Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Ông Dương nói chuyện
Bạch Ngọc Lan lạnh nhạt nói sau đó cô lại gỡ bàn tay của Dương Tử Sâm ra nhẹ giọng nói: "Đứng đây nãy giờ cũng đủ rồi chúng ta quay về thôi."
Dương Tử Sâm ngoài một câu cảnh cáo kia ra cũng không nói thêm câu nào nữa nhưng hơi thở lạnh lùng trên người vẫn chưa tản đi.
Dương Tử Hiên nhìn hai người rời đi chỉ cười lạnh một tiếng: "Thật lòng sao, tôi xem cô sẽ thật lòng đến mức nào."
"Tử Hiên."
Lúc này bên cạnh hản lại vang lên giọng nói thanh thúy của người phụ nữ.
Nghe thấy giọng nói này Dương Tử Hiên lại cảm thấy phiên chán nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ đưa bông hồng trên tay cho cô ta: "Anh không thể chuẩn bị hoa cho em chỉ có thể tặng em bông hoa này, em sẽ không chê chứ?"
Cao Kỳ Anh nhìn bông hoa sắc mặt cứng đờ, cô ta nhìn thấy rõ ràng bông hoa này lúc nãy Tử Hiên tặng cho Bạch Ngọc Lan, cô ta không cần liên tặng cho mình sao.
Cao Kỳ Anh trong lòng khó chịu nhưng tay vẫn đưa ra nhận lấy bông hoa này còn miễn cưỡng nói: "Em đương nhiên không chê, cảm ơn anh."
"Tốt lắm."
Dương Tử Hiên bỏ lại một câu lại cất bước rời đi, bỏ mặc Cao Kỳ Anh siết chặt bông hoa trong tay, cô ta ném không được mà giữ cũng không xong.
Bên này đi được một khúc đến bóng mát phía trước Bạch Ngọc Lan đột nhiên dừng lại hỏi người đàn ông trước mặt mình: "Tử Sâm, anh đang ghen sao?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy Dương Tử Sâm sửng sốt lại không trả lời cô, Bạch Ngọc Lan lại đi vòng lên phía trước không cho anh trốn tránh lặp lại câu hỏi: "Anh đang ghen, đúng chứ?"
"Không có."
Dương Tử Sâm không nhìn cô nhàn nhạt nói ra hai chữ.
VietWriter
Bạch Ngọc Lan lại trộm cười một tiếng: "Nếu không anh kéo em lại làm gì, có phải anh đã nhìn thấy Dương Tử Hiên tặng hoa cho em không?"
"Ừm."
Lần này anh lại thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy bây giờ em tặng hoa cho anh được không."
Cô đưa bó hoa nhiều màu sắc đến trước mặt anh còn nói: "Anh yên tâm, đây là hoa em tự hái."
Dương Tử Sâm không nhận mà nói: "Đáng lẽ nên là anh tặng hoa cho em."
Giọng nói của anh không tránh khỏi áy náy hiển nhiên anh đã nghe Dương Tử Hiên nói hôm nay là ngày gì.
"Có làm sao chúng ta là vợ chồng ai tặng hoa cho ai có quan trọng gì."
Nói rôi Bạch Ngọc Lan đặt bó hoa vào lòng anh rồi quay lại đẩy xe lăn đi.
Dương Tử Sâm nhìn bó hoa chần chừ một lúc mới câm nó lên, anh có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa hồng, nhàn nhạt của lưu ly và tinh khiết của hoa lan.
Trong thư phòng, ông Dương nhìn Dương Tử Hiên một cách lạnh lùng, giọng nói cũng không mấy thân thiện: "Ta nghe cổ đông nói dự án lần này có chút trục trặc, còn có người tố cáo hàng của chúng ta là hàng giả trong hai ngày đã lỗ trăm tỷ, chuyện này là thế nào, cháu đã đảm bảo với ông sẽ làm công ty phát triển tại sao lại thành ra thế này?"
Dương Tử Hiên nghe ông Dương trách cứ không lo lắng mà tỏ ra thản nhiên nói: "Chuyện này cháu đã khắc phục rồi, chỉ là do bên sản xuất có chút nhầm lẫn mặt đá mà thôi cháu đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Nhầm lẫn sao? Tập đoàn của chúng ta bao nhiêu năm nay làm ăn uy tín lại để chuyện nhầm lẫn xảy ra sao, Tử Hiên, gần đây ông thấy cháu có chút sao nhãng với công ty, cho nên từ ngày mai ta sẽ quay lại công ty."
Ông Dương thâm trâm nói, mặc dù Dương Tử Hiên đã thu mua cổ phần từ ba người kia nhưng tổng phần trăm cũng chưa thể bằng ông, chưa kể Tử Sâm cũng còn đang nắm ba mươi phần trăm cổ phần trong tay, Dương Tử Hiên chỉ có ba mươi phần trăm cũng không thể nào vọng động được.
Dương Tử Hiên nghe vậy ánh mắt có chút sắc lạnh, lão già này vậy mà muốn quay về sao, được thôi muốn về thì vê hắn còn sợ một lão già sao, dù sao hắn cũng gân thu thập đủ số phần trăm cổ phần còn lại rồi.
"Vâng, cháu hiểu rồi, thời gian qua cháu lo lắng cho Kỳ Anh nên có chút lơ là chuyện công ty, nếu ông đến công ty cháu cũng đỡ hơn một chút chỉ là sức khỏe của ông..."
Dương Tử Hiên tỏ vẻ lo lắng.
"Không sao, ta tĩnh dưỡng ở nhà lâu như vậy rồi sức khỏe cũng đã tốt dân lên không có gì đáng ngại, cháu chuẩn bị chút đi thứ hai ta đến sẽ họp cổ đông."
Ông Dương lạnh lùng nói.
Dương Tử Hiên không có ý kiến gì, chỉ vâng vâng dạ dạ theo lời ông Dương nhưng trong lòng lại có tính toán khác, xem ra hắn cần đẩy nhanh tiến độ rồi.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong bà Xuân, Cao Kỳ Anh và Bạch Ngọc Lan lại bị gọi lên lên thư phòng ông Dương.
Ba người phụ nữ tình cờ gặp nhau trước cửa phòng, bà Xuân và Cao Kỳ Anh nhìn Bạch Ngọc Lan bằng ánh mắt đầy thù hận, còn cô thì chỉ nhàn nhạt nhìn hai người, cô chẳng có tâm tư đọ mắt với bọn họ.
Cho nên người gõ cửa thư phòng ông Dương cũng là cô, cô chỉ gõ hai tiếng trong phòng đã vang lên tiếng của ông Dương: "Vào đi."
Lúc Bạch Ngọc Lan mở cửa Bà Xuân lại nghênh ngang bước vào trước tiếp đến là Cao Kỳ Anh, khi ngang qua người cô Cao Kỳ Anh còn cố tình đụng vào vai cô một cái thật mạnh.
Đối với hành động trẻ con của hai người này Bạch Ngọc Lan không tỏ vẻ chỉ thong dong đi vào còn tiện thể đóng cửa lại.
"Ba, không biết ba gọi chúng con đến là có chuyện gì?"
Bà Xuân trong lòng nghi hoặc lại tự nhiên ngồi xuống ghế.
Nhìn bà Xuân trong lòng ông Dương có chút lạnh lùng còn chưa lên tiếng.
"Ông vừa ăn cơm xong để cháu đi pha cho ông chút trà."
Bạch Ngọc Lan thấy sắc mặt ông Dương không được tốt lại thấy phòng bên có trà cụ nên cô lên tiếng đề nghị.
"Được, cháu pha giúp ông bình trà đi."
Ông Dương gật đầu nói, giọng nói có chút thản nhiên.
Bà Xuân không khỏi trừng mắt với Bạch Ngọc Lan, chỉ cho rằng cô đang tỏ vẻ trước mặt ông Dương.
Bạch Ngọc Lan pha trà cũng không lâu lắm, trong lúc đó ông Dương lại im tiếng không nói một lời khiến bà Xuân và Cao Kỳ Anh đồng thời căng thẳng, đến khi Bạch Ngọc Lan đi ra bầu không khí mới tốt hơn một chút.
"Vất vả cho cháu rồi, không ngờ cháu lại còn biết trà đạo."
Ông Dương ngửi thấy mùi trà thoang thoảng quanh mũi liền biết trà có pha ngon hay không.
"Hồi xưa cháu từng làm trong một quán trà đạo nên có biết chút ít thôi ạ, pha không ngon ông đừng chê."
Bạch Ngọc Lan có chút khiêm tốn nói.
"Ừm, cháu ngồi xuống trước đi."
Ông Dương cầm tách trà lên thổi thổi mấy cái mới nhấp một ngụm, sau đó lại gật gù nói: "Trà pha ngon."
"Cảm ơn ông khích lệ."
Bà Xuân nhìn thấy cảnh này chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong lòng ấm ức khó chịu.
Uống gân nửa tách trà ông Dương mới lên tiếng nói: "Hôm nay ta gọi các con đến đây là muốn nói đến chuyện quản lý nhà cửa, ta cảm thấy một mình con dâu cáng đáng bao nhiêu chuyện trong nhà có chút vất vả, nên mong hai cháu dâu có thể giúp mẹ chồng các cháu."
Lời ông Dương vừa nói ra cả ba người ngồi trước mặt đều có những biểu cảm khác nhau.
Bà Xuân vừa sửng sốt vừa nghi hoặc nói: "Ba nói vậy là sao, trước giờ con quản lý nhà cửa vẫn tốt mà, cũng không có vất vả gì, hai con dâu vừa mới vào cửa còn lạ nước lạ cái, con nghĩ vẫn nên để tụi nó làm quen trước đã, chưa gì ba đã kêu tụi nó phụ giúp con sẽ khiến tụi nó bỡ ngỡ."
Dương Tử Sâm ngoài một câu cảnh cáo kia ra cũng không nói thêm câu nào nữa nhưng hơi thở lạnh lùng trên người vẫn chưa tản đi.
Dương Tử Hiên nhìn hai người rời đi chỉ cười lạnh một tiếng: "Thật lòng sao, tôi xem cô sẽ thật lòng đến mức nào."
"Tử Hiên."
Lúc này bên cạnh hản lại vang lên giọng nói thanh thúy của người phụ nữ.
Nghe thấy giọng nói này Dương Tử Hiên lại cảm thấy phiên chán nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ đưa bông hồng trên tay cho cô ta: "Anh không thể chuẩn bị hoa cho em chỉ có thể tặng em bông hoa này, em sẽ không chê chứ?"
Cao Kỳ Anh nhìn bông hoa sắc mặt cứng đờ, cô ta nhìn thấy rõ ràng bông hoa này lúc nãy Tử Hiên tặng cho Bạch Ngọc Lan, cô ta không cần liên tặng cho mình sao.
Cao Kỳ Anh trong lòng khó chịu nhưng tay vẫn đưa ra nhận lấy bông hoa này còn miễn cưỡng nói: "Em đương nhiên không chê, cảm ơn anh."
"Tốt lắm."
Dương Tử Hiên bỏ lại một câu lại cất bước rời đi, bỏ mặc Cao Kỳ Anh siết chặt bông hoa trong tay, cô ta ném không được mà giữ cũng không xong.
Bên này đi được một khúc đến bóng mát phía trước Bạch Ngọc Lan đột nhiên dừng lại hỏi người đàn ông trước mặt mình: "Tử Sâm, anh đang ghen sao?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy Dương Tử Sâm sửng sốt lại không trả lời cô, Bạch Ngọc Lan lại đi vòng lên phía trước không cho anh trốn tránh lặp lại câu hỏi: "Anh đang ghen, đúng chứ?"
"Không có."
Dương Tử Sâm không nhìn cô nhàn nhạt nói ra hai chữ.
VietWriter
Bạch Ngọc Lan lại trộm cười một tiếng: "Nếu không anh kéo em lại làm gì, có phải anh đã nhìn thấy Dương Tử Hiên tặng hoa cho em không?"
"Ừm."
Lần này anh lại thẳng thắn thừa nhận.
"Vậy bây giờ em tặng hoa cho anh được không."
Cô đưa bó hoa nhiều màu sắc đến trước mặt anh còn nói: "Anh yên tâm, đây là hoa em tự hái."
Dương Tử Sâm không nhận mà nói: "Đáng lẽ nên là anh tặng hoa cho em."
Giọng nói của anh không tránh khỏi áy náy hiển nhiên anh đã nghe Dương Tử Hiên nói hôm nay là ngày gì.
"Có làm sao chúng ta là vợ chồng ai tặng hoa cho ai có quan trọng gì."
Nói rôi Bạch Ngọc Lan đặt bó hoa vào lòng anh rồi quay lại đẩy xe lăn đi.
Dương Tử Sâm nhìn bó hoa chần chừ một lúc mới câm nó lên, anh có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa hồng, nhàn nhạt của lưu ly và tinh khiết của hoa lan.
Trong thư phòng, ông Dương nhìn Dương Tử Hiên một cách lạnh lùng, giọng nói cũng không mấy thân thiện: "Ta nghe cổ đông nói dự án lần này có chút trục trặc, còn có người tố cáo hàng của chúng ta là hàng giả trong hai ngày đã lỗ trăm tỷ, chuyện này là thế nào, cháu đã đảm bảo với ông sẽ làm công ty phát triển tại sao lại thành ra thế này?"
Dương Tử Hiên nghe ông Dương trách cứ không lo lắng mà tỏ ra thản nhiên nói: "Chuyện này cháu đã khắc phục rồi, chỉ là do bên sản xuất có chút nhầm lẫn mặt đá mà thôi cháu đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Nhầm lẫn sao? Tập đoàn của chúng ta bao nhiêu năm nay làm ăn uy tín lại để chuyện nhầm lẫn xảy ra sao, Tử Hiên, gần đây ông thấy cháu có chút sao nhãng với công ty, cho nên từ ngày mai ta sẽ quay lại công ty."
Ông Dương thâm trâm nói, mặc dù Dương Tử Hiên đã thu mua cổ phần từ ba người kia nhưng tổng phần trăm cũng chưa thể bằng ông, chưa kể Tử Sâm cũng còn đang nắm ba mươi phần trăm cổ phần trong tay, Dương Tử Hiên chỉ có ba mươi phần trăm cũng không thể nào vọng động được.
Dương Tử Hiên nghe vậy ánh mắt có chút sắc lạnh, lão già này vậy mà muốn quay về sao, được thôi muốn về thì vê hắn còn sợ một lão già sao, dù sao hắn cũng gân thu thập đủ số phần trăm cổ phần còn lại rồi.
"Vâng, cháu hiểu rồi, thời gian qua cháu lo lắng cho Kỳ Anh nên có chút lơ là chuyện công ty, nếu ông đến công ty cháu cũng đỡ hơn một chút chỉ là sức khỏe của ông..."
Dương Tử Hiên tỏ vẻ lo lắng.
"Không sao, ta tĩnh dưỡng ở nhà lâu như vậy rồi sức khỏe cũng đã tốt dân lên không có gì đáng ngại, cháu chuẩn bị chút đi thứ hai ta đến sẽ họp cổ đông."
Ông Dương lạnh lùng nói.
Dương Tử Hiên không có ý kiến gì, chỉ vâng vâng dạ dạ theo lời ông Dương nhưng trong lòng lại có tính toán khác, xem ra hắn cần đẩy nhanh tiến độ rồi.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong bà Xuân, Cao Kỳ Anh và Bạch Ngọc Lan lại bị gọi lên lên thư phòng ông Dương.
Ba người phụ nữ tình cờ gặp nhau trước cửa phòng, bà Xuân và Cao Kỳ Anh nhìn Bạch Ngọc Lan bằng ánh mắt đầy thù hận, còn cô thì chỉ nhàn nhạt nhìn hai người, cô chẳng có tâm tư đọ mắt với bọn họ.
Cho nên người gõ cửa thư phòng ông Dương cũng là cô, cô chỉ gõ hai tiếng trong phòng đã vang lên tiếng của ông Dương: "Vào đi."
Lúc Bạch Ngọc Lan mở cửa Bà Xuân lại nghênh ngang bước vào trước tiếp đến là Cao Kỳ Anh, khi ngang qua người cô Cao Kỳ Anh còn cố tình đụng vào vai cô một cái thật mạnh.
Đối với hành động trẻ con của hai người này Bạch Ngọc Lan không tỏ vẻ chỉ thong dong đi vào còn tiện thể đóng cửa lại.
"Ba, không biết ba gọi chúng con đến là có chuyện gì?"
Bà Xuân trong lòng nghi hoặc lại tự nhiên ngồi xuống ghế.
Nhìn bà Xuân trong lòng ông Dương có chút lạnh lùng còn chưa lên tiếng.
"Ông vừa ăn cơm xong để cháu đi pha cho ông chút trà."
Bạch Ngọc Lan thấy sắc mặt ông Dương không được tốt lại thấy phòng bên có trà cụ nên cô lên tiếng đề nghị.
"Được, cháu pha giúp ông bình trà đi."
Ông Dương gật đầu nói, giọng nói có chút thản nhiên.
Bà Xuân không khỏi trừng mắt với Bạch Ngọc Lan, chỉ cho rằng cô đang tỏ vẻ trước mặt ông Dương.
Bạch Ngọc Lan pha trà cũng không lâu lắm, trong lúc đó ông Dương lại im tiếng không nói một lời khiến bà Xuân và Cao Kỳ Anh đồng thời căng thẳng, đến khi Bạch Ngọc Lan đi ra bầu không khí mới tốt hơn một chút.
"Vất vả cho cháu rồi, không ngờ cháu lại còn biết trà đạo."
Ông Dương ngửi thấy mùi trà thoang thoảng quanh mũi liền biết trà có pha ngon hay không.
"Hồi xưa cháu từng làm trong một quán trà đạo nên có biết chút ít thôi ạ, pha không ngon ông đừng chê."
Bạch Ngọc Lan có chút khiêm tốn nói.
"Ừm, cháu ngồi xuống trước đi."
Ông Dương cầm tách trà lên thổi thổi mấy cái mới nhấp một ngụm, sau đó lại gật gù nói: "Trà pha ngon."
"Cảm ơn ông khích lệ."
Bà Xuân nhìn thấy cảnh này chỉ hừ nhẹ một tiếng, trong lòng ấm ức khó chịu.
Uống gân nửa tách trà ông Dương mới lên tiếng nói: "Hôm nay ta gọi các con đến đây là muốn nói đến chuyện quản lý nhà cửa, ta cảm thấy một mình con dâu cáng đáng bao nhiêu chuyện trong nhà có chút vất vả, nên mong hai cháu dâu có thể giúp mẹ chồng các cháu."
Lời ông Dương vừa nói ra cả ba người ngồi trước mặt đều có những biểu cảm khác nhau.
Bà Xuân vừa sửng sốt vừa nghi hoặc nói: "Ba nói vậy là sao, trước giờ con quản lý nhà cửa vẫn tốt mà, cũng không có vất vả gì, hai con dâu vừa mới vào cửa còn lạ nước lạ cái, con nghĩ vẫn nên để tụi nó làm quen trước đã, chưa gì ba đã kêu tụi nó phụ giúp con sẽ khiến tụi nó bỡ ngỡ."
Bình luận facebook