• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (1 Viewer)

  • Chương 96: Món quà bất ngờ của Dương Tử Sâm (2)

Tiểu Khải đã làm xong việc mà thiếu gia nhà mình giao liền ba chân bốn cảng quay về phòng của mình muốn đánh một giấc.


Bên trong phòng ngủ Dương Tử Sâm chốc chốc lại nhìn ra cánh cửa nhưng nó im lìm không có động tĩnh gì, lân cuối cùng anh dứt khoát nhìn chăm chăm vào nó, không để anh đợi lâu rốt cuộc cánh cửa cũng được mở ra.


Bóng dáng của người phụ nữ cũng dần dần hiện diện trong tâm mắt anh, chỉ trong một tích tắc trong mắt anh lóe lên một tia kinh diễm.


Người phụ nữ đứng trước cửa diện một bộ váy cúp ngực màu vàng nhạt dài quá đầu gối một chút để lộ ra đôi chân trần trắng muốt, trên đầu lại cài chiếc kẹp Phi Điệp Song thiết kế theo hình đôi bướm đang uốn lượn đặc biệt ở giữa có đính viên kim cương sáng chói, tất cả những thứ này đều là do anh bí mật thiết kế anh vốn dĩ muốn tặng vào dịp sinh nhật của cô nhưng hôm nay lại là ngày đặc biệt nên anh đem nó ra tặng trước lúc sau sẽ tặng cái khác.


Mà Bạch Ngọc Lan nhìn cảnh tượng trong phòng cũng không khỏi sửng sốt, hoa, bánh, nến còn có người đàn ông đang ngồi trước mắt đang ôn nhu nhìn cô.





Cảnh tượng này không khác nào những phân cảnh lãng mạn trong phim mà cô từng xem, cô không nghĩ có ngày mình có thể nhìn cảnh này ngoài đời thật, anh làm cái này là vì cô sao? Đột nhiên ánh đèn trong phòng chợt tắt thay vào đó là ánh sáng lung linh của những ngọn nến cộng thêm mấy ánh đèn nháy xung quanh mười một lãng hoa được xếp thành hình trái tim bên cạnh người đàn ông ngồi xe lăn.


"Ngọc Lan, lại đây."


Dương Tử Sâm ôn nhu gọi cô, giọng nói ấm áp như nắng ban mai làm trái tim ai đó tan chảy như cây kem mùa hạ.


Bạch Ngọc Lan cũng không chần chừ, anh gọi cô qua cô đương nhiên không từ chối anh, cô cầu còn không được nữa là.


Cứ thế chỉ khoảng tám bước chân Bạch Ngọc Lan đã đứng trước mặt Dương Tử Sâm, mỉm cười nói: "Em không nghĩ anh lại gây bất ngờ cho em như vậy đó, lễ nào anh đang tặng quà ngày tám tháng ba cho em sao?"


Đứng gần anh cô cũng nhìn thấy mấy dòng chữ ghi trên chiếc bánh kem mà anh đang cầm.


"Ừm, tôi không thể làm tốt hơn chỉ có thể làm thế này hy vọng em sẽ thích."



VietWriter



Dương Tử Sâm có chút ngượng ngùng nói, lần đầu tiên anh làm điều này cho một người phụ nữ nên nhất thời lúng túng, chuẩn bị không được hoàn hảo.


"Ai nói không tốt như vậy đã là rất tốt rồi, em rất thích, cảm ơn anh."


Bạch Ngọc Lan cúi người xuống đáp lễ anh bằng nụ hôn ở má, việc anh làm đúng là ngoài tưởng tượng của cô ấy chứ, không ngờ anh lại có thể làm loại chuyện này vì cô, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc.


Dương Tử Sâm thở nhẹ một tiếng nói: "Em thích thì tốt rồi."


"Chiều nay anh lén la lén lút cùng Tiểu Khải chính là làm việc này sao?"


Bạch Ngọc Lan không quên vẻ mờ ám của anh lúc chiều, lúc đó mấy lần cô muốn vào phòng toàn bị anh kiếm cớ không cho cô vào, hóa ra là vì điều này.


"Ừm, anh không thể mang em đến nhà hàng, em..."


Dương Tử Sâm có chút không biết phải nói làm Sao.


Bạch Ngọc Lan lại cười nhẹ nói: "So với nhà hàng em thích không gian riêng tư trong phòng như thế này hơn, chỉ có anh và em là đủ rồi."


Cô chỉ cần biết anh để cô trong lòng là được rồi, hình thức không quan trọng, cái gì nhà hàng sa hoa cô đều không cân.


Dưới ánh nến nụ cười của cô thêm lung linh ấm áp Dương Tử Sâm nhìn đến ngây ngẩn cả người, có một phút anh chợt nghĩ rằng, trên đời này không có người phụ nữ nào tốt đẹp hơn cô, cô cũng giống như những ánh nến này thiêu tỏa trái tim của anh từ lúc nào không hay biết.


"Được rồi, chúng ta cắt bánh kem nhé? Vừa nhìn đã thấy thèm rồi."


Bạch Ngọc Lan cúi người xuống nhẹ nhàng thổi tắt mấy cây nến trên bánh kem sau đó lấy cái bánh trên tay anh đặt lên bàn.


Lúc này Dương Tử Sâm cũng bấm công tắc bật điện trong phòng lên để cô có ánh sáng, rất nhanh Bạch Ngọc Lan cắt một phân bánh ra đĩa, đến khi cắt phân thứ hai cô chợt dừng lại như suy nghĩ điều gì đó lại không cắt nữa lại cầm đĩa bánh đến trước mặt anh nói: "Anh không ngại ăn chung cùng em chứ?"


Bạch Ngọc Lan hỏi nhưng lại không cho anh trả lời liên xúc một miếng đưa đến bên miệng anh, Dương Tử Sâm nhìn miếng bánh bên miệng mình tiến thoái lưỡng nan một hồi cuối cùng cũng mở miệng ra.


Bạch Ngọc Lan vô cùng hài lòng bỏ cái thìa khỏi miệng anh lại xúc một miếng khác bỏ vào miệng mình, Dương Tử Sâm nhìn vậy có chút kinh ngạc sau đó hai má không tự giác ửng đỏ.


Anh cho rằng bọn họ ăn chung một miếng bánh nhưng mỗi người một cái thìa lại không ngờ cô và anh cùng ăn chung như vậy.


"Sao hả, ăn như vậy có phải ngon hơn không?"


Bạch Ngọc Lan biết anh xấu hổ nhưng cô lại cố tình trêu chọc anh, hiếm lắm mới có mấy dịp anh xấu hổ sao lại không nhân cơ hội trêu chọc anh một chút chứ.


Dương Tử Sâm ngoảnh mặt sang chỗ khác lảng tránh câu hỏi của cô, Bạch Ngọc Lan thấy vậy trong lòng có vài phần đắc ý không thôi, ai có thể nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Dương tổng ngoài cô chứ, đây là độc quyên của cô, người đàn ông cũng chỉ có thể là của cô.


Nhìn anh một hồi cô cũng không làm khó anh nữa ăn thêm hai ba thìa bánh kém lại đặt xuống bàn nói: "Nếu có rượu thì tốt rồi."


"Em muốn uống sao?"


Dương Tử Sâm quay sang nhìn cô hỏi.


"Ngày đặc biệt thế này phải uống một chút rượu chúc mừng chứ, để em xuống bếp xem có chai rượu nào không."


Bạch Ngọc Lan nói xong muốn bước đi nhưng chưa được hai bước lại bị một cánh tay kéo lại, cô quay lại nghi hoặc nhìn anh.


Dương Tử Sâm lại khàn giọng nói: "Đừng đi, nếu em muốn uống tôi gọi Tiểu Khải mang đến."


"Không cân phiền phức như vậy, Tiểu Khải đã chạy một buổi chiều rồi giờ này chắc cậu ta cũng đã đi ngủ."


"Vậy cũng không cân tự mình đi, để anh."


Dương Tử Sâm nói xong định lăn bánh xe rời đi lại bị cô cản lại.


"Anh thật lạ, Tử Sâm, sao anh lại không cho em đi?"


Bạch Ngọc Lan gặng hỏi, cô chỉ là muốn đi xuống bếp lấy chai rượu thôi nhưng phản ứng của anh lại có chút mãnh liệt.


Dương Tử Sâm bị cô hỏi tới anh có chút luống cuống khó trả lời hay nói đúng hơn là không thốt được lời ra khỏi miệng.


Bạch Ngọc Lan nhìn anh tìm tòi nghiên cứu một hồi lại không nhìn ra được điều gì cô lại cứng rắn nói: "Nếu anh không nói gì em sẽ đi lấy."


Nhưng mà Dương Tử Sâm lại nắm chặt tay cô khiến cô căn bản không thoát khỏi bàn tay rắn chắc kia, phút chốc cả hai người đều đơ ra nhìn nhau, Bạch Ngọc Lan sâu thẳm nhìn vào con ngươi nâu đen của anh.


Cuối cùng dường như không chịu nổi ánh mắt của cô Dương Tử Sâm cũng mở miệng: "Anh không muốn ai nhìn bộ dạng này của em."


Nghe vậy Bạch Ngọc Lan có chút bất ngờ sau đó lại cười nói: "Trông em rất đẹp sao?"


Lúc nãy cô nhìn bộ dạng này của mình cũng rất bình thường không có gì xinh đẹp hơn mọi khi, cùng lắm chỉ là khoác lên mình một chiếc váy lung linh cùng một cái kẹp thiết kế khá tinh xảo.


Thế mà Dương Tử Sâm lại nói: "Rất đẹp, bộ váy cùng chiếc kẹp này cũng rất hợp với em, lúc thiết kế tôi cũng không chắc có hợp với em hay không nhưng khi nhìn thấy em thì tôi khẳng định tôi thiết kế không sai."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom