Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79: Em tin tưởng anh
Bị người nghi ngờ Tiểu Khải âm thầm lườm cô một cái rồi nói: "Tôi làm sao biết được tâm tình của thiếu gia, mấy lúc cô ra ngoài cậu ấy thường hay đến đó."
"Bỏ đi, tôi đến xem anh ấy thế nào cậu chuẩn bị chút đồ ăn mang đến đó cho tôi, nhớ, chuẩn bị cho hai người, tôi cũng đói rồi."
Nói xong Bạch Ngọc Lan bước đi.
Tiểu Khải ở phía sau lại nói: "Nhưng mà tôi phải đem đồ đến cho thiếu gia."
"Đem cái gì, đưa đây tôi mang cho anh ấy."
Bạch Ngọc Lan ngoắc ngoäc tay.
"Cô chờ đi, tôi vào thư phòng lấy."
Tiểu Khải có chút hậm hực, rõ ràng cậu chỉ cần nghe theo thiếu gia thôi từ khi nào phải nghe theo người phụ nữ này chứ.
Nói thì nói vậy cậu cũng không dám không nghe, nỗi đau ngày ấy cậu vẫn còn cảm nhận rõ ràng đây, đúng là người phụ nữ tàn ác, chẳng trách thiếu gia cũng phải nghe lời cô ta.
Năm phút sau Bạch Ngọc Lan có mặt ở trước căn nhà gỗ, cô đưa tay lên muốn gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng gõ lạch cạch bên trong, tiếng này vô cùng quen thuộc, chính là tiếng gõ máy tính, anh đang dùng lap sao? Bạch Ngọc Lan lại nhìn xấp tài liệu trong tay mình, cô không mở ra xem nhưng một cọc dày thế này hắn là tài liệu gì đó quan trọng.
Trâm tư một lúc cô mới gõ cửa hai cái, bên trong tiếng gõ lap dừng một chút một giọng nói trầm ấm truyền ra: "Vào đi."
Cánh cửa từ từ mở ra, ánh nắng hắt vào qua khe cửa, Dương Tử Sâm chỉ chăm chú nhìn vào màn hình laptop không để ý người vào là ai, dường như cho rằng người đó là Tiểu Khải.
VietWriter
Lần đầu tiên bước vào căn phòng này Bạch Ngọc Lan có chút sửng sốt, căn phòng này không có gì ngoài cái bàn mà người đàn ông kia đang dùng, một chút không khí cũng không có, nếu như không có cửa sổ bên kia cô còn cho rằng đây là một căn phòng kín, trông có chút đáng sợ.
Thật sự mà nói căn phòng này làm cho cô liên tưởng đến mấy bộ phim ma đã từng xem, làm cô phút chốc rùng mình một cái, cô không sợ ma nhưng lại sợ không khí âm dương quái khí này, anh sao có thể làm việc trong một căn phòng thế này nhỉ? Hình như chờ lâu mà chưa thấy người mang tài liệu tới Dương Tử Sâm mới ngẩng mặt lên nhìn, bốn con mắt giao nhau giữa không trung.
Bạch Ngọc Lan bất chợt đối diện với ánh mắt của anh có chút sửng sốt nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nói: "Em vê rôi nhân tiện mang tài liệu đến cho anh."
Dương Tử Sâm chưa trả lời, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào từng bước đi của cô, hôm nay Bạch Ngọc Lan mặc một chiếc váy hở vai màu tím nhạt chỉ ngang đầu gối lộ ra vòng eo thon gon cùng đôi chân trắng muốt vô cùng quyến rũ, làm người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mê đắm, Dương Tử Sâm dường như không rời mắt.
Trong phút chốc Bạch Ngọc Lan đã đứng bên cạnh Dương Tử Sâm, cô vừa đặt xấp tài liệu bên cạnh vừa hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Cô liếc thấy trên laptop của anh có mấy bản vẽ đang được trình bày, anh là đang làm việc sao? Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ.
"Không làm gì."
Dương Tử Sâm gấp laptop lại dường như không muốn cô nhìn thấy.
Bạch Ngọc Lan cũng không ép anh mà nói: "Nếu như anh muốn làm cái gì đó thì cứ làm đi, em ủng hộ anh, em tin tưởng không có gì mà anh không là được, đúng không?"
"Tin tưởng tôi thế sao?"
Dương Tử Sâm có chút sững sờ, lại đăm mắt nhìn cô.
"Đương nhiên rồi, chồng em là ai chứ, chính là thiên tài trong thiên tài, lẽ nào em lại không tin tưởng, có điêu anh làm việc thì làm việc nhưng không được bỏ bữa, anh nhìn anh xem, khó khăn lắm em mới dưỡng anh béo lên một chút anh không thể phụ công sức của em được."
Bạch Ngọc Lan thao thao bất tuyệt vừa lúc Tiểu Khải cũng mang cơm đến.
"Tiểu Khải đến đúng lúc lắm, tôi thấy bên ngoài có một cái bàn cậu đặt đồ ăn ở đó đi tôi sẽ đưa Tử Sâm ra đó."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan liền đẩy xe lăn ra bên ngoài, cái bàn kia vừa hay được đặt dưới tán cây ngọc lan nên vô cùng mát mẻ, chưa kể còn có gió nhè nhẹ đung đưa, làm tâm hồn con người cũng như được tưới mát.
Tiểu Khải bày đồ ăn xong thì rời đi không làm phiền hai người ăn uống, hơn nữa cậu ở lại có tác dụng gì đâu, nhìn hai người bọn họ phát cẩu lương à? "Đồ ăn thật hấp dẫn nhìn là thấy đói rồi."
Bạch Ngọc Lan nhìn mấy món trên bàn bụng liền kêu ọc Ọc.
Dương Tử Sâm nghe thấy liên theo bản năng hỏi: "Còn chưa ăn sao?"
Hiếm lắm Dương Tử Sâm mới quan tâm hỏi cô một câu Bạch Ngọc Lan như được ăn mật liên nói: "Em cố tình để bụng về ăn với anh đó, nhà hàng tuy nhiêu món ngon nhưng không có anh ăn cùng cũng trở nên vô vị."
Dương Tử Sâm nghe lời này hơi đỏ mặt lại cầm đũa lên tùy ý gắp một món ăn bỏ vào miệng.
Bạch Ngọc Lan thấy anh đã ăn cô cũng nhanh chóng cầm đũa gắp một chút rau bỏ vào miệng, khóe miệng hơi giương lên một chút, đừng nghĩ cô không thấy dái tai của anh đang đỏ lên.
Tiếp xúc với anh lâu cô biết anh là người dễ xấu hổ, có điều lúc trước không phải anh từng yêu à, sao còn xấu hổ khi phụ nữ tiếp cận chứ? Tối khuya có hai chiếc xe lần lượt đi vào cổng nhà họ Dương, một chiếc xe chở Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh còn một chiếc chở bà Xuân, bọn họ tiếp khách đến tận mười giờ mới xong nên mười một giờ mới về đến nhà, riêng ông Dương đã về từ sáu giờ tối.
Dương Tử Hiên say khướt phải nhờ tài xế và Cao Kỳ Anh dìu mới có thể đi được, bà Xuân bước xuống xe thấy vậy liên căn dặn tài xế: "Đưa nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân lên lầu hai đi."
"Vâng, phu nhân."
Cao Kỳ Anh đã đến đây một lần nên biết phòng của Dương Tử Hiên ở đâu chẳng qua là một mình cô ta không đỡ được hắn đi lên nên mới phải nhờ tới tài xế.
Đèn đuốc bên ngoài phòng khách còn sáng trưng, toàn bộ người hầu đứng xếp hàng hai bên đồng loạt cúi chào.
"Xin chào nhị thiếu phu nhân."
Cao Kỳ Anh sững sờ nhìn đám người cúi chào mình không biết phải làm thế nào, bà Xuân vừa lúc đi tới liền nói: "Đây là nhị thiếu phu nhân của các người từ nay về sau ngoài tôi ra các người cũng phải nghe theo nhị thiếu phu nhân biết không?"
"Vâng, thưa phu nhân."
Bà Xuân hài lòng, so với Bạch Ngọc Lan thì đãi ngộ của Cao Kỳ Anh tốt hơn rất nhiều, lại còn được tiếp đón một cách nồng nhiệt, ai bảo Cao Kỳ Anh là vợ của con trai yêu quý của bà ta.
"Kỳ Anh, chăm sóc chồng con cho tốt."
Bà Xuân dặn dò xong liên cất bước lên lâu.
Tài xế và Cao Kỳ Anh dìu Dương Tử Hiên theo sau.
Bên ngoài có ồn ào náo nhiệt thế nào cũng không ảnh hưởng đến hai người ôm nhau ngủ trong phòng.
Bạch Ngọc Lan có thói quen lúc ngủ phải gác chân nên lúc này cô như con bạch tuộc quấn quanh lấy anh.
Dương Tử Sâm lúc đầu không quen nhưng sau nhiều ngày ngủ cùng cô anh cũng dần quen thuộc, lúc này cũng rất tự nhiên mà ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng lại không dễ dàng như anh nghĩ, thân thể của Bạch Ngọc Lan vừa thơm vừa mềm lại dán chặt vào lồng ngực anh khiến Dương Tử Sâm nhiều lần phải cật lực đè nén dục vọng đang nổi lên của mình, từng đêm trôi qua vô cùng khó ngủ.
Bạch Ngọc Lan đang ngủ lại nghe thấy tiếng thở dốc bên tai truyên đến, cô có chút nhạy cảm với âm thanh nên mơ màng tỉnh dậy.
"Bỏ đi, tôi đến xem anh ấy thế nào cậu chuẩn bị chút đồ ăn mang đến đó cho tôi, nhớ, chuẩn bị cho hai người, tôi cũng đói rồi."
Nói xong Bạch Ngọc Lan bước đi.
Tiểu Khải ở phía sau lại nói: "Nhưng mà tôi phải đem đồ đến cho thiếu gia."
"Đem cái gì, đưa đây tôi mang cho anh ấy."
Bạch Ngọc Lan ngoắc ngoäc tay.
"Cô chờ đi, tôi vào thư phòng lấy."
Tiểu Khải có chút hậm hực, rõ ràng cậu chỉ cần nghe theo thiếu gia thôi từ khi nào phải nghe theo người phụ nữ này chứ.
Nói thì nói vậy cậu cũng không dám không nghe, nỗi đau ngày ấy cậu vẫn còn cảm nhận rõ ràng đây, đúng là người phụ nữ tàn ác, chẳng trách thiếu gia cũng phải nghe lời cô ta.
Năm phút sau Bạch Ngọc Lan có mặt ở trước căn nhà gỗ, cô đưa tay lên muốn gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng gõ lạch cạch bên trong, tiếng này vô cùng quen thuộc, chính là tiếng gõ máy tính, anh đang dùng lap sao? Bạch Ngọc Lan lại nhìn xấp tài liệu trong tay mình, cô không mở ra xem nhưng một cọc dày thế này hắn là tài liệu gì đó quan trọng.
Trâm tư một lúc cô mới gõ cửa hai cái, bên trong tiếng gõ lap dừng một chút một giọng nói trầm ấm truyền ra: "Vào đi."
Cánh cửa từ từ mở ra, ánh nắng hắt vào qua khe cửa, Dương Tử Sâm chỉ chăm chú nhìn vào màn hình laptop không để ý người vào là ai, dường như cho rằng người đó là Tiểu Khải.
VietWriter
Lần đầu tiên bước vào căn phòng này Bạch Ngọc Lan có chút sửng sốt, căn phòng này không có gì ngoài cái bàn mà người đàn ông kia đang dùng, một chút không khí cũng không có, nếu như không có cửa sổ bên kia cô còn cho rằng đây là một căn phòng kín, trông có chút đáng sợ.
Thật sự mà nói căn phòng này làm cho cô liên tưởng đến mấy bộ phim ma đã từng xem, làm cô phút chốc rùng mình một cái, cô không sợ ma nhưng lại sợ không khí âm dương quái khí này, anh sao có thể làm việc trong một căn phòng thế này nhỉ? Hình như chờ lâu mà chưa thấy người mang tài liệu tới Dương Tử Sâm mới ngẩng mặt lên nhìn, bốn con mắt giao nhau giữa không trung.
Bạch Ngọc Lan bất chợt đối diện với ánh mắt của anh có chút sửng sốt nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nói: "Em vê rôi nhân tiện mang tài liệu đến cho anh."
Dương Tử Sâm chưa trả lời, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào từng bước đi của cô, hôm nay Bạch Ngọc Lan mặc một chiếc váy hở vai màu tím nhạt chỉ ngang đầu gối lộ ra vòng eo thon gon cùng đôi chân trắng muốt vô cùng quyến rũ, làm người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mê đắm, Dương Tử Sâm dường như không rời mắt.
Trong phút chốc Bạch Ngọc Lan đã đứng bên cạnh Dương Tử Sâm, cô vừa đặt xấp tài liệu bên cạnh vừa hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Cô liếc thấy trên laptop của anh có mấy bản vẽ đang được trình bày, anh là đang làm việc sao? Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ.
"Không làm gì."
Dương Tử Sâm gấp laptop lại dường như không muốn cô nhìn thấy.
Bạch Ngọc Lan cũng không ép anh mà nói: "Nếu như anh muốn làm cái gì đó thì cứ làm đi, em ủng hộ anh, em tin tưởng không có gì mà anh không là được, đúng không?"
"Tin tưởng tôi thế sao?"
Dương Tử Sâm có chút sững sờ, lại đăm mắt nhìn cô.
"Đương nhiên rồi, chồng em là ai chứ, chính là thiên tài trong thiên tài, lẽ nào em lại không tin tưởng, có điêu anh làm việc thì làm việc nhưng không được bỏ bữa, anh nhìn anh xem, khó khăn lắm em mới dưỡng anh béo lên một chút anh không thể phụ công sức của em được."
Bạch Ngọc Lan thao thao bất tuyệt vừa lúc Tiểu Khải cũng mang cơm đến.
"Tiểu Khải đến đúng lúc lắm, tôi thấy bên ngoài có một cái bàn cậu đặt đồ ăn ở đó đi tôi sẽ đưa Tử Sâm ra đó."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan liền đẩy xe lăn ra bên ngoài, cái bàn kia vừa hay được đặt dưới tán cây ngọc lan nên vô cùng mát mẻ, chưa kể còn có gió nhè nhẹ đung đưa, làm tâm hồn con người cũng như được tưới mát.
Tiểu Khải bày đồ ăn xong thì rời đi không làm phiền hai người ăn uống, hơn nữa cậu ở lại có tác dụng gì đâu, nhìn hai người bọn họ phát cẩu lương à? "Đồ ăn thật hấp dẫn nhìn là thấy đói rồi."
Bạch Ngọc Lan nhìn mấy món trên bàn bụng liền kêu ọc Ọc.
Dương Tử Sâm nghe thấy liên theo bản năng hỏi: "Còn chưa ăn sao?"
Hiếm lắm Dương Tử Sâm mới quan tâm hỏi cô một câu Bạch Ngọc Lan như được ăn mật liên nói: "Em cố tình để bụng về ăn với anh đó, nhà hàng tuy nhiêu món ngon nhưng không có anh ăn cùng cũng trở nên vô vị."
Dương Tử Sâm nghe lời này hơi đỏ mặt lại cầm đũa lên tùy ý gắp một món ăn bỏ vào miệng.
Bạch Ngọc Lan thấy anh đã ăn cô cũng nhanh chóng cầm đũa gắp một chút rau bỏ vào miệng, khóe miệng hơi giương lên một chút, đừng nghĩ cô không thấy dái tai của anh đang đỏ lên.
Tiếp xúc với anh lâu cô biết anh là người dễ xấu hổ, có điều lúc trước không phải anh từng yêu à, sao còn xấu hổ khi phụ nữ tiếp cận chứ? Tối khuya có hai chiếc xe lần lượt đi vào cổng nhà họ Dương, một chiếc xe chở Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh còn một chiếc chở bà Xuân, bọn họ tiếp khách đến tận mười giờ mới xong nên mười một giờ mới về đến nhà, riêng ông Dương đã về từ sáu giờ tối.
Dương Tử Hiên say khướt phải nhờ tài xế và Cao Kỳ Anh dìu mới có thể đi được, bà Xuân bước xuống xe thấy vậy liên căn dặn tài xế: "Đưa nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân lên lầu hai đi."
"Vâng, phu nhân."
Cao Kỳ Anh đã đến đây một lần nên biết phòng của Dương Tử Hiên ở đâu chẳng qua là một mình cô ta không đỡ được hắn đi lên nên mới phải nhờ tới tài xế.
Đèn đuốc bên ngoài phòng khách còn sáng trưng, toàn bộ người hầu đứng xếp hàng hai bên đồng loạt cúi chào.
"Xin chào nhị thiếu phu nhân."
Cao Kỳ Anh sững sờ nhìn đám người cúi chào mình không biết phải làm thế nào, bà Xuân vừa lúc đi tới liền nói: "Đây là nhị thiếu phu nhân của các người từ nay về sau ngoài tôi ra các người cũng phải nghe theo nhị thiếu phu nhân biết không?"
"Vâng, thưa phu nhân."
Bà Xuân hài lòng, so với Bạch Ngọc Lan thì đãi ngộ của Cao Kỳ Anh tốt hơn rất nhiều, lại còn được tiếp đón một cách nồng nhiệt, ai bảo Cao Kỳ Anh là vợ của con trai yêu quý của bà ta.
"Kỳ Anh, chăm sóc chồng con cho tốt."
Bà Xuân dặn dò xong liên cất bước lên lâu.
Tài xế và Cao Kỳ Anh dìu Dương Tử Hiên theo sau.
Bên ngoài có ồn ào náo nhiệt thế nào cũng không ảnh hưởng đến hai người ôm nhau ngủ trong phòng.
Bạch Ngọc Lan có thói quen lúc ngủ phải gác chân nên lúc này cô như con bạch tuộc quấn quanh lấy anh.
Dương Tử Sâm lúc đầu không quen nhưng sau nhiều ngày ngủ cùng cô anh cũng dần quen thuộc, lúc này cũng rất tự nhiên mà ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng lại không dễ dàng như anh nghĩ, thân thể của Bạch Ngọc Lan vừa thơm vừa mềm lại dán chặt vào lồng ngực anh khiến Dương Tử Sâm nhiều lần phải cật lực đè nén dục vọng đang nổi lên của mình, từng đêm trôi qua vô cùng khó ngủ.
Bạch Ngọc Lan đang ngủ lại nghe thấy tiếng thở dốc bên tai truyên đến, cô có chút nhạy cảm với âm thanh nên mơ màng tỉnh dậy.
Bình luận facebook