Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9-10
Chương 9: Bạn trai cũ Thôi Tán
Đó là bồ cũ của Hàn Tịnh, là người đàn ông mà cô ấy yêu thương hết mực, và cũng là người khiến cô ấy sẵn sàng vứt bỏ tất cả để cùng anh ta chạy trốn. Nếu căn cứ theo cuốn nhật ký này thì Thôi Tán cũng phải rất thích cô ấy mới đúng.
Nhưng Ninh Mẫn rất hoài nghi, nếu là thích, người đàn ông này sáu năm trước tại sao lại mất tích? Ở đây khẳng định có điều gì mờ ám.
Gặp loại đàn ông như vậy, cô nên biểu hiện như thế nào mới không bị đối phương nghi ngờ thân phận?
Tâm tư cô rối bời, cứ như vậy chết lặng một chỗ.
“Thế nào? Không nhận ra sao?”
Một nam nhân khoác trên người một bộ âu phục may thủ công, cùng với chiếc sơ-mi màu xám, hai cúc áo mở để lộ xương quai xanh, anh ta đang khoanh tay nhìn cô. Gương mặt kia đúng là rất xuất sắc, ngũ quan giống như được tạc nên, nước da có chút rám nắng, đôi mắt cũng rất sâu, nhưng không thấy được nửa phần hạnh phúc vì được trùng phùng, cũng không cảm nhận được sự nhiệt tình của những kẻ yêu nhau nên có.
Ninh Mẫn chăm chú quan sát một chút, bộ trang phục mặc lên người này rất tôn dáng, trông anh ta không khác trước là mấy. Một nam nhân tốt như vậy, đột nhiên chạy đến tìm lại tình yêu thời đi học, tuyệt đối không đơn giản là muốn cùng cô ấy nối lại tình xưa.
“Làm sao có thể không nhận ra?”
Cô bình tĩnh cười một tiếng tựa như bông lê trắng nở, vô cùng tao nhã:
“Cho dù có hóa thành tro bụi em cũng nhận ra. Mà tại sao anh lại ở chỗ này?”
Ngữ khí hời hợt khiến Thôi Tán bất ngờ, khẽ cau mày tựa như xuất hiện vô số nghi vấn:
“Em nói đi? Hẹn ước đến Hải Nam cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng sao em không đến?”
“Anh nên cảm thấy may mắn vì em không lên chuyến bay đó, bằng không, hôm nay anh cũng đâu có thể gặp được em.”
Cô vòng qua anh ta, bởi vì cô nghe thấy có tiếng động lạ, mẹ kế của Hàn Tịnh nói: Bà ta đang đợi ở đây, vậy bà ta đâu?
Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ánh mắt của người đàn ông kia, thâm sâu như vậy, sắc bén như vậy, dường như muốn nhìn thấu con người cô.
“Anh chính là người muốn làm Đông Đình Phong mất mặt? Vậy mẹ em đâu? Anh đã làm gì bà ấy? Đã nhiều năm không gặp như vậy, đây là món quà anh tặng em nhân ngày gặp lại sao? Một lòng muốn phá hoại hôn nhân giữa em và Đông Đình Phong sao?”
“Đây cũng xem là phá hoại sao? Căn bản em đâu có yêu hắn ta!”
Anh ta khẽ vuốt đôi lông mày rồi đột nhiên bật ra một nụ cười quỷ dị như mấy kẻ vô lại, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia toát lên vẻ không đứng đắn:
“Loại hôn nhân không tình yêu này, em còn muốn duy trì bao lâu?”
Vừa nói, anh ta vừa tiến lại gần, từng bước từng bước đẩy cô vào sát chân tường, giam giữ cô trong vòng tay của mình, hơi thở nóng nực phả vào mặt cô, ánh mắt lúc đó vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức nguy hiểm:
“Em là người đàn bà của tôi. Người em yêu là tôi.”
Những câu khẳng định nói ra một cách ngang ngược.
Ninh Mẫn trấn tĩnh lại, cười nhạt, khoảng cách giữa hai người không quá ba tấc, nhưng cô vẫn không để cho thân hình cao lớn của anh ta đè lên mình:
“Đó đã là chuyện của quá khứ.”
Thôi Tán không hề thấy trên mặt cô có bất kỳ biểu hiện thích thú hay thẹn thùng nào nên có chút thất vọng, người phụ nữ này, làm sao lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế này?
Anh híp mắt cười, một nụ cười vô cùng mê hoặc:
“Nếu đã trở thành quá khứ, vậy tại sao lần trước khi nhận điện thoại của tôi, em liền vội vàng chạy tới.”
Lần trước không phải cô, vội vàng là chuyện bình thường, có thế cũng hỏi, đúng là đồ ngu ngốc!
Cô chớp mắt, căn cứ vào những gì đã biết để tìm lấy một cái cớ:
“Em muốn gặp lại anh là bởi vì anh còn nợ em một lý do.”
“Lý do?”
“Đúng! Sáu năm trước, anh không từ mà biệt. Dù sao thì anh cũng nên giải thích…”
Lại một lần nữa Thôi Tán vuốt lông mày, cười lớn:
“Nhìn xem, người em để ý đến cuối cùng vẫn là tôi.”
Ninh Mẫn im lặng đưa ra kết luận: Con người này đúng là một kẻ tự luyến, anh ta luôn cảm thấy mình tốt. Đặc biệt là luôn cho rằng mình là đúng.
“Hãy ly hôn với hắn ta đi! Tôi đã trở về! Sẽ không bao giờ khiến em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa…”
Thôi Tán cho là cô đã chấp nhận, từ từ áp khuôn mặt tà mị xuống cùng đôi môi mỏng với nụ cười đầy tự tin, mang theo mùi cà phê nồng nạc đặt lên môi cô…
***
Đông Đình Phong nhìn thấy cảnh này, có người đã gửi đến cho hắn một bức bưu phẩm, vừa mở ra, đập ngay vào mắt hắn là cảnh vợ mình đang cùng tên bồ cũ hẹn hò thân thiết.
Nhìn chằm chằm vào nụ cười của tên vô lại đó trên tấm ảnh, mắt hắn híp lại thành một đường cong sắc lạnh:
Thôi Tán đã trở về, điều này cho thấy Đông gia sẽ không còn yên ổn.
=======
Chương 10: Chương 10
Hắn suy đoán không sai chút nào, Thôi Tán đúng là đã có chuẩn bị từ trước, không lâu sau, hắn biết được một chuyện, chỉ cần là thành viên của gia tộc Đông gia thì ai cũng nhận được tấm ảnh này.
“Anh, lẽ nào anh vẫn muốn tiếp tục nhẫn nhịn? Hàn Tịnh vừa quay trở về Ba thành, Thôi Tán đó lập tức có mặt ở Ba thành, còn không coi chúng ta ra gì mà ngang nhiên đi cùng nhau. Cái gì có thể nhịn nhưng cái này thì không…”
Đông Lôi giận dữ vô cùng gọi điện cho hắn, hận đến muốn giết người, Đông Đình Phong cũng có thể tưởng tượng được, chắc cô đang giậm chân, nhe nanh múa vuốt giống như con mèo nổi giận:
“Bọn họ không biết xấu hổ, quá vô sỉ… Nếu như bỏ qua cho loại người này, anh, anh tự nói xem, chúng ta sẽ mất mặt thế nào.”
Hắn ư? Chỉ coi chuyện này như gió nhẹ mây mờ, vẫn ung dung ngồi trên ghế, lằng lặng nghe em gái hắn gào thét, xong rồi chỉ “ừ” một tiếng và nói:
“Ngoan, em cứ lo chuyện của em tốt là được, không cần phải lo cho anh.”
“Nhưng em không thể cho qua dễ dàng như vậy được, làm sao mà anh của em có thể bị ô nhục như vậy được?”
Đông Đình Phong cười cười, hắn biết nha đầu này là thật lòng thấy bất bình cho hắn, bởi vì hắn trong lòng cô như một vị thần.
Vì vậy, hắn lại trấn an vài câu cho cô bớt giận, lúc này mới dập điện thoại. Hắn đứng lên nhìn đồng hồ, nói với trợ lý Trần Tụy:
“Chuẩn bị đến quán rượu Hoàng Tước, nhưng trước đó tôi muốn đi thăm Anna… Bây giờ đến lúc bữa tiệc bắt đầu vẫn còn nửa tiếng nữa, đầu tiên đưa tôi đi, còn các chuyện khác, đều lùi lại hết cho tôi.”
“Vâng!”
Trần Tụy liếc nhìn, thấy trong lòng Boss của anh hoàn toàn không xem vợ mình ra gì, liền nhắc nhở một câu:
“Nhưng Boss, ngài vẫn cần có một cô bạn gái đi cùng. Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng. Đông lão gia đã ba lần bảy lượt dặn ngài phải đưa phu nhân đi cùng.”
Sáu năm qua, Đông tiên sinh chưa một lần nào cùng phu nhân tham gia các bữa tiệc, nhưng hôm nay Đông lão gia đã đích thân hạ lệnh… Đến cuối cùng lại xảy ra chuyện, điều này khiến Trần Tụy rất đau đầu.
“Hôm nay, cậu còn dám bảo tôi đưa cô ta đi sao?”
Đông Đình Phong nhếch mép cười nhạt.
Trong lòng Trần Tụy hiểu, dẫn đi mới gọi là mất mặt. Đến lúc đó, không biết các thành viên khác của Đông gia sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Boss của anh nữa!
“Bạn gái thì đổi người. Cậu hãy gọi điện cho Ross! Còn về phía ông nội tôi, tôi sẽ có cách ứng phó.”
“Vâng ạ.” Trần Tụy gật đầu “Chuyện của Thôi Tán kia…”
“Cứ để đấy đã, khi về tôi sẽ xử lí sau.”
Hắn ta chỉnh lại quần áo, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng.
“Boss, Thôi Tán có dã tâm bất lương, ngài nên nói rõ với Đông phu nhân, để tránh phu nhân lại dành hết tình cảm cho anh ta, gây thêm phiền phức cho ngài, sớm muộn gì cũng phải cho người đó một bài học.”
Tất cả mọi người đều tưởng Boss vì cái vị trí trong tập đoàn mà chia rẽ đôi tình nhân đó, nhưng kì thực không phải. Cuộc gặp gỡ của Thôi Tán và Hàn Tịnh căn bản là một âm mưu, chỉ là Hàn Tịnh chấp mê bất ngộ, không nhìn thấy rõ, sáu năm trước, điên cuồng si mê Thôi Tán, sáu năm sau khi đã xuất giá vẫn hoàn toàn không để ý đến thể diện của Boss. Cũng không thể trách cô ngu ngốc, chỉ có thể nói là Thôi Tán kia diễn quá giỏi.
“Vậy hãy cho anh ta một bài học! Không đau không nhớ lâu!”
Có đau mới khiến cô biết được ai đang mưu tính với cô!
***
Hai tiếng trước, Club Vân Thâm Xứ.
Ninh Mẫn đối mặt với đôi môi mỏng gợi cảm đang lấn xuống, chỉ muốn cho một quyền khiến nó biến thành chiếc lạp xưởng thơm ngon thôi.
Nhưng nghĩ lại, nếu một khi quyền này đã đánh vào mặt Thôi Tán, thì chẳng khác nào tự lật tẩy thân phân của mình.
Hơn nữa, nếu thân phận bị phơi bày, sau đó cô sẽ phải đối mặt như thế nào, đúng, cố gắng chịu đựng, bàn tay nắm chặt lập tức thả lỏng.
Ngay sau đó, cả người cô linh hoạt như một con chạch, vèo cái đã thoát khỏi cánh tay anh ta. Hành động lẩn tránh này khiến Thôi Tán vô cùng bất ngờ.
Anh ta cho rằng anh ta có thể âu yếm với cô, nhưng lại thấy cô từng bước từng bước lùi về phía sau, tiếp tục chủ đề lúc trước:
“Thôi Tán, trước đây, lúc em vô cùng bất lực, thì anh bỏ đi bặt vô âm tín, bây giờ lại quay về tìm em, có phải là hơi muộn không? Ly hôn rồi cùng anh… Xì, em phải nghiên cứu một chút, lên kế hoạch cái đã. Ồ, đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết trước đây anh đã đi đâu?”
Thôi Tán nheo mắt lại, bị nụ cười lạnh nhạt cùng với biểu cảm bình tĩnh của cô làm cho mơ hồ.
Trước đây, cô là một nữ sinh hay xấu hổ, chưa bao giờ biết làm thế nào để cự tuyệt anh, anh vừa dựa sát vào, cô liền đỏ mặt, ngoan ngoãn tiếp nhận giống như một con mèo dễ bảo. Anh có thể tưởng tượng được sáu năm trước việc anh bỏ đi bặt vô âm tín, đối với cô mà nói là một cú sốc lớn. Nhưng nếu như cô yêu anh nhiều như vậy, thì nên đợi anh chứ không phải vội vã đi lấy chồng…
Hơn nữa lại còn vì có con mà kết hôn…
Hứ, còn cô đối với tình yêu của anh ta đúng thật là hết sức rẻ tiền, nhưng hiện tại lại còn mặt dày hỏi anh ta đã đi đâu?
Đó là bồ cũ của Hàn Tịnh, là người đàn ông mà cô ấy yêu thương hết mực, và cũng là người khiến cô ấy sẵn sàng vứt bỏ tất cả để cùng anh ta chạy trốn. Nếu căn cứ theo cuốn nhật ký này thì Thôi Tán cũng phải rất thích cô ấy mới đúng.
Nhưng Ninh Mẫn rất hoài nghi, nếu là thích, người đàn ông này sáu năm trước tại sao lại mất tích? Ở đây khẳng định có điều gì mờ ám.
Gặp loại đàn ông như vậy, cô nên biểu hiện như thế nào mới không bị đối phương nghi ngờ thân phận?
Tâm tư cô rối bời, cứ như vậy chết lặng một chỗ.
“Thế nào? Không nhận ra sao?”
Một nam nhân khoác trên người một bộ âu phục may thủ công, cùng với chiếc sơ-mi màu xám, hai cúc áo mở để lộ xương quai xanh, anh ta đang khoanh tay nhìn cô. Gương mặt kia đúng là rất xuất sắc, ngũ quan giống như được tạc nên, nước da có chút rám nắng, đôi mắt cũng rất sâu, nhưng không thấy được nửa phần hạnh phúc vì được trùng phùng, cũng không cảm nhận được sự nhiệt tình của những kẻ yêu nhau nên có.
Ninh Mẫn chăm chú quan sát một chút, bộ trang phục mặc lên người này rất tôn dáng, trông anh ta không khác trước là mấy. Một nam nhân tốt như vậy, đột nhiên chạy đến tìm lại tình yêu thời đi học, tuyệt đối không đơn giản là muốn cùng cô ấy nối lại tình xưa.
“Làm sao có thể không nhận ra?”
Cô bình tĩnh cười một tiếng tựa như bông lê trắng nở, vô cùng tao nhã:
“Cho dù có hóa thành tro bụi em cũng nhận ra. Mà tại sao anh lại ở chỗ này?”
Ngữ khí hời hợt khiến Thôi Tán bất ngờ, khẽ cau mày tựa như xuất hiện vô số nghi vấn:
“Em nói đi? Hẹn ước đến Hải Nam cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng sao em không đến?”
“Anh nên cảm thấy may mắn vì em không lên chuyến bay đó, bằng không, hôm nay anh cũng đâu có thể gặp được em.”
Cô vòng qua anh ta, bởi vì cô nghe thấy có tiếng động lạ, mẹ kế của Hàn Tịnh nói: Bà ta đang đợi ở đây, vậy bà ta đâu?
Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ánh mắt của người đàn ông kia, thâm sâu như vậy, sắc bén như vậy, dường như muốn nhìn thấu con người cô.
“Anh chính là người muốn làm Đông Đình Phong mất mặt? Vậy mẹ em đâu? Anh đã làm gì bà ấy? Đã nhiều năm không gặp như vậy, đây là món quà anh tặng em nhân ngày gặp lại sao? Một lòng muốn phá hoại hôn nhân giữa em và Đông Đình Phong sao?”
“Đây cũng xem là phá hoại sao? Căn bản em đâu có yêu hắn ta!”
Anh ta khẽ vuốt đôi lông mày rồi đột nhiên bật ra một nụ cười quỷ dị như mấy kẻ vô lại, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia toát lên vẻ không đứng đắn:
“Loại hôn nhân không tình yêu này, em còn muốn duy trì bao lâu?”
Vừa nói, anh ta vừa tiến lại gần, từng bước từng bước đẩy cô vào sát chân tường, giam giữ cô trong vòng tay của mình, hơi thở nóng nực phả vào mặt cô, ánh mắt lúc đó vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức nguy hiểm:
“Em là người đàn bà của tôi. Người em yêu là tôi.”
Những câu khẳng định nói ra một cách ngang ngược.
Ninh Mẫn trấn tĩnh lại, cười nhạt, khoảng cách giữa hai người không quá ba tấc, nhưng cô vẫn không để cho thân hình cao lớn của anh ta đè lên mình:
“Đó đã là chuyện của quá khứ.”
Thôi Tán không hề thấy trên mặt cô có bất kỳ biểu hiện thích thú hay thẹn thùng nào nên có chút thất vọng, người phụ nữ này, làm sao lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế này?
Anh híp mắt cười, một nụ cười vô cùng mê hoặc:
“Nếu đã trở thành quá khứ, vậy tại sao lần trước khi nhận điện thoại của tôi, em liền vội vàng chạy tới.”
Lần trước không phải cô, vội vàng là chuyện bình thường, có thế cũng hỏi, đúng là đồ ngu ngốc!
Cô chớp mắt, căn cứ vào những gì đã biết để tìm lấy một cái cớ:
“Em muốn gặp lại anh là bởi vì anh còn nợ em một lý do.”
“Lý do?”
“Đúng! Sáu năm trước, anh không từ mà biệt. Dù sao thì anh cũng nên giải thích…”
Lại một lần nữa Thôi Tán vuốt lông mày, cười lớn:
“Nhìn xem, người em để ý đến cuối cùng vẫn là tôi.”
Ninh Mẫn im lặng đưa ra kết luận: Con người này đúng là một kẻ tự luyến, anh ta luôn cảm thấy mình tốt. Đặc biệt là luôn cho rằng mình là đúng.
“Hãy ly hôn với hắn ta đi! Tôi đã trở về! Sẽ không bao giờ khiến em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa…”
Thôi Tán cho là cô đã chấp nhận, từ từ áp khuôn mặt tà mị xuống cùng đôi môi mỏng với nụ cười đầy tự tin, mang theo mùi cà phê nồng nạc đặt lên môi cô…
***
Đông Đình Phong nhìn thấy cảnh này, có người đã gửi đến cho hắn một bức bưu phẩm, vừa mở ra, đập ngay vào mắt hắn là cảnh vợ mình đang cùng tên bồ cũ hẹn hò thân thiết.
Nhìn chằm chằm vào nụ cười của tên vô lại đó trên tấm ảnh, mắt hắn híp lại thành một đường cong sắc lạnh:
Thôi Tán đã trở về, điều này cho thấy Đông gia sẽ không còn yên ổn.
=======
Chương 10: Chương 10
Hắn suy đoán không sai chút nào, Thôi Tán đúng là đã có chuẩn bị từ trước, không lâu sau, hắn biết được một chuyện, chỉ cần là thành viên của gia tộc Đông gia thì ai cũng nhận được tấm ảnh này.
“Anh, lẽ nào anh vẫn muốn tiếp tục nhẫn nhịn? Hàn Tịnh vừa quay trở về Ba thành, Thôi Tán đó lập tức có mặt ở Ba thành, còn không coi chúng ta ra gì mà ngang nhiên đi cùng nhau. Cái gì có thể nhịn nhưng cái này thì không…”
Đông Lôi giận dữ vô cùng gọi điện cho hắn, hận đến muốn giết người, Đông Đình Phong cũng có thể tưởng tượng được, chắc cô đang giậm chân, nhe nanh múa vuốt giống như con mèo nổi giận:
“Bọn họ không biết xấu hổ, quá vô sỉ… Nếu như bỏ qua cho loại người này, anh, anh tự nói xem, chúng ta sẽ mất mặt thế nào.”
Hắn ư? Chỉ coi chuyện này như gió nhẹ mây mờ, vẫn ung dung ngồi trên ghế, lằng lặng nghe em gái hắn gào thét, xong rồi chỉ “ừ” một tiếng và nói:
“Ngoan, em cứ lo chuyện của em tốt là được, không cần phải lo cho anh.”
“Nhưng em không thể cho qua dễ dàng như vậy được, làm sao mà anh của em có thể bị ô nhục như vậy được?”
Đông Đình Phong cười cười, hắn biết nha đầu này là thật lòng thấy bất bình cho hắn, bởi vì hắn trong lòng cô như một vị thần.
Vì vậy, hắn lại trấn an vài câu cho cô bớt giận, lúc này mới dập điện thoại. Hắn đứng lên nhìn đồng hồ, nói với trợ lý Trần Tụy:
“Chuẩn bị đến quán rượu Hoàng Tước, nhưng trước đó tôi muốn đi thăm Anna… Bây giờ đến lúc bữa tiệc bắt đầu vẫn còn nửa tiếng nữa, đầu tiên đưa tôi đi, còn các chuyện khác, đều lùi lại hết cho tôi.”
“Vâng!”
Trần Tụy liếc nhìn, thấy trong lòng Boss của anh hoàn toàn không xem vợ mình ra gì, liền nhắc nhở một câu:
“Nhưng Boss, ngài vẫn cần có một cô bạn gái đi cùng. Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng. Đông lão gia đã ba lần bảy lượt dặn ngài phải đưa phu nhân đi cùng.”
Sáu năm qua, Đông tiên sinh chưa một lần nào cùng phu nhân tham gia các bữa tiệc, nhưng hôm nay Đông lão gia đã đích thân hạ lệnh… Đến cuối cùng lại xảy ra chuyện, điều này khiến Trần Tụy rất đau đầu.
“Hôm nay, cậu còn dám bảo tôi đưa cô ta đi sao?”
Đông Đình Phong nhếch mép cười nhạt.
Trong lòng Trần Tụy hiểu, dẫn đi mới gọi là mất mặt. Đến lúc đó, không biết các thành viên khác của Đông gia sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Boss của anh nữa!
“Bạn gái thì đổi người. Cậu hãy gọi điện cho Ross! Còn về phía ông nội tôi, tôi sẽ có cách ứng phó.”
“Vâng ạ.” Trần Tụy gật đầu “Chuyện của Thôi Tán kia…”
“Cứ để đấy đã, khi về tôi sẽ xử lí sau.”
Hắn ta chỉnh lại quần áo, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng.
“Boss, Thôi Tán có dã tâm bất lương, ngài nên nói rõ với Đông phu nhân, để tránh phu nhân lại dành hết tình cảm cho anh ta, gây thêm phiền phức cho ngài, sớm muộn gì cũng phải cho người đó một bài học.”
Tất cả mọi người đều tưởng Boss vì cái vị trí trong tập đoàn mà chia rẽ đôi tình nhân đó, nhưng kì thực không phải. Cuộc gặp gỡ của Thôi Tán và Hàn Tịnh căn bản là một âm mưu, chỉ là Hàn Tịnh chấp mê bất ngộ, không nhìn thấy rõ, sáu năm trước, điên cuồng si mê Thôi Tán, sáu năm sau khi đã xuất giá vẫn hoàn toàn không để ý đến thể diện của Boss. Cũng không thể trách cô ngu ngốc, chỉ có thể nói là Thôi Tán kia diễn quá giỏi.
“Vậy hãy cho anh ta một bài học! Không đau không nhớ lâu!”
Có đau mới khiến cô biết được ai đang mưu tính với cô!
***
Hai tiếng trước, Club Vân Thâm Xứ.
Ninh Mẫn đối mặt với đôi môi mỏng gợi cảm đang lấn xuống, chỉ muốn cho một quyền khiến nó biến thành chiếc lạp xưởng thơm ngon thôi.
Nhưng nghĩ lại, nếu một khi quyền này đã đánh vào mặt Thôi Tán, thì chẳng khác nào tự lật tẩy thân phân của mình.
Hơn nữa, nếu thân phận bị phơi bày, sau đó cô sẽ phải đối mặt như thế nào, đúng, cố gắng chịu đựng, bàn tay nắm chặt lập tức thả lỏng.
Ngay sau đó, cả người cô linh hoạt như một con chạch, vèo cái đã thoát khỏi cánh tay anh ta. Hành động lẩn tránh này khiến Thôi Tán vô cùng bất ngờ.
Anh ta cho rằng anh ta có thể âu yếm với cô, nhưng lại thấy cô từng bước từng bước lùi về phía sau, tiếp tục chủ đề lúc trước:
“Thôi Tán, trước đây, lúc em vô cùng bất lực, thì anh bỏ đi bặt vô âm tín, bây giờ lại quay về tìm em, có phải là hơi muộn không? Ly hôn rồi cùng anh… Xì, em phải nghiên cứu một chút, lên kế hoạch cái đã. Ồ, đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết trước đây anh đã đi đâu?”
Thôi Tán nheo mắt lại, bị nụ cười lạnh nhạt cùng với biểu cảm bình tĩnh của cô làm cho mơ hồ.
Trước đây, cô là một nữ sinh hay xấu hổ, chưa bao giờ biết làm thế nào để cự tuyệt anh, anh vừa dựa sát vào, cô liền đỏ mặt, ngoan ngoãn tiếp nhận giống như một con mèo dễ bảo. Anh có thể tưởng tượng được sáu năm trước việc anh bỏ đi bặt vô âm tín, đối với cô mà nói là một cú sốc lớn. Nhưng nếu như cô yêu anh nhiều như vậy, thì nên đợi anh chứ không phải vội vã đi lấy chồng…
Hơn nữa lại còn vì có con mà kết hôn…
Hứ, còn cô đối với tình yêu của anh ta đúng thật là hết sức rẻ tiền, nhưng hiện tại lại còn mặt dày hỏi anh ta đã đi đâu?
Bình luận facebook