trọng nhất nên cô rất chuyên tâm.
Thím Quyên nghe vậy cũng không nằng nặc ở lại nữa, lủi thủi ra khỏi phòng bếp.
Mười lăm phút sau trong phòng bếp đã tỏa ra hương thơm của vị bún bò, đúng lúc này Dương Tử Hiên từ bên ngoài trở về, ngửi thấy mùi này hắn không vội lên phòng mà vào nhà bếp, hắn cho rằng là đầu bếp trong nhà nấu nướng không ngờ lại là Bạch Ngọc Lan.
"Chị dâu thật là đảm đang, còn biết nấu ăn sao?"
Dương Tử Hiên khoanh tay đứng ở cửa như có như không nhìn cô.
Bạch Ngọc Lan đang nấu ăn nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Dương Tử Hiên, tóc tai hơi rối, áo sơ mi được mở ra hai cúc, nhìn đủ biết từ đâu chui ra.
Bạch Ngọc Lan mặt không cảm xúc chỉ nhìn xem người phía sau là ai, thấy rõ người cô lại làm như chưa từng nhìn thấy tiếp tục công việc của mình.