• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (2 Viewers)

  • Chương 76: Tối nay ngủ trên giường đi

Bạch Ngọc Lan nhìn anh một cái sau đó lập tức nói: "Em cũng ăn no rồi để em dọn xuống"


Dứt lời cô đặt hai cái tô lên khay mang ra ngoài, Dương Tử Sâm muốn nói cái gì lại mím chặt môi gượng gạo không nói được.


Đợi khi Bạch Ngọc Lan quay lại anh vẫn giữ nguyên một bộ dạng như vậy.


"Để em lấy thuốc cho anh."


Bạch Ngọc Lan không biết anh đang nghĩ gì liền đi đến tủ thuốc lấy đầy đủ thuốc mà anh thường hay uống lại phát hiện chỉ còn lại ba liều, xem ra phải đi mua rồi.





Cô đi đến bên cạnh anh, đưa bổn viên thuốc với một cốc nước cho anh nói: "Anh uống đi."


Dương Tử Sâm nhìn thấy thuốc liên ghét bỏ, từ ngày tỉnh dậy đến nay anh lúc nào cũng phải uống thuốc nên đâm ra chán ghét.


"Để đó đi"


Anh nhàn nhạt nói.


"Không được, thuốc em đã lấy ra rồi anh phải uống ngay nếu để lung tung sẽ nhiễm khuẩn không tốt đâu, hay là để em đút cho anh"


Bạch Ngọc Lan đề nghị.


Dương Tử Sâm nhìn cô một cái lại lấy bốn viên thuốc trong tay cô bỏ vào miệng rôi cầm ly nước uống một hơi.


Bạch Ngọc Lan khá hài lòng cô lại đi đến lấy mấy túi xách nói: "Hôm nay đi trung tâm thương mại cùng mẹ em có mua đồ cho anh, anh xem thử có hài lòng hay không, em dựa vào dáng người của anh mua chắc là vừa đi, còn nữa em còn chọn đủ màu cho anh, tủ quần áo của anh toàn màu xám nhìn thật là u ám, có nhiều màu nhìn mới tươi sáng."


Dương Tử Sâm nghe cô thao thao bất tuyệt vẫn chưa nói gì, tâm tư phức tạp, đã lâu rồi chưa ai mua quần áo cho anh, lúc trước anh toàn đi mua hoặc để thư ký chọn, bây giờ có một người quan tâm mình còn để ý những thứ này trong lòng anh mềm nhũn.



VietWriter



Người phụ nữ trước mặt này chính là vợ của anh, cô ấy lúc bảo vệ anh thì trở nên mạnh mẽ quyết tuyệt, bình thường nói chuyện với anh thì lại dịu dàng ôn như, nét mặt lúc nào cũng tươi cười, ngày tháng trôi qua anh cứ như thế dần dần động lòng lúc nào không hay.


"Ngọc Lan"


Dương Tử Sâm đột nhiên lên tiếng.


Bạch Ngọc Lan đang hãng say nói thì giật mình nhìn anh: "Anh đang gọi em sao?"


Không thể trách cô có phản ứng này bởi vì bình thường anh có bao giờ gọi tên cô đâu, tối nay bất thình lình gọi làm cô có chút kích động.


Dương Tử Sâm không biết vì sao gọi tên cô chỉ là theo bản năng muốn gọi thôi, gọi xong rồi lại không biết nói cái gì tiếp theo.


Bạch Ngọc Lan vẫn một vẻ chờ mong không gian trở nên có chút gượng gạo, Dương Tử Sâm quay mặt không nhìn cô chỉ nói: "Tối nay ngủ trên giường đi"


Anh cảm thấy ôm cô ngủ khá tốt hơn nữa anh lại sinh ra cảm giác không đành lòng khi thấy cô ngủ trên sô pha.


"A"


Bạch Ngọc Lan kinh ngạc không nghĩ anh có thể chủ động nói ra câu này lại thấy mang tai anh dần đỏ lên cô nổi hứng trêu chọc: "Không nỡ để em nằm sô pha sao?"


"Không có."


Dương Tử Sâm nghĩ một đường nói một nẻo, Bạch Ngọc Lan cũng không vạch trần anh nữa, người đàn ông này cũng đâu phải lần đầu cùng cô ngủ trên một chiếc giường có cần phải xấu hổ như vậy không? Có điều bộ dạng này của anh cô lại thích xem, có thế này anh mới đỡ lạnh lùng hơn một chút.


Bạch Ngọc Lan lại cố tình nói: "Anh lên giường chờ em, em tắm xong liên lên với anh."


Nói xong cô hôn vào má anh một cái mới rời đi, hai má của Dương Tử Sâm rất nhanh nổi lên hai đám mây hồng.


Tâm tình của Bạch Ngọc Lan vô cùng vui vẻ, cô lục tủ muốn lấy một bộ đồ ngủ bình thường nhưng suy nghĩ một chút lại đổi thành váy ngủ.


Ý tứ rất rõ ràng, cô muốn quyến rũ anh.


Dương Tử Sâm nhìn bóng dáng của cô hai tay lại không tự chủ được nắm chặt vào thành xe, cơ thể có chút căng thẳng.


Lúc tắm rửa xong xuôi Bạch Ngọc Lan bước ra khỏi phòng đã thấy anh yên vị ở trên giường trong lòng cô cười thâm một tiếng lại từng bước đi đến bên giường cười nói: "Em lên giường nhé?"


Dương Tử Sâm ho khụ khụ hai tiếng trả lời: "Lên đi"


Bạch Ngọc Lan bước lên giường lại bò qua người anh đi vào bên trong, một mùi hương ngọc lan xộc thẳng vào mũi anh, Dương Tử Sâm hít sâu một hơi, tâm tư rục rịch.


Sau khi an vị bên cạnh anh Bạch Ngọc Lan cũng không căng thẳng như người nào đó cô lại xê dịch người tiến đến gần anh.


"Tử Sâm, em hơi lạnh, ôm anh có được không?"


Hỏi thì hỏi vậy nhưng cô đã vòng tay qua ôm lấy eo anh, đầu cũng tựa vào vòm ngực săn chắc.


Cô chỉ thông báo trước với anh thôi, anh đã là chồng cô rồi cô còn phải hỏi ý kiến của anh sao? Dương Tử Sâm cảm nhận được sự mềm mại trước ngực tay chân anh nhất thời luống cuống không biết đặt đâu, qua một hồi tâm anh bình tĩnh lại mới từ từ hạ tay đặt xuống eo cô.


Bạch Ngọc Lan cảm nhận được bàn tay cứng đơ của ai đó thỏa mãn cười nhẹ một tiếng, thân mình cọ qua cọ lại trong ngực anh.


Cả một đêm Dương Tử Sâm khó lòng mà yên giấc, Bạch Ngọc Lan vốn dĩ muốn quyến rũ anh nhưng cô cảm thấy cứ thong thả đã nên cho anh chút thời gian vì thế cô đã nhắm mắt ngủ một mạch tới sáng.


Hai ngày nữa là đến ngày kết hôn của Dương Tử Hiên, trong nhà vô cùng náo nhiệt quét dọn trang trí để đón cô dâu mới, trước ngày kết hôn ông Dương lại gọi Bạch Ngọc Lan đến nói chuyện.


"Ngọc Lan, cháu là dâu cả nên nhất thiết phải tham dự buổi lễ này, còn về Tử Sâm cứ để thằng bé ở nhà là được, ông cũng không mong nó có thể tham dự buổi tiệc này."


"Vâng, cháu đã hiểu"


Bạch Ngọc Lan cũng đồng tình với ông, gần đây tâm tình của anh mới ổn định một chút không nên khiến anh kích thích, lại nói anh chưa chắc gì đã muốn đến.


"Nghe nói Tử Sâm đã chịu ra ngoài nhiều hơn, cháu làm rất tốt"


Ông Dương nhân tiện khen cô một câu, mặc dù ông không thường xuyên ở nhà nhưng cũng nghe quản gia báo cáo lại tình hình trong nhà.


"Là việc cháu nên làm thôi ạ, anh ấy ở trong phòng mãi sẽ u uất, ra ngoài một chút sẽ tốt hơn"


"Ừm, lúc trước cũng không ai có thể đưa thằng bé ra ngoài chỉ có mình cháu thôi đấy, xem ra thằng bé cũng đang dần chấp nhận cháu, haiz"


Ông biết ban đầu Bạch Ngọc Lan bước vào nhà họ Dương có nhiều khó khăn còn bị Tử Sâm liên tục làm khó, thế nhưng ông lại không ra mặt bởi vì Bạch Ngọc Lan một khi làm dâu nhà họ Dương, vợ của Tử Sâm phải chấp nhận những chuyện thế này, cũng may ông không nhìn nhầm người, Bạch Ngọc Lan quả nhiên làm được.


"Ông ơi cháu có thể hỏi ông một chuyện hay không?"


Bạch Ngọc Lan nhớ tới điều gì đó lên tiếng hỏi.


"Có gì thì hỏi đi"


Tâm tình của ông Dương dường như rất tốt giọng nói cũng hòa nhã hơn rất nhiều.


"Chuyện là, năm đó Tử Sâm xảy ra tai nạn gì lại bị tàn phế như vậy?"


Cô nhịn không được trực tiếp hỏi.


Nhắc đến chuyện này sắc mặt của ông Dương có chút nghiêm trọng nhưng rất nhanh lại thở dài một hơi bắt đầu nói: "Năm đó trước ngày ra mắt sản phẩm mới nhà kho thông báo có trộm Tử Sâm vội vàng chạy đến, không biết thế nào nhà kho đột nhiên sụp đổ, chúng ta biết tin đến nơi lại nhìn thấy thằng bé nằm trong một đám đổ nát, hai chân bị hai cây cột đè lên chân, may mắn thoát chết nhưng hai chân không thể cứu chữa"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom