• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (2 Viewers)

  • Chương 77: Nhắn tin

Bạch Ngọc Lan chăm chú nghe ông Dương nói, đến đoạn nhà kho đột nhiên sụp đổ cô lại nghỉ hoặc hỏi: "Nhà kho đang yên đang lành vì sao lại sụp đổ?"


"Bên lực lượng chức năng điều tra ra được có người đặt bom bên ngoài nhà kho."


Ông Dương trầm giọng trả lời.


"Cái gì, đặt bom? Ai lại làm ra chuyện này?"


Bạch Ngọc Lan kinh sợ không thôi, loại chuyện đặt bom này cũng xảy ra ở đây sao? "Tạm thời còn không điều tra ra, cũng may có người phát hiện kịp thời nên báo với đội cứu hộ cứu được Tử Sâm một mạng, không thôi thằng bé cũng đã không toàn mạng."


Bạch Ngọc Lan nghĩ mà kinh, cả người lạnh lẽo cô có thể mường tượng ra cảnh tượng năm đó, chỉ là ai lại độc ác như vậy muốn hãm hại anh? "Ông à, Tử Sâm có đối thủ nào có lòng muốn hãm hại anh ấy không?"





Bạch Ngọc Lan hỏi.


"Đối thủ thì nhiều nhưng không đến mức muốn giết Tử Sâm, hơn nữa chuyện đặt bom này cũng không mấy người dám làm."


Ông Dương sao không nghĩ đến vấn đề này nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng là đối thủ làm.


Bạch Ngọc Lan rơi vào trầm tư, cô không nghĩ tai nạn năm đó lại chính là như vậy, báo chí năm đó chỉ nói qua loa chắc là do ông Dương ém nhẹm xuống, dù sao cũng liên quan đến bom ai lại đi rêu rao.


"Cháu nghe nói anh ấy hôn mê nửa năm mới tỉnh?"


"Ừm, thằng bé ngoài bị chân ra còn bị chấn động não nên có nửa năm hôn mê xém thành người thực vật, cũng may có .Joseph ra sức cứu chữa nhưng khi tỉnh lại thằng bé không chấp nhận nổi chuyện này nên tính tình mới thất thường như vậy."


Bạch Ngọc Lan không cho rằng như vậy anh kích động cũng không đến mức nổi điên như vậy, hơn nữa theo cô quan sát mỗi lần anh kích động đều là do bị kích thích mà ra, có điêu cô cũng phải quan sát thêm.


Hôn lễ của Dương Tử Hiên được tổ chức vô cùng hoành tráng còn hơn cả cô lân trước, hơn nữa lân này khách khứa cũng đông gấp đôi.


Bạch Ngọc Lan mặc một chiếc váy màu xanh nhạt kiếm một chỗ ngồi xuống hoàn toàn không tham gia vào náo nhiệt bên kia, mọi chuyện cũng đã có bà Xuân chủ trì cô chỉ cần có mặt là được.



VietWriter



Lúc này đây cô thật sự nhớ Dương Tử Sâm, ở bên anh thật yên bình không ồn ào náo nhiệt cùng những lời sáo rỗng như ở đây.


Nếu có thể cô chẳng muốn đến đây chút nào, Bạch Ngọc Lan ăn miếng bánh lại để xuống lấy điện thoại ra nghịch, lướt lướt một hồi cô dừng lại ở số điện thoại của Dương Tử Sâm, nếu cô nhắn tin anh sẽ trả lời chứ? Suy nghĩ một chút cô cũng quyết định soạn một tin nhắn gửi đi với nội dung: "Ở đây rất chán em nhớ anh rồi."


Bạch Ngọc Lan vừa mới gửi đi thì có một giọng nói vang lên phía sau cô: "Đây không phải là đại thiếu phu nhân sao, tại sao lại ngôi một mình thừ người như vậy có cần tôi ngồi cùng cô không?"


Bạch Ngọc Lan quay đầu lại không ngờ lại là Lê Phương, cô có hơi bất ngờ: "Cậu cũng được mời sao?"


"Tớ là bác sĩ đặc biệt nhà họ Dương đương nhiên không thể thiếu tớ rồi, có điều tớ đi một mình có chút nhàm cũng may nhìn thấy cậu."


Lê Phương tự nhiên ngôi bên cạnh cô.


"Đúng là chán thật, uống một ly chứ?"


Bạch Ngọc Lan lấy một ly rượu trên bàn nâng lên, Lê Phương thấy vậy cũng không khách sáo cụng ly cùng cô sau đó lại để ly xuống hỏi: "Cậu đường đường là đại thiếu phu nhân của Dương gia, lại lủi thủi ở đây sao?"


"Có làm sao, hôn lễ này cũng không liên quan đến tớ, tớ chỉ cần ăn uống no nê rồi về là được."


"Cậu đúng là thoải mái, lại nói Dương Tử Hiên này đúng là được nhiều người nể mặt, cậu thấy không mấy ông lớn vây quanh hắn đều là những ông trùm thương mại nổi tiếng trong ngoài nước, còn có mấy người là quan chức, xem ra Dương Tử Hiên này đúng là có mặt mũi, còn mấy vị phu nhân kia nữa, bộ váy Điệp Sắc Phi Thương rất được bọn họ yêu thích còn không ngừng ca tụng hắn, có người thậm chí còn muốn hắn thiết kế riêng một bộ độc quyền."


"Phải nói Dương Tử Hiên này cũng không kém Dương Tử Sâm chút nào, nói ra cũng nhích hơn một chút."


Lê Phương tấm tắc khen ngợi.


Bạch Ngọc Lan nghe xong cũng chỉ có mỉa mai: "Cũng là đồ ăn trộm có gì đáng tự hào, mấy người kia mắt mù mới đi ca tụng hắn."


Lê Phương bắt được điểm mấu chốt hỏi: "Cậu nói vậy là có ý gì, ăn trộm sao, lẽ nào bộ thiết kế kia không phải của hắn?"


"Hừ."


Bạch Ngọc Lan chỉ hừ nhẹ không nói gì, đáng lẽ những hào quang này phải là của Tử Sâm màu trắng lịch thiệp, giọng nói cũng trầm ấm dễ nghe.


"Không biết anh đây là?"


Lê Phương có chút hứng thú lên tiếng hỏi.


"Xin tự giới thiệu tôi là Lý Khương, ba tôi là giám đốc kinh doanh trong tập đoàn Dương Thị."


Người đàn ông lên tiếng giới thiệu.


"Thì ra là Lý thiếu gia, tôi từng nghe qua danh tiếng của anh rồi, bình thường quanh anh có không ít phụ nữ vây quanh sao hôm nay lại chỉ có một mình?"


Lê Phương cố ý hỏi.


"Ha ha, vị tiểu thư này nói đùa, báo chí chỉ đưa tin bậy bạ thôi, tôi làm gì có diễm phúc như vậy."


Lý Khương cười gượng hai tiếng nói.


"Tin tức là báo thường nhật nổi tiếng của thành phố đưa lên mười tin cũng có chín tin chính xác, lẽ nào họ có thể đồn đại bậy bạ về danh tiếng của Lý thiếu gia sao."


Lý Khương nghe vậy cứng miệng không phản bác màu trắng lịch thiệp, giọng nói cũng trầm ấm dễ nghe.


"Không biết anh đây là?"


Lê Phương có chút hứng thú lên tiếng hỏi.


"Xin tự giới thiệu tôi là Lý Khương, ba tôi là giám đốc kinh doanh trong tập đoàn Dương Thị."


Người đàn ông lên tiếng giới thiệu.


"Thì ra là Lý thiếu gia, tôi từng nghe qua danh tiếng của anh rồi, bình thường quanh anh có không ít phụ nữ vây quanh sao hôm nay lại chỉ có một mình?"


Lê Phương cố ý hỏi.


"Ha ha, vị tiểu thư này nói đùa, báo chí chỉ đưa tin bậy bạ thôi, tôi làm gì có diễm phúc như vậy."


Lý Khương cười gượng hai tiếng nói.


"Tin tức là báo thường nhật nổi tiếng của thành phố đưa lên mười tin cũng có chín tin chính xác, lẽ nào họ có thể đồn đại bậy bạ về danh tiếng của Lý thiếu gia sao."


Lý Khương nghe vậy cứng miệng không phản bác được câu nào lại đánh trống lảng hỏi: "A, không biết hai vị tiểu thư đây tên gì? Chúng ta có thể làm quen chứ? Tôi có thể xin số hai cô không?"


"Lý thiếu gia đúng là trực tiếp, tôi đây là bác sĩ ngày ngày xoay quanh bệnh nhân cũng không có thời gian để ý điện thoại, anh đây xin số cũng vô ích, còn cô bạn này của tôi, chồng của cô ấy chắc chắn sẽ không cho phép cô ấy đưa số cho trai lạ đâu."


Lê Phương như có như không nói, đánh vỡ ý định cua gái của Lý thiếu gia nào đó.


Lý Khương trợn mắt không tin nói: "Vị tiểu thư này còn trẻ như vậy mà đã có chồng rồi sao? Phụ nữ thời nay không phải lấy chồng rất trễ sao? Vị tiểu thư này nói đùa rồi."


"Tôi có nói đùa hay không anh hỏi trực tiếp cô ấy là được, đại thiếu phu nhân, người ta nghi ngờ cậu kia, cậu không muốn nói gì sao?"


Lê Phương hứng thú nhìn cô bạn của mình, lại thấy Bạch Ngọc Lan đang chăm chú nhìn điện thoại còn nở nụ cười ngốc nghếch.


Lần đầu tiên Lê Phương nhìn thấy bộ dạng hoài xuân này của cô nên không khỏi trêu chọc: "Thế nào, chồng yêu dấu của cậu nhắn tin à?"


Bạch Ngọc Lan đang vui nên trả lời: "Đúng vậy, anh ấy kêu tớ vê sớm một chút."


"Chao ôi, người có chồng có khác, đi đâu cũng phải về sớm."


Lê Phương bĩu môi một cái.


"Anh ấy một mình sẽ không ăn cơm ngon, tớ phải về sớm ăn cùng anh ấy."


Bạch Ngọc Lan vui như hoa nở mùa xuân, trong lòng cũng vạn phân kích động.


cô không hy vọng nhiều anh sẽ nhắn tin cho mình không ngờ lại có niêm vui bất ngờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom